ĐAN THẦN

- Đừng đi, liên thủ phòng ngự, ngăn trở uy lực nổ tung lần thứ nhất, cướp đoạt lệnh bài.

Mặc dù biết rất nguy hiểm, nhưng Cửu Vĩ Thái Tôn cũng biết, tuyệt đối không thể lùi, lùi lại sẽ có khả năng để con cua này chạy mất.

Bên bọn họ nhiều người, chỉ có mấy người xé rách hư không, đa số người khác vẫn có một ít tự tin, mà nói tới lệnh bài cũng làm mọi người có thêm động lực, đồng loạt ra tay cùng Cửu Vĩ Thái Tôn, chuẩn bị chống đối uy lực tự bạo này.

- Oanh….

Đối diện với bọn hắn, đám người Đông Phương Suất, Đông Phương Kim Đan trực tiếp mở ra cánh cửa không gian, các nàng Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh lui vào trước, những người khác cũng dồn dập nhảy vào trong đó.

Bộ dáng kia giống như là biết Lão Giản sắp tự bạo, muốn mau chóng đào tẩu vậy.

Trong nháy mắt nhìn thấy đám người kia đào tẩu, nhìn thấy Trình Cung cũng muốn đào tẩu, trong đầu Cửu Vĩ Thái Tôn bay lên một ý niệm, ngu xuẩn, loại can đảm này, khí độ này, làm sao có thể đánh bại Côn Bằng Thái tử, cũng thật không biết hắn có số chó ngáp phải ruồi gì. . .

Ý nghĩ này của nàng vẫn không có kết thúc, nguyên bản Lão Giản kia đã muốn tự bạo đột nhiên thu nhỏ lại, trong nháy mắt hóa thành một đạo quang mang, cũng vọt thẳng vào trong cánh cửa không gian của Trình Cung.

- Không tốt, trúng kế rồi.

Giờ khắc này, trong đầu của nàng bị một ý niệm khác tràn ngập

Một cỗ hỏa khí bốc lên, không ngờ lại trúng kế, điều này cũng không trách Cửu Vĩ Thái Tôn, bởi vì ý nghĩ thâm căn cố đế, người Cửu Châu đại địa đều là kẻ địch với Hải tộc, xưa nay không nghĩ qua con cua này sẽ hợp tác cùng Trình Cung.

Mà hành động của con cua kia vẫn rất hợp logic, thật sự làm cho nàng cho rằng, nó là muốn tự bạo thật.

- Toái Không.

Thời điểm những người khác phát hiện không đúng, vẫn chưa có động tác, Cửu Vĩ Thái Tôn đã động thủ, lăng không trực tiếp một trảo.

Bên trong bầu trời xa xa, đột nhiên chín cái đuôi to lớn xuất hiện, mỗi một cái đều dài đến mấy ngàn mét, trực tiếp bao phủ về cánh cửa không gian.

- Hiện tại mới phát hiện, đã chậm.

Trình Cung cười nói, hắn là người rời khỏi cuối cùng, nhìn Cửu Vĩ Thái Tôn dưới sự phẫn nộ muốn hủy diệt cánh cửa không gian, trực tiếp giơ tay lấy ra Tiểu Hư Đỉnh.

- Oanh…

Trong nháy mắt Tiểu Hư Đỉnh tăng vọt, Tiểu Hỏa Long vờn quanh tản mát ra khí tức hỏa diễm cường đại, cũng tản mát ra uy lực của Đạo khí bán tuyệt phẩm, trực tiếp ngăn trở công kích của Cửu Vĩ Thái Tôn, sau đó cánh cửa không gian nhanh chóng hợp lại.

Chờ thời điểm những người khác phản ứng lại xông lên, cánh cửa không gian đã đóng, đám người Trình Cung cùng con cua kia đều đã sớm tiến vào trong cánh cửa không gian.

Nếu như đổi thành một phương thế lực khác, giờ khắc này bọn họ có thể cường hành chống đỡ lấy cánh cửa không gian này, sau đó truy sát đi tới, thế nhưng đối phương là Trình Cung của Nam Chiêm Bộ Châu, ở sau lưng của hắn có Bắc Câu Lô Châu Thiên Cung thần điện, Vũ Châu Lý gia, Đan Châu Đông Phương gia tộc, hiện tại có Đan sư liên minh, Tứ phương lâu, Luyện khí sư liên minh, thế lực khổng lồ như vậy, bất luận một ai cũng không dám khinh thường.

- Mụ, bị lừa rồi, liền biết Trình Cung này vừa xuất hiện là không có chuyện tốt.

- Hắn gian trá đòi mạng, xấu xa đê tiện, chỉ cần hắn xuất hiện nhất định gặp xui xẻo.

- Gia hỏa đáng ghét, có phải hắn lệnh con cua kia diệt Phong Vân Kiếm Tông hay không, trước đây Phong Vân Kiếm Tông cũng có cừu oán với bọn hắn a.

- Hẳn là không phải, bằng không con cua kia đã sớm đào tẩu, hơn nữa hắn muốn tiêu diệt Phong Vân Kiếm Tông cũng không cần khó khăn như vậy, nhất định là vừa nãy sau khi hắn xuất hiện đã đạt thành hiệp nghị cùng con cua kia.

- Aii nha, sai rồi, sai rồi, vừa bắt đầu chúng ta nên kéo con cua kia về phía mình, gia hoả kia cũng đủ cường đại, mà hắn chỉ độc hành, muốn một danh ngạch cũng không có gì.

- Ai nghĩ đến chứ, không ngờ Trình Cung kia dám đàm phán với Hải tộc, Cửu Châu đại địa gặp phải Hải tộc giết chết không cần luận tội, nhưng cái này có lẽ trừ hắn ra a. . .

- Hiện tại mọi người là tranh đoạt Thần Long Tiên Cung, không nên mang ra những đồ vật kia, bên bọn họ có Đan sư liên minh, Tứ phương lâu, Luyện khí sư liên minh, phương diện này chúng ta không chiếm được tiện nghi gì. . . 

Sau khi chuyện xảy ra, mọi người mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, bọn họ đều không phải người bình thường, ngay lập tức liền phân tích ra tất cả những thứ này là chuyện gì xảy ra.

Chỉ là Cửu Vĩ Thái Tôn vẫn đứng thẳng ở trong thiên không, cảm giác bọn họ nói như vậy khiến người ta không thoải mái, đau tai như vậy, giống như đang châm chọc sự thông minh của bọn họ.

- Bây giờ trong tay chúng ta đã có năm khối lệnh bài, hiện tại bên Trình Cung kia ít nhất có hai khối, hiện tại bốn khối khác đều tăm tích không rõ, có hai khối của Kim Bá Vương, hẳn là bọn họ đưa cho Hải tộc một cái rồi, trừ cái trong tay Kim Bá Vương ra, thì không còn hi vọng khác, không bằng. . .

- Hừ!

Cửu Vĩ Thái Tôn hừ lạnh một tiếng nói: 

- Tuy Kim Bá Vương tu luyện Bá Vương Thánh Thể, nội tình không bằng các thế lực lớn, nhưng cũng là tồn tại ngay cả Thuần Dương đỉnh phong cũng không làm gì được, bằng không sao có khả năng tồn tại ở Tam giác hỗn loạn, kỳ thực nguyên nhân thực sự cũng là bởi vì có hắn trấn áp. Hai thế lực khác ở thời khắc mấu chốt đầu phục bọn họ. Hiện tại thế lực của hắn không kém các ngươi bao nhiêu, hơn nữa Kim Bá Vương rất biết làm việc, hắn biết nếu như cầm ba tấm lệnh bài nhất định sẽ rước họa vào thân, nên vừa lên tới liền đưa cho chúng ta một khối, lại đưa cho Hải tộc một khối.

- Có ý đồ với hắn, không chỉ làm cho chúng ta thất tín với người. Còn có thể tổn thất nặng nề, cái được không đủ bù cái mất, loại lời không có đầu óc đó sau này nói ít, đi, trở lại chuẩn bị.

Ngữ khí của Cửu Vĩ Thái Tôn không thay đổi như trước, chỉ là cũng cho thấy khó chịu trong lòng.

Lần này nàng tự mình xuống núi. Thứ nhất là vì thu chỗ tốt trong Thần Long Tiên Cung, một cái khác cũng là muốn chấn chỉnh lại uy danh của yêu tộc, tuy lần này không có đánh nhau, nhưng ăn một chút thua thiệt, cũng làm cho trong lòng nàng rất khó chịu.

Người đề nghị lập tức không dám lên tiếng nữa. Chỉ là trong lúc vô tình ánh mắt nhìn thoáng qua Đường Trường Tồn. Đường Trường Tồn thì lại hoàn toàn không thấy sự hiện hữu của hắn, một thân chính khí gật đầu tán thành Cửu Vĩ Thái Tôn nói.

Biểu thị bọn họ đều là thế lực lớn của Cửu Châu đại địa, lời hứa đương nhiên phải chắc chắn, bằng không chẳng phải khiến người ta chế nhạo sao, hơn nữa nếu mọi người kết minh, thì phải đồng tâm mới được.

. . . 

Hỗn Độn thành, trong cung Phong Vân đế quốc, đám người Trình Cung đã trực tiếp xuất hiện ở phía trên.

- Ha ha. . .

Vừa tới Lô Quân lập tức phát ra tiếng cười to: 

- Còn tưởng rằng phải có một phen khổ chiến. Không nghĩ tới lại kết thúc như vậy, vẫn là tiểu tử ngươi lợi hại.

- Có khi nào bọn họ không cam lòng đuổi theo hay không. Chúng ta có cần..

Một vị Thuần Dương của Thiên Cung thần điện lo lắng nhìn về không trung, dù sao bọn họ trực tiếp mở ra cánh cửa không gian trở về, đối phương đuổi theo rất dễ dàng.

Trình Cung khoát tay áo nói: 

- Loại việc ngu ngốc này bọn họ sẽ không đi làm, bây giờ từ ở bề ngoài mà xem, chúng ta chỉ là một cỗ thế lực đứng sau bọn họ, theo chúng ta liều mạng là cử chỉ không khôn ngoan, bọn họ sẽ không làm loại chuyện này."

Trên bầu trời có một người đứng ở không trung như trước, đã biến thành một lão nhân bảy, tám mươi tuổi, nhưng tinh thần quắc thước, trên đầu không có tóc, vừa nhìn là biết một hỏa gia nghênh ngang mà đi, đó chính là Lão Giản biến thành.

Ở phía trên hắn, một đoàn hào quang bao quanh Âm Trường Khiếu, Âm Trường Khiếu đang toàn lực vận chuyển Khiếu Thiên Kiếm, làm chống lại cuối cùng.

Nguyên bản sau khi Lão Giản tới đây cũng rất lo lắng, nghĩ nếu như đối phương có hành động, dưới tình huống mình không có biện pháp đào tẩu, vậy thì thật sự đồng quy vu tận với bọn hắn, lại không nghĩ rằng sau khi những người này trở về thì không ai để ý đến hắn.

- Đừng lo lắng, trước giao hắn cho ta, một hồi ta cho người sắp xếp chỗ ở cho ngươi, chờ thời điểm tiến vào mang ngươi đi vào, sau khi tiến vào ngươi muốn thế nào thì tùy ý, có thể có kỳ ngộ hay không thì nhìn số mệnh của ngươi.

Sau khi nói mấy câu, lúc này Trình Cung mới nhìn về phía Lão Giản.

Lão Giản nhìn chung quanh, lại nhìn đám người Trình Cung một chút, bên bọn họ quá mạnh mẽ, cũng biết không có biện pháp lao ra, hiện tại cũng chỉ có thể tin một lần. Ngược lại giao người cùng lệnh bài ra, nếu như bọn họ đổi ý, tự bạo trước hay sau cũng không có gì khác nhau cả, đúng như vừa nãy thời điểm Trình Cung khuyên bảo nói với hắn, đánh cược một lần, bởi vì này chí ít còn có một đường sinh cơ.

- Cho ngươi, nếu như ngươi gạt ta, ta lập tức tự bạo!

Lão Giản nói xong, trực tiếp vung một cái, ném Âm Trường Khiếu về phía Trình Cung.

Người chung quanh nghe được lời này của Lão Giản, đều nhịn không được cười ra tiếng, con cua này đúng là rất có ý tứ.

Tất cả những thứ này Âm Trường Khiếu đều nhìn ở trong mắt, từng là Thái Thượng trưởng lão cao cao tại thượng của Phong Vân Kiếm Tông, đã từng được xưng là đệ nhất lục địa thần tiên của Nam Chiêm Bộ Châu, bây giờ Phong Vân Kiếm Tông bị người tiêu diệt, mình giống như là hàng hóa vậy, bị người tranh đoạt tới tranh đoạt lui.

Mà ở trong quá trình tranh đoạt này, mình ngay cả phản kháng, quyền nói chuyện cũng không có, vừa nãy tình cảnh kia làm Âm Trường Khiếu lạnh cả người.

Đến bây giờ hắn còn không biết tấm lệnh bài này đến cùng là thế nào, nguyên bản chỉ là một di tích bình thường, sao đột nhiên bị nhiều thế lực như vậy tranh đoạt, nếu như sớm biết tấm lệnh bài này quý trọng như vậy, hắn đã sớm không tu luyện ở Phong Vân Kiếm Tông, trước tiên cầm lệnh bài này trốn đi rồi hãy nói, đến thời điểm theo vào là được, khẳng định có vô số chỗ tốt.

Đáng tiếc hiện tại đã không có cơ hội, nhìn thấy Trình Cung, Âm Trường Khiếu càng bi phẫn không ngớt, mới mấy năm trước, tên tiểu tử này chỉ là con sâu cái kiến trong mắt mình. Mình có bao nhiêu cơ hội có thể ung dung bóp chết hắn.

Nhưng hiện tại, sau lưng người này tùy tiện đứng ra một vị cũng mạnh hơn mình mấy lần, mà những người này hoàn toàn là nghe theo hắn, tại sao, vì sao lại như vậy.

Lúc này mới bao lâu a, càng nghĩ Âm Trường Khiếu càng bi phẫn.

- Trình Cung. . . Ta liều mạng với ngươi, ta chết cũng sẽ không giao lệnh bài cho ngươi.

Thời điểm Lão Giản ném Âm Trường Khiếu qua cho Trình Cung, Âm Trường Khiếu bạo phát tất cả lực lượng, nâng lực lượng đến thời kỳ mạnh nhất, thôi thúc Khiếu Thiên Kiếm bùng nổ ra thế tiến công uy mãnh nhất, đồng thời một tay trực tiếp xé rách hư không vứt lệnh bài đi.

làm cho các ngươi ai cũng không chiếm được, vứt vào trong hư không, các ngươi ai cũng đừng nghĩ đạt được.

- Thần niệm tập trung.

Thần niệm của Trình Cung hơi động.

- Ầm!

Thời điểm Âm Trường Khiếu kích động lao tới phụ cận, Phá Kiếp Thương đã đến trong tay Trình Cung, không có chiêu thức dư thừa gì, chỉ là đâm ra một thương, nhưng tốc độ càng nhanh hơn, nhanh vô cùng, đi sau mà đến trước, ở trước khi Khiếu Thiên Kiếm của Âm Trường Khiếu bạo phát uy lực đã đánh bay Khiếu Thiên Kiếm của hắn, một thương trực tiếp đâm xuyên qua thân thể Âm Trường Khiếu.

Hỏa diễm, lực lượng Lôi Đình trên Phá Kiếp thương bạo phát, làm cho thần niệm của Âm Trường Khiếu vừa mới chuyển hóa Thuần Dương, trong nháy mắt tiêu tán.

- Khái. . . Ha ha. . .

Miệng Âm Trường Khiếu đầy máu tươi, trợn mắt lên nhìn Trình Cung.

Một thương, một thương đơn giản như vậy, động cũng không động, thậm chí không có sử dụng bất kỳ pháp lực, thần thông nào, vẻn vẹn dựa vào lực lượng thân thể cùng cây thương này, đâm ra một thương liền đánh bay Khiếu Thiên Kiếm của mình, sau đó đâm xuyên qua thân thể của mình.

Này là lực lượng phải khủng bố bao nhiêu, tại sao cái kia đã từng ở trước mặt mình, là một phàm nhân giống như con sâu cái kiến, bây giờ ngược lại xem mình còn không bằng con sâu cái kiến.

Giờ khắc này, Âm Trường Khiếu cảm giác được một trận cực kỳ bi ai, vô lực, thậm chí mình không có năng lực để Trình Cung này sử dụng pháp lực, thần thông đối phó mình.

Thời điểm trước kia, Trình Cung này cùng gia tộc của hắn, ở trong mắt mình chỉ là một đám phàm nhân hèn mọn, giống như con sâu cái kiến, nhưng bây giờ...

Âm Trường Khiếu trợn mắt lên không dám tin tưởng, tay của hắn muốn giơ lên đi tới bắt Trình Cung, nhưng không có một chút khí lực.

Đột nhiên, hắn nở nụ cười, thân thể bị Phá Kiếp Thương đâm xuyên, lực lượng đang từ từ tiêu tán, nơi ngực đã hoàn toàn bị đánh nát, nhưng hắn vẫn cười.

- Ngươi cũng không chiếm được, ngươi đừng nghĩ đạt được. . .

- Ngươi nói chính là cái này sao?

Trình Cung nói xong, tay trực tiếp đưa lên cao, trực tiếp thăm dò vào trong hư không, sau đó tay rút ra, đồng thời đã có thêm một khối lệnh bài, chính là tấm lệnh bài vừa nãy Âm Trường Khiếu ném đi kia.

Âm Trường Khiếu nhìn tấm lệnh bài kia, không dám tin tưởng, mình tùy ý vứt vào trong hư không, làm sao hắn có khả năng. . .

Làm sao có khả năng. . .

Chỉ tiếc, hắn đã không có thời gian lo lắng những thứ này, tính mạng của hắn đã đến đoạn cuối cùng, thân thể cũng trực tiếp hóa thành hư vô. Đối với Âm Trường Khiếu bây giờ mà nói, hiện tại thần niệm, sức mạnh của Trình Cung, giống như một lục địa thần tiên thi triển pháp thuật đối với phàm nhân vậy, là hắn căn bản không thể nào lý giải, hắn cho rằng vứt vào trong hư không sẽ không có thể tìm được, nhưng Trình Cung chỉ cần lấy thần niệm tập trung, cách xa tới cỡ nào Trình Cung cũng có biện pháp tìm về.

Huống hồ vừa ném đi, Trình Cung có thể trực tiếp bắt trở về.

Trình Cung tiện tay thu hồi lệnh bài, lăng không một trảo thu hồi Khiếu Thiên Kiếm đang run rẩy kia ném cho Thiết Thiên Chuy.

- Đồ vật này cũng không tệ lắm, hơi chút chữa trị một thoáng sẽ khôi phục đến trạng thái mạnh nhất, xem ai thích hợp dùng, thì luyện chế lại cho bọn họ, có gì không hiểu tới hỏi ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi