ĐAN THẦN

- Ta bị truy sát không có biện pháp, nên muốn rời khỏi Tiên Giới trở lại Linh Sơn. Bởi vì năm đó sư tôn của ta để chúng ta tiến nhập Tiên Giới đã chuẩn bị đầy đủ. Chỉ tiếc cuối cùng ta trờ lại Linh Sơn, bị một thủ chỉ tập kích, cuối cùng tử vong. Cái thủ chỉ kia hẳn là vị Tiên Giới Tiên Tổ đó.

- Hắn có phải tên là Đan Vương?
Trình Cung nhớ tới Nguyên Thủy Ma Tôn khi đó mắng ra.

Đông Phương Kim Đan gật đầu nói:
- Ân, không si, hắn chính là Đan Vương Tiên Tổ.

- Một ngón tay, hắn thích như vậy, hay là khinh thường tất cả, cho rằng một ngón tay cũng có thể đánh chết hết, hoặc đó chỉ là một loại thần thông. Tiên khí Đan Đỉnh của Kiền Khôn Đan Tông các ngươi cũng là bị một ngón tay xuyên thủng à?
Trình Cung hiếu kỳ, bởi vì một ngón tay, thật muốn biết rõ tình huống.

- Đúng vậy. Nhưng có một chuyện ta có thể khẳng định, lực lượng đó xác thực phi thường cường đại, coi như là Tiên Tổ cũng nên là một chiêu thần thông cường đại. Chuyện khác thì lúc đó ta đã trọng thương, không biết được nhiều lắm.
Nói đấy đó, Đông Phương Kim Đan hơi thở dài nói:
- Khi ấy quá xung động, đáng lẽ ta nên sớm trở lại Linh Sơn, như vậy mấy nghìn năm đủ để đem Kiền Khôn Đan Tông phát triển lại, chí ít sau này có cơ hội báo thù. Đối mặt với đám đại quái vật kia, tuyệt đối không ai có khả năng chống lại.

- Nêu như là một mình đối kháng, phỏng chừng ngươi ngay cả cơ hội sống lại cũng không có.
Trình Cung cũng không nghĩ như vậy, lắc đầu cười.

- Ngươi nói lão bất tử cùng những Yêu Tôn kia?
Đông Phương Kim Đan lúc này đã khôi phục ký ức, không còn như trước, hơn nữa đối với Trình Cung cũng đã hoàn toàn tín nhiệm, cho nên nghĩ gì nói đó.

- Bọn họ làm cái gì chính là ta phải hỏi ngươi, bởi vì ta cũng muốn tìm lão bất tử. Vả lại ta từ chuyện Kiền Khôn Đan Tông không hoàn toàn hủy diệt, còn ngươi có thể sống lại, và Thần Long Tiên Cung mà xem, hơn nữa mỗi lần ta cùng thiên kiếp chiến đấu, cái loại cảm giác này, đối phương hình như cũng không dễ chịu. Bằng không việc này mỗi lần cũng không có cảm giác mệt mỏi.
Góc độ khác nhau, vấn đề cũng bất đồng.

Trình Cung biết cũng không nhiều, nhưng đem mấy thứ này tổng hợp cùng phân tích lại, sự tình lập tức trở nên khác nhau.

Đông Phương Kim Đan nghe cũng không khỏi ánh mắt sáng lên. Không sai a, chí ít mình còn sống, Kiền Khôn Đan Tông sẽ không hủy diệt hoàn toàn!

- Lão bất tử bọn họ ở đâu, ta cũng không quá rõ, nhưng ta từ chỗ sư tôn biết được, Thiên Chiến là địa phương rất đặc biệt. Sau đó ta đến Tiên Giới mới biết được, Thiên Chiến tại Tiên Giới được gọi là phần mộ Tiên Giới, là một từ ngữ cấm nhắc tới tại Tiên Giới. Do đó ta đoán, nếu như nói, hẳn cũng chính là tại Thiên Chiến.
Đông Phương Kim Đan cũng không dám xác định, sau khi nói xong bất đắc dĩ nhìn Trình Cung. Bởi vì đời trước của hắn cũng không phải am hiểu mấy chuyện đó. Chỉ một mực bế quan, tu luyện, luyện đan.

- Thiên Chiến ở đâu, ngươi biết không?
Thiên Chiến, Tinh Không, U Minh, ba nơi Tuyệt Vực, Thiên Chiến thần bí nhất, không ai biết nó cụ thể ở đâu. Đương nhiên, lão bất tử bọn họ khẳng định biết, chỉ là đời trước Trình Cung đối với việc này không có hứng thú, cũng căn bản không hỏi tới. Đời trước hắn từ từ tìm kiếm, tra xét, lại phát hiện hôm nay đã không ai biết được Thiên Chiến rốt cuộc ở đâu. Chỉ biết là có một tuyệt vực như vậy. Không giống như Tinh Không Tuyệt Vực và U Minh Tuyệt Vực.

- Cụ thể ta cũng không biết, nhưng năm đó khi sư tôn đi đã vô tình nhắc tới. Phải đi qua Mạt Nhật Chiến Tràng xếp số một trong Linh Sơn bát đại cấm địa mới có thể dến được.

- Đi, bên này, ngươi tọa trấn mau chóng dựa theo lời ta nói bố trí tốt. Ta phải đi tới Thiên Chiến gặp lão bất tử bọn họ.
Trải qua lần thiên kiếp này, Trình Cung càng cảm thụ được một loại áp lực khó hiểu, khiến hắn càng bức thiết muốn gặp bọn lão bất tử. Đặc biệt là sau khi lực lượng đề thăng, mỗi lần cảm thụ bản nguyên đạo khí đều có thể cảm thụ được loại áp lực khó hiểu đó. Nên hiện tại hắn không dám để lỡ một khắc nào.

Linh Sơn đại cấm địa bài danh đệ nhất chính là Mạt Nhật Chiến Tràng, từ khi có Linh Sơn đã có nơi đó, ở cực tây của Linh Sơn.

Ở đây không có ánh sáng, ngay cả nguyên khí cũng gần như khô kiệt, may mà bên ngoài Mạt Nhật Chiến Tràng có một tầng lực lượng đem nơi này ngăn cách. Mạt Nhật Chiến Tràng này giống như tên gọi, bên trong hoàn toàn là một trường chiến đấu, cảnh tượng diệt vong.

Tình huống cụ thể ở đây không ai biết, cũng không có gì miêt tả. Bởi vì nơi này cho tới bây giờ không nghe nói qua có ai có thể đạt được lợi ích. Nhưng là có nhiều người sau khi tiến vào liền không trở ra được nữa. Càng có một số người sau khi đi vào, tựa như mê muội, khi trở lại sẽ có các loại biểu hiện kỳ lạ, cuối cùng chết thê thảm.

Nếu có đủ chỗ tót, dù cho không ngừng có người chết đi, nhưng chung quy tre già măng mọc, sẽ có người không sợ chết đi tới.

Nhưng kỳ lạ là nơi này không có chỗ tốt, lại tràn ngập tử vong, vẫn có người nguyện ý đi tới.

Dần dần, Mạt Nhật Chiến Tràng cũng tựu thành bài danh đệ nhất trong Linh Sơn bát đại cấm địa.

Lúc này, Trình Cung cũng đã đang ở trong Mạt Nhật Chiến Tràng.

Hôn thiên địa ám, đó là cảnh tưởng sau chiến đấu. Trong thiên địa không có chút sinh khí nào, chỉ có tử khí vô tận. Giống như trước đây có người miêu tả, ở nơi này, ngươi thậm chí hi vọng có một ít yêu thú, ma, người cường đại, nói chung cái gì cũng được xuất hiện. Dù cho sau khi đi ra, mặc kệ là bản thân hay người khác ngã xuống, chung quy so với cảm giác này còn tốt hơn.

Loại miêu tả tối tượng hình này, Mạt Nhật Chiến Tràng khiến người ta cảm giác không có sinh cơ, không có thiên lý.

Trình Cung vừa tiến vào nơi này. Chuyện thứ nhất chính là quay đầu lại nhìn về phía Cửu Châu đại địa, hắn chợt có chút minh bạch. Hầu hết những người tiến nhập Mạt Nhật Chiến Tràng cũng không hiểu, Trình Cung vừa tiến đến lại cảm thụ được khác biệt. Kỳ thực nơi này rất dễ đi qua, như để phòng ngừa Mạt Nhật Chiến Tràng có chút khí tức lan ra Cửu Châu đại địa có một thông đạo kỳ lạ. Thoạt nhìn rất ngăn, nhưng ở đây cũng đã có một khoảng cách với Cửu Châu đại địa.

Loại thần thông này, Trình Cung đứng ở đó đã lâu, vẫn cảm giác được vô cùng thần kỳ.

Trong đó liên quan đến một ít thần niệm, biến hóa mà Trình Cung có thể minh bạch, nhưng một số biến hóa khác còn kém rất nhiều. Trình Cung nếu như có thời gian, nhất định sẽ ở đây yên lặng cảm ngộ một phen, chỉ tiếc hiện tại tiến nhập nơi này, cái loại cảm giác đó càng mãnh liệt hơn.

Thần niệm của Trình Cung khẽ động, cho dù lấy thần niệm của hắn không ngờ có một loại cảm giác vô biên vô hạn, khó có thể bao trùm. Khó trách Mạt Nhật Chiến Tràng này được xưng là đệ nhất cấm địa. Chỉ là phạm vi này cũng không hề nhỏ hơn bao nhiêu so với Linh Sơn. Đều là cái loại cảm giác hoang vắng này.

Nếu như thâm nhập sâu vào bên trong, Đạo Tôn cũng khó có thể xé rách không gian xuyên qua. Bình thường Đạo Tôn muốn phi hành vài ngày, Thiên Tôn thì phải vài năm, Thái Tôn liền mất một nghìn tám trăm năm cũng đừng nghĩ bay ra, đây vẫn là dưới tình huống tìm đúng phương hướng.

- Tiểu Phong Tử, nhìn ngươi...
Thần niệm của Trình Cung khẽ động, đã để Tiểu Phong Tử cũng đi ra, sau đó trực tiếp bố trí một trận pháp thật lớn, phụ trợ hắn.

- Ân chủ yên tâm.
Tiểu Phong Tử đáp ứng một tiếng, lập tức thôi động bản mạng tinh huyết của lão bất tử trong cơ thể. Đến loại tình trạng hiện tại của hắn, chỉ có thể đem tinh huyết dung nhập thân thể, căn bản không có biện pháp hoàn toàn luyện hóa, hoàn toàn khống chế, cái này cần một thời gian dài.

Lúc này lại bắt đầu mượn bản mạng tinh huyết tìm kiếm lão bất tử.

- Ta...ta cảm thụ được...
Đột nhiên, Tiểu Phong Tử mạnh mẽ mở hai mắt ra, hưng phấn chỉ về một phương hướng nói:
- Bên kia, là ở bên kia, ta cảm thụ được!

- Đi!
Trình Cung thần niệm khẽ động, Hỏa Phượng Ma Long đã đi ra, lập tức mang theo hắn cùng Tiểu Phong Tử bay khỏi với tốc độ cao nhất.

Ngay khi Tiểu Phong Tử thôi động tìm kiếm vị trí, đồng thời, tại chỗ sâu nhất của Mạt Nhật Chiến Tràng, một lão đầu đang ngồi trên một vòng tròn đặc biệt, bên trên hiện ra Cửu Châu, hơi phân thần nhìn về phương hướng bọn Trình Cung và Tiểu Phong Tử.

Tuy rằng cách xa nhau cả vạn dặm, nhưng hắn vừa liếc mắt, thì có một loại cảm giác xuyên qua tất cả.

- Ầm...ầm...ầm ầm!

Nhưng ngay khi hắn vừa phân thần, trong không gian mênh mông, thanh âm nặng nề vang lên, từng đạo lực lượng kinh khủng tứ tán ra. Thiên địa cũng phảng phất như muốn hủy diệt, có mấy lão đầu thiếu chút nửa bị biểu hiện trong vòng tròn Cửu Châu đồ án đánh bay ra ngoài.

- Lão bất tử, ngươi đang làm cái gì, ngươi muốn hại chết chúng ta a.

- Lão bất tử, bị ngươi kéo đến đâu gần như là chịu chết, đã như vậy, ngươi không ngờ còn phân thần.

- Có phân thần, mọi người phải kiên trì một nghìn năm cũng không làm được.

- Một nghìn năm cái gì, ta thấy tình hình này, một trăm nghìn năm cũng không kiên trì được. Nhưng vào lúc này, trong nháy mắt có đông đảo thanh âm vang lên.

Ngồi trong vòng tròn Cửu Châu chính là lão bất tử. Lão bất tử bị mọi người nói không chút phật lòng. bởi vì những kẻ này đều là hắn cưỡng ép kéo đến, vội vàng điều chỉnh lại khí tức, trong nháy mắt trên vòng tròn Cửu Châu kia tản mát ra một cỗ bổn nguyên khí tức cường đại. Không ngừng bù đắp trận pháp phía dưới.

Dần dần, những khí tức phía dưới lại từ từ ổn định.

Khi trận pháp này ổn định mới nhìn đến một phương hướng khác, phân biệt có mấy đoàn bổn nguyên khí tức tản ra, không ngừng lấy lão bất tử đang ở trong Cửu Châu đồ án làm hạch tâm từ từ hiện ra một cái khe, đem trận pháp tận lực chống đỡ một ít.

- Các ngươi cứ tiếp tục chống đỡ như vậy có ý nghĩa gì, Cửu Châu Đạo Tổ ngã xuống, Cửu Châu triệt để suy vong đã là chuyện không thể tránh né. Tuy rằng Mạt Nhật Chiến Tràng này, đại quân của Tiên Giới không có biện pháp trực tiếp tiến đến, nhưng nhiều năm như vậy, không ngừng công đánh ở bên ngoài, đã sắp phá vỡ được phong ấn. Chúng tiên của Tiên Giới lực lượng cường đại, các ngươi không bằng quy thuận đi thì hơn.
Đúng vào lúc này, một thanh âm cao cao tại thượng, ngạo thị thương khung vang lên. Thanh âm này rõ ràng là từ trong trận pháp truyền đến.

Mặc dù đang bị phong ấn trong trận pháp, nhưng thanh âm đó vẫn ẩn chứa cường thế vô tận.

- Ta nhổ vào!
Lão bất tử trực tiếp nhổ một ngụm nước bọt, ổn định vòng tròn Cửu Châu, sau đó lập tức đáp lại:
- Tù nhân lại không biết xấu hổ kêu gào ở đây. Dù cho giam giữ ngươi một ngày nữa thì ngươi cũng không phải là gì cả. Nhớ kỹ, hiện tại muốn uy phong cũng phải là chúng ta uy phong.

- Năm đó nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn đê tiện để U Minh Ma Tổ cùng Cửu Châu Đạo Tổ liều mạng đánh một trận, sau đó lại âm thầm tập kích, thì ngươi tính là cái gì. Khi ấy bản tôn đi theo Đạo Tổ lão nhân gia còn không biết ngươi là ai đó. Còn tự lập Tiên Giới, thật không biết điều. Hạng người như ngươi, cho dù có đạt được trình độ Đạo Tổ cũng chỉ có nước bị giam giữ.
Lúc này, một Yêu Tôn khác đang ngồi tản ra vô thượng yêu khí mở miệng nói. Trong khí tức này lại không ngừng có bản nguyên khí tức toả ra, trấn áp trận pháp bên dưới.

- Hắn gần đây càng lúc càng không an phận, không ngừng muốn thoát ra, đây không phải là một chuyện xấu, hắn càng muốn ra, chúng ta càng không thể để hắn chạy thoát.

- Đi ra, trừ phi chúng ta đều chết hết.
Một con phượng hoàng to lớn đang giương cánh, bên trong có bản nguyên khí tức không ngừng chớp động.

Bọn họ tùy ý nói chuyện, lực lượng trên người mỗi kẻ này đều đã siêu việt cảnh giới Đạo Tôn đỉnh phong, nhưng hiện tại lại có chút dấu hiệu dầu hết đèn tắt. Chỉ là vẫn không ngã xuống, khí thế không giảm.

Thỉnh thoảng trong lúc nói chuyện, khuyên bảo, cứ cách một khoảng thời gian lại phát sinh, hoặc là vài năm, cũng có thể là vài chục năm.

Chỉ là lúc này, tại một phương hướng khác, có hai luồng ma khí đang dây dưa với nhau. Phía trên Nguyên Thủy Ma Tôn cùng Thiên Ma đều vô cùng kinh ngạc nhìn về phía lão bất tử.

Bởi vì vừa rồi lão bất tử nói một câu xong, sau đó không có nói gì nữa có chút không phù hợp với tính cách của hắn, trước đây chỉ cần Đan Vương, Tiên Tổ một khi mở miệng nói chuyện. Lão bất tử sẽ điên cuồng giáo huấn, cuối cùng nói đến chúng nhân đều im lặng, hắn còn phải nói thêm vài ngày mới có thể đã nghiền. Ngày hôm nay sao lại như vậy?

Lúc này trong lòng lão bất tử còn đang kinh ngạc, vừa rồi cảm giác hẳn là không sai, nhưng huyết mạch của mình sao lại tiến vào Mạt Nhật Chiến Tràng đây?

Hơn nữa đang ở một nơi rất đặc biệt, sao lại có thể cảm ứng được?

Kỳ quái, cốt nhục duy nhất của mình đã lưu lại cho gia hỏa Trình Cung kia, ở trong tay hắn hẳn là không có việc gì a.

Trong lòng nghĩ mãi không thông, đáng tiếc hiện tại hắn đang ở trong không gian đặc thù, cho dù được xưng là Linh Sơn đệ nhất Đạo Tôn, hắn cũng không có cách nào biết được bên ngoài xảy ra chuyện gì,

Nhưng trong nhát mắt đó, cảm giác huyết mạch tương thông quá rõ ràng, thiếu chút nữa khiến hắn thất thần.

Lúc này, Trình Cung cùng Tiểu Phong Tử đang toàn lực dựa theo phương hướng vừa rồi bay tới. Chỉ là không gian nơi này hoàn toàn bạo loạn, căn bản không có biện pháp xé rách không gian, cũng không có cách nào mở ra cánh cửa không gian, do đó chỉ có thể liên tục phi hành.

Mạt Nhật Chiến Tràng quả nhiên danh bất hư truyền, ở đây toàn bộ đều là phế tích sau chiến đấu, các loại khí tức hỗn loạn, ngay cả một điểm sinh cơ cũng không có. Hơn nữa không nên vọng tưởng tìm kiếm được bảo tàng gì cả, bởi vì ngay cả mọi thứ trong hư không cũng là lực lượng cuồng bạo, căn bản không có khả năng có di tích cùng không gian mật cảnh.

Càng không nói ở đây không biết đã trải qua bao lâu, có một vài lúc đi nang qua thấy có một số vũ khí hoặc pháp bảo đặc biệt, chỉ là nhìn pháp trận, cấm chế bên ngoài biết được có thể là tuyệt phẩm đạo khí, nhưng chỉ cần hơi động đến lập tức bị hóa thành bột phấn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi