ĐAN THẦN


Đêm này có thể nói là một đêm an tĩnh nhất của Hoa Thuyền Phố, cho dù người không chột dạ cũng đều thua sạch tiền sớm trở về, con thuyền trước kia đã hỏng, lúc này đám người Trình Cung đã thay đổi một chiếc thuyền, thuyền cũng chậm rãi bơi đi.

Cái này là chỗ tốt của Hoa Thuyền Phố, sau khi lên thuyền, nếu như muốn tìm nơi u tĩnh, có thể cho hoa thuyền đi địa phương khác.

- Ha ha... Thoải mái, quá sung sướng.

Bàn Tử có tay gấp đôi người khác, dùng tốc độ rất nhanh tính toán một lần, sau đó nhìn Trình Cung cùng Tống Phúc ở một bên thưởng thức trà nói:

- Bạch ngân tổng cộng là hai vạn bảy ngàn lượng, hoàng kim ba ngàn sáu trăm lượng, ngân phiếu một trăm sáu mươi vạn tám ngàn một trăm lượng, kim phiếu mười chín vạn chín ngàn sáu trăm lượng, cộng thêm ngọc bội các loại ba mươi tám khối, bảo thạch hai mươi sáu khỏa, bảo kiếm Phàm khí cấp năm mười chín thanh, Phàm khí cấp sáu hai thanh, hiện tại giá thị trường cũng có thể bán được tám mươi vạn lượng bạc. Tên gia hỏa này điên rồi, thực cho rằng tặng không tiền sao, cái gì cũng dám để lên, ở đây còn có một khế ước mua bán nhà, đại trạch Đông Nam Vinh, giá trị hiện tại vượt qua hai mươi vạn. Chậc chậc, đây là ngưu bức nhất, văn tự bán mình của mười hai tên gia nô, tám thị nữ.

Bàn Tử tính toán thoáng một phát, Tống Phúc bên cạnh nghe được cũng liên tiếp líu lưỡi:

- Không thể nào, chẳng phải chúng ta sẽ phát đạt sao, không được, không được, buổi tối hôm nay ta muốn bao tất cả thập đại hồng thuyền, ha ha, thoải mái ah.

Cái này vẫn là mơ ước của Tống Phúc, Hoa Thuyền Phố ngoại trừ Phiêu Tuyết Thuyền là ngoại tộc, quanh năm có bài danh thập đại hoa thuyền. Cầm, kỳ, thư, họa, thơ, rượu, trà, ca, từ, đối, đây không phải là bình xét đi ra, mà là dần dần trổ hết tài năng. Giá tiền của bọn hắn vô cùng đắc đỏ, lại còn có người không ngừng hẹn trước, vì vậy trổ hết tài năng trở thành thập đại hoa thuyền. Trên thực tế những hoa thuyền này cũng có phần của bọn hắn, Bàn Tử khống chế được ba cái, thơ, ca, từ trong đó, dưới ba chiếc thuyền này cũng không ít, đây chính là một khâu trọng yếu bên trong mạng lưới tình báo.

- Ách...

Túy Miêu ghé vào trên mặt bàn, bộ dạng say rượu, trừng mắt dựng thẳng lên hai ngón tay:

- Tửu Tiên Phường, ba mươi năm, mười đàn.

Bàn Tử không có đi để ý tới hai người này, tiện tay cầm lấy một xấp chứng từ:

- Nếu có thể thu những thứ này về mới thật là phát đạt, Chu Văn Thải sáu mươi vạn lượng, Âu Dương Ngọc Hải năm mươi vạn lượng, những người khác cũng rất hung ác, xem ra bọn hắn cho rằng thắng chắc, muốn kiếm chát một lần. Ta vừa rồi tính toán một cái, ở đây khoảng chừng năm triệu tám trăm ngàn lượng.

- PHỐC...

Tống Phúc vừa uống một miệng trà trực tiếp phun ra.

Túy Miêu thì giơ tay lên, mắt say lờ đờ mông lung, bẻ ngón tay được hai cái, sau đó dựng thẳng năm ngón tay lên:

- Lại thêm hai mươi đàn.

Chứng kiến Bàn Tử nhìn về phía mình, Trình Cung rất khẳng định nói:

- Lấy, chúng ta thắng được vì cái gì không lấy. Ngoại trừ Âu Dương Ngọc Hải cùng Chu Văn Thải ra, những người khác cá cược cũng không nhiều, một người chỉ có mấy vạn lượng mà thôi, không nhiều lắm.

- Cái này chỉ sợ không tốt lắm, như Âu Dương Ngọc Hải này, chỉ sợ sau khi trở về sẽ lập tức nghĩ biện pháp vụng trộm chạy đi, về phần những thứ khác cũng trốn tránh không thấy. Hơn nữa nếu chúng ta thật đuổi theo lấy, cái kia đắc tội người sẽ nhiều lắm.

Bàn Tử quen nhìn tràng diện lớn, mấy năm trước hắn thắng qua trăm triệu tiền đánh bạc, nhưng đồng thời hắn cũng minh bạch nếu như nhiều tiền, phiền toái nhất định cũng sẽ nhiều lên.

Tống Phúc nhấp một ngụm trà, cầm lấy một khối bánh ngọt nhìn nhìn lại buông, nghe được lời của Bàn Tử lập tức gật đầu nói:

- Bàn Tử nói không sai, cái gọi là pháp không trách chúng, trước kia quan viên mượn tiền quốc khố tới trình độ nhất định, bệ hạ không có biện pháp đều được miễn một ít, về sau chỉ có thể hạ lệnh khống chế, lại không có biện pháp thu hồi. Trong này liên quan đến mười mấy gia tộc, tuy mạnh không nhiều lắm, nhưng đều đắc tội cũng là chuyện phiền toái. Hơn nữa, đám người kia rất khó đối phó.

- Chúng ta là ai?

Trình Cung nhìn bọn hắn, đương nhiên, trừ Túy Miêu ra.

Thấy hai người bọn họ không có quá minh bạch, Trình Cung nói:

- Chúng ta là người xấu, là Tứ đại hại trong miệng bọn hắn. Chúng ta là quần là áo lượt, đắc tội nhiều người thì thế nào, chọc phiền toái thì thế nào. Ta ngược lại muốn nhìn, ai dám không trả tiền cho ta, đến lúc đó trực tiếp cởi áo ném xuống sông. Thời điểm chúng ta không có lý còn không sợ, hiện tại chúng ta quang minh chính đại thắng, thì sợ cái gì. Nhiều phiền toái thì sợ cái gì, không phải bọn hắn bảo chúng ta là quần là áo lượt ư, đó là bởi vì trên chúng ta có người, thực dẫn phát phiền toái chẳng lẽ lão gia tử nhà của ngươi mặc kệ ngươi?

Nếu như người khác có lẽ sợ hãi, con mắt Tống Phúc sáng ngời, trực tiếp nhìn về phía Trình Cung giơ ngón tay cái lên. Túy Miêu thì dựng thẳng lên một ngón tay cái, một cái ngón út.

Bàn Tử cười khổ nhún nhún vai, hắn bởi vì thế mới bị người trong nhà đuổi ra, nhưng hắn vẫn không có nhiều lời, sự tình bốn người đã quyết định, núi đao biển lửa hắn cũng dám xông. Bởi vì chỉ cần hắn chọc họa, chọc phiền toái, có thể đến Trình phủ hô cứu mạng.

- Bàn Tử, một hồi ngươi cho người mang theo những ngọc bội cùng bảo kiếm, khế đất… đi tìm chủ nhân của bọn hắn, cao hơn giá thị trường hai thành, bọn hắn không muốn thì đấu giá công khai, còn ghi rõ xuất từ nơi nào. Trước giải quyết cái này, sau đó những số tiền kia toàn bộ làm phí tổn vất vả cho ngươi, số tiền khác tạm thời đừng nhúc nhích, ta còn hữu dụng.

Trình Cung nói xong lời này, nhìn thoáng qua Bàn Tử, Sắc Quỷ, Túy Miêu, ba người mới vừa nói náo nhiệt, nhưng mà đối với quyết định của Trình Cung đều không có bất kỳ dị nghị. Nếu người bình thường đối mặt món tiền khổng lồ như vậy, chỉ sợ sớm có ý khác rồi, nhưng gia thế của bốn người là gì, hơn nữa mỗi người đều có bí mật riêng phần mình, tiền không phải căn bản làm cho bọn hắn cao hứng, thoải mái hơn chính là nghe Trình Cung nói thu thập đám người kia như thế nào.

- Không có vấn đề, cái này cứ giao hết cho ta. Đọc Truyện Online Tại TruyệnY Y

Hôm nay Bàn Tử xem như hoàn toàn bị Trình Cung chấn ngây người, đại thiếu không hổ là đại thiếu, che dấu sâu như vậy.

Tống Phúc nhìn về phía Trình Cung:

- Những phiếu nợ chứng từ kia thì làm sao bây giờ?

- Hôm nay giằng co tới nửa đêm, một hồi mọi người nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta từng bước bắt người.

Trình Cung nhìn thoáng qua Bàn Tử nói:

- Phương diện tin tức Bàn Tử ngươi lo liệu, cũng không tin ai có thể thiếu tiền bổn thiếu gia mà không trả, thật sự không được thì tới nhà bọn hắn lấy.

Bàn Tử cùng Sắc Quỷ sửng sốt cả buổi, cuối cùng đều bội phục nhìn về phía Trình Cung, hung ác, quả nhiên ngoan độc.

Trình Cung nói xong đứng dậy đi tới bên cạnh Túy Miêu, hai ngón tay đặt lên huyệt Thái Dương của hắn, nguyên khí hỏa hồng chớp động, Trình Cung trực tiếp sử dụng nguyên khí thông qua huyệt Thái Dương tiến vào trong cơ thể Túy Miêu.

Huyệt Thái Dương là yếu huyệt, nếu là có tâm gia hại, hơi chút bộc phát nguyên khí thoáng một phát là đủ để trí mạng, nhưng mà Túy Miêu vẫn không nhúc nhích.

Tống Phúc nhìn về phía Đỗ Thân, đại thiếu muốn làm gì?

Đừng nhìn ta, ta nào biết được. Đỗ Thân nhướng mắt, hôm nay đại thiếu cho hắn khiếp sợ nhiều lắm. Mình được xưng Đổ Thần của Lam Vân đế quốc, nhưng mà cho tới bây giờ còn không có nhẹ nhõm thắng nhiều tiền như thế, đại thiếu chỉ viết một chữ, là thắng ngàn vạn lượng bạch ngân, hiện tại muốn làm gì, mình nào biết ah.

- Ah!

Đột nhiên, Túy Miêu một mực say khướt toàn thân run rẩy, bầu rượu trong tay trực tiếp vỡ vụn, hắn còn không có đạt nguyên khí vào xương, thân thể cũng không có mạnh như vậy, tay lập tức cắt vỡ không ngừng đổ máu. Cả người trong nháy mắt như là tiến vào bếp lò, thân thể không ngừng run rẩy, mồ hôi hình thành hơi nước, quần áo toàn thân ướt đẫm, dưới mặt đất toàn bộ đều là nước.

Tống Phúc cùng Bàn Tử cũng run lên, đều lo lắng nhìn về phía Túy Miêu cùng Trình Cung, đại thiếu rốt cuộc muốn làm gì ah, Túy Miêu là người kiên cường nhất. Có một lần toàn thân hắn gãy rất nhiều xương, những hắn không kêu than một tiếng, mỗi ngày vẫn hoạt động bình thường.

Hiện tại lực lượng của Trình Cung quá yếu, sau khi thi triển một phen thì chậm rãi thu hồi nguyên khí, trên trán hắn cũng đổ một ít mồ hôi.

- Nhiều năm như, vậy mọi người đều biết ngươi bị kỳ chứng, ngươi còn chưa có nói bị bệnh gì, hiện tại ta mới rõ ràng, trách không được ngươi không nói. Băng Cốt, Hàn Tủy, Âm Mạch, những thứ này nếu phóng tới trên người nữ nhân, có thể đạt được người chuyên môn tu luyện công pháp băng hàn thu làm đồ đệ, người này tiền đồ bất khả hạn lượng, nhưng mà phóng tới trên người của ngươi lại làm cho ngươi sống không bằng chết.

Túy Miêu gắng gượng qua đau đớn kịch liệt, tinh lực giống như một hồi bệnh nặng, nhưng mà tất cả rượu cồn bốc hơi cùng đau đớn mãnh liệt, làm cho hắn rất thanh tỉnh. Nghe được Trình Cung nói hắn thật bất ngờ, lập tức bất đắc dĩ cười khổ:

- Công pháp Lôi gia ta vốn là đi lộ tuyến cương mãnh, mà ta là nam nhân, càng không có khả năng luyện những công pháp nữ nhân kia, Băng Cốt, Hàn Tủy, Âm Mạch, tùy tiện phóng tới trên thân một người đều rất thần kỳ rồi, nhưng không ngờ trên người của ta có toàn bộ, đời này ta nhất định sẽ không ngừng thống khổ vượt qua, ta không cảm thụ được nóng cùng độ ấm, chỉ có uống rượu mới có thể cảm giác được một chút hơi nóng. Cả đời này, nhất định ngay cả Hoán Cốt kỳ cũng không có biện pháp đạt tới, kia là hí kịch cỡ nào, năm đó ta được xưng là một trẻ đệ đời tuổi nhất nhân, đạt tới Thoát Thai kỳ tầng thứ mười nhanh hơn Thất hoàng tử, nhưng sau đó trùng kích Hoán Cốt kỳ mới phát hiện mình có Băng Cốt. Ha ha...

Túy Miêu vô lực ghé vào trên mặt bàn, cười đến nước mắt chảy ra:

- Còn không chỉ như vậy, còn có Hàn Tủy, âm mạch, ha ha, các ngươi nói có buồn cười hay không, qua nhiều năm như vậy, thân thể của ta không ngừng chuyển biến xấu, hôm nay vậy mà chỉ có lực lượng Thoát Thai kỳ tầng thứ bảy, nói không chừng mấy ngày nữa ta ngay cả hài nhi cũng đánh không lại rồi.

Từ khi phát hiện mình có Băng Cốt, Hàn Tủy, âm mạch, ngoại trừ mấy nhân vật chủ yếu trong gia tộc ra, còn là lần đầu tiên có người khác biết rõ chuyện này, hơn nữa còn là huynh đệ tốt nhất của hắn, cộng thêm sự tình vừa rồi, lập tức làm cho Túy Miêu khống chế không nổi. Siêu cấp thiên tài không đến mười tuổi đạt tới Hoán Cốt kỳ, so với Thất hoàng tử hôm nay được xưng trẻ tuổi một đời đệ nhất nhân cũng ngưu bức hơn, đã từng là một truyền thuyết, sau đó là nhiều năm thống khổ.

- Đại thiếu?

Đột nhiên Bàn Tử nghĩ đến một việc, chẳng lẽ đại thiếu còn biết xem bệnh, sao hắn có thể điều tra ra. Loại chứng bệnh này cho dù hắn cũng chưa nghe nói qua, Túy Miêu là quá mức kích động không có chú ý, Bàn Tử lại nghĩ tới vấn đề này, chứng bệnh này cho dù Luyện dược sư bình thường cũng khó có khả năng nhìn ra, càng không có khả năng khẳng định như thế. Đại thiếu thần kỳ làm cho người ta khiếp sợ, nhưng mà vì huynh đệ, ánh mắt Bàn Tử nhìn về phía đại thiếu tràn đầy chờ đợi.

Sự tình Túy Miêu này, Trình Cung cũng nghĩ qua, đoán chừng bên trong khẳng định có vấn đề, với tư cách một trong Cửu Châu thập đại Đan đạo đại sư, đơn giản nhìn Túy Miêu đã phát giác được không đúng, lúc này mới cẩn thận kiểm tra một chút. Cái này nếu ở kiếp trước, Trình Cung có thể nhẹ nhàng nói, có chút phiền toái nhưng không phải không có thể giải quyết, nhưng mà ở kiếp này thì khó mà nói rồi, dù sao lực lượng hiện tại của mình quá yếu, hơn nữa cũng không có biện một lần giải quyết vấn đề.

Nhưng mà vì huynh đệ, cũng không thể nhìn Túy Miêu như thế, Trình Cung thấy Bàn Tử cùng Tống Phúc đều gắt gao nhìn mình chằm chằm, hắn cười nói:

- Không phải là không có cơ hội, chỉ là rất khó, trước đi từng bước một, trước giải quyết sự tình Băng Cốt cùng Hàn Tủy. Trời sinh Băng Cốt, không thể nguyên khí vào xương, Hàn Tủy, là hàn khí tràn ngập cốt tủy, những cái này đều phải dần dần hóa giải. Vừa vặn gần đây ta cũng muốn lộng một ít gì đó, Bàn Tử ngươi nghĩ biện pháp tra một ít tin tức, nhìn xem chỗ nào có Liệt Diễm Quả xuất hiện, nhớ kỹ tin tức này tuyệt đối không thể tiết lộ, sau đó ta ghi cho ngươi một đan phương, mặc kệ phí bao nhiêu tiền cũng phải mua sắm đủ.

Trước khi đến Trình Cung còn đang suy nghĩ một việc, là cải thiện thể chất của mình, tăng lên tiềm lực thân thể, để cho tốc độ tăng lên của mình nhanh hơn. Nếu không lại mượn nhờ Chí Dương Chân Hỏa đột phá cũng được, nhưng về sau sẽ hao hết tiềm lực, giống như là dòng sông khô héo, cuối cùng thành sa mạc. Nếu không nghĩ biện pháp tìm nguồn nước mới, làm cho dòng sông thân thể liên tục không ngừng, hơn nữa không ngừng lớn mạnh.

Vừa rồi khám bệnh, nghĩ biện pháp trị liệu như thế nào liền nghĩ đến Liệt Diễm Quả, đây là biện pháp hữu hiệu nhất trước mắt. Mà Liệt Diễm Quả bình thường sẽ có yêu thú xen lẫn, loại yêu thú hỏa tính này cũng chính là Trình Cung đang cần, vừa vặn nhất cử lưỡng tiện. Về phần những vật khác, một bộ phận ở Trình gia, một bộ phận khác có thể thông qua mua sắm.

- Đây là ta am hiểu nhất, giao cho ta không có vấn đề.

Bàn Tử nghe xong, hưng phấn vỗ ngực. Hắn bị đuổi ra khỏi gia tộc, hơn nữa hạn chế không thể tiến vào sòng bạc, nhưng thanh danh của hắn cũng rất vang dội. Có không ít người tìm hắn học tập, hắn cũng dạy một ít người, thông qua những người này hắn cũng phát triển một ít thế lực của mình, khống chế một ít sòng bạc nhỏ, còn cóvài chỗ hoa thuyền. Về sau cũng bắt đầu nhúng tay vào tình báo, buôn bán một ít tình báo gì đấy.

Tuy bình thường cũng sẽ gây một chút phiền toái, nhưng có Trình Cung, Tống Phúc, Lôi Hạo Thiên toàn lực ủng hộ, những năm này tốc độ phát triển của hắn rất nhanh.

Giờ phút này Túy Miêu không say, thần sắc không dám tin nhìn Trình Cung, có biện pháp, có biện pháp, mình không nghe lầm chứ. Gia tộc của mình xin Đan sư Vân Đan Tông trợ giúp, cũng nói không có biện pháp, đây chính là Đan sư lục cấp, còn có rất nhiều người khác cũng không có biện pháp.

Mặc kệ thiệt giả, chỉ cần có một biện pháp, đã làm cho Túy Miêu kinh ngạc đến ngây người, mắt mở to không dám tin nhìn chằm chằm vào Trình Cung.

Tống Phúc bề bộn truy vấn:

- Đại thiếu, ngươi đừng nói với ta, ngươi còn có thể luyện đan a?

- Luyện đan?

Trình Cung cười nói:

- Đó là lĩnh vực ta am hiểu nhất. Tạm thời hắn không cần phục dụng đan dược gì, ta cho hắn một chút rượu mới, những rượu này không đủ mạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi