ĐAN THẦN


Lúc này, vừa nhìn thấy Bành Uyên động thủ, bốn gã Thoát Tục kỳ do bọn Trương Vi mang đến phất tay, bốn thanh bảo kiếm Nguyên khí đã nằm trong tay. Trương Vi thấy vậy vội vàng ngăn cản bọn hắn lại.

- Đại. . . đại. . . đại gia tha mạng ah.

Tiểu nhị kia sợ tới mức toàn thân run rẩy nói:

- Không phải chúng ta không muốn kiếm tiền, nhưng thật sự không có biện pháp, chính ngài vào bên trong xem sẽ biết, mấy hôm trước có vài nha hoàn của Trình đại thiếu bị bắt, nghe nói người bắt cóc sẽ ngụ ở trong khách sạn xa hoa nhất, Trình đại thiếu dưới sự giận dữ phong bế rất nhiều khách điếm trong Vân Ca Thành, không tin. . . không tin ngài vào xem.

- Trình đại thiếu?

Bành Uyên nghe xong cũng sửng sờ, bởi vì mục đích lần này tới của bọn họ giống như là đến Vân Ca Thành thu thập một gia hỏa họ Trình, tên kia là cháu trai Trấn Quốc Công. Nếu cháu trai Trấn Quốc Công bình thường, phái Bành Uyên, Trương Vi đến còn chưa tính, nhưng mà nghe nói Trấn Quốc Công kia cũng là Thoát Tục kỳ đỉnh phong, lại rất mạnh, lúc này mới kinh động đến sư tôn Tam trưởng lão bọn hắn tự mình dẫn người tới.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, Bành Uyên nghĩ vậy liền mang theo tiểu nhị này đi vào bên trong, mới vừa vào cửa hắn liền ngây ngẩn cả người, bàn ghế cùng toàn bộ đồ vật bên trong đều bị đạp nát, vô cùng thê thảm, căn bản không có biện pháp cho người ở.

- Vân Ca Thành các ngươi có mấy Trình đại thiếu?

Bành Uyên khoát tay, kéo tiểu nhị kia giơ lên trước mắt mình, ánh mắt trợn tròn làm tiểu nhị kia sợ tới mức muốn ngất xỉu.

- Một. . . cái a, Vân Ca Thành ngoại trừ Trình Cung Trình đại thiếu, ai dám nói mình là đại thiếu ah.

- Trình Cung. . .

Trương Vi nhìn mặt tiền cửa hàng bị nện rối tinh rối mù, lầm bầm lầu bầu nhắc tới hai chữ này. Người dám giết ái đồ Đại trưởng lão, quả nhiên có chút bất đồng.

- Móa nó, một cái hoàn khoa vậy mà hung hăng càn quấy đến loại tình trạng này, chẳng lẽ Vân Ca Thành các ngươi không ai trị nổi hắn sao.

Bành Uyên nghe xong, trong lòng vô cùng tức giận, trực tiếp ném tiểu nhị kia sang một bên, quay đầu nhìn về phía Trương Vi. Hắn nóng tính, dễ xúc động, bình thường gặp được sự tình gì cần có chủ ý hắn liền hỏi sư muội.

- Tức giận với bọn họ không có tác dụng, tồn tại như con sâu cái kiến mà thôi, lần này sư tôn tự mình đến, tuyệt đối không cho phép có bất kỳ sai lầm nào. Ngoại trừ mấy khách sạn lớn nhất ra, những khách sạn cỡ nhỏ khác, căn bản là làm nhục sư tôn. Bây giờ chúng ta lập tức tìm địa phương, tạm thời mua sắm một trang viên cho sư tôn ở tạm.

Trương Vi làm ra quyết định.

Bành Uyên gật đầu, nhưng sau đó lại cảm thấy rất lạ, nguyên khí mỏng manh, không khí vẩn đục, nhiều người giống như con kiến, rồi lại là thành thị vô cùng phồn hoa:

- Mua như thế nào?

Phong Vân Kiếm Tông không giống như La Phù Kiếm Tông, Vân Đan Tông, bọn họ là môn phái lánh đời chính thức, một lòng tu luyện, một lòng quyết tâm tu luyện, truy cầu kiếm đạo vô thượng.

Rời khỏi Phong Vân Kiếm Tông, cũng cảm giác nguyên khí càng ngày càng mỏng manh, đợi tiến vào thành thị liền cảm giác không khí ở đây vẩn đục, nguyên khí chưa tới ba thành ở Phong Vân Kiếm Tông, chớ đừng nói chi là so sánh với một ít địa phương đặc thù ở Phong Vân Kiếm Tông.

- Người trong thế tục coi trọng nhất là tiền tài cũng những vật ngoài thân này, muốn giao dịch với bọn họ, không có vàng thì không giải quyết được.

Trương Vi nói xong, đưa tay lấy ra một khối vàng cực lớn từ trong không gian giới chỉ, chừng trăm lượng nói:

- Hiện tại mang chúng ta đi tìm một địa phương có thể mua được phòng ốc tốt, cái này là của ngươi.

- Ah. . .

Tiểu nhị kia vừa rồi sợ tới mức không dám tiến lại đây, lúc này cũng có chút ngây dại.

- Ta biết rõ, ta biết nơi bán.

- Vương viên ngoại thành đông có bán nhà.

- Vậy coi như cái gì, Lâm Thị Lang cũng đang rao bán nhà.

- Đây coi là cái gì, nếu bàn về phú quý, còn phải nói phòng của những thương nhân buôn muối kia ở Đế Đô, ngoại trừ không bằng Vương phủ, nhưng trình độ xa hoa tuyệt đối không kém bao nhiêu.

Tứ Hải Lâu là địa phương nào, Trương Vi, Bành Uyên náo như vậy, chung quanh sớm vây quanh không ít người. Giờ phút này vừa thấy được ánh vàng, không ít người con mắt đều tỏa ánh sáng.

Nhưng mà khoa trương hơn so với bọn hắn chính là tiểu nhị run sợ vừa rồi kia, mãnh liệt xông lên, hai tay trực tiếp ôm lấy nén vàng kia.

- Ta biết rõ, ta biết rõ, các ngươi muốn mua tòa nhà gì cũng không có vấn đề, ta liền dẫn các ngươi đi.

Tiểu nhị kia nói xong, liền dẫn bọn hắn đi ra ngoài.

- Triệu Nhị, chuyện của ngươi còn chưa có làm xong, ngươi không muốn làm nữa sao?

Bên trong có người hô một tiếng.

Cái tiểu nhị gọi là Triệu Nhị này gắt gao ôm vàng:

- Đã có số vàng này, ta trở về nông thôn làm tài chủ, ngu gì ở đây chịu uất ức.

Nói xong lại khép nép, khom người cười nói:

- Hai vị, hai vị đi theo ta, ta biết rõ vài chỗ, ngài tùy tiện chọn, ta giúp ngài tìm đến khi hài lòng mới thôi.

- Thật sự là đáng thương, thật đáng buồn, vì những kim thiết ngoài thân này, thật không ngờ khúm núm, phàm nhân thế tục, thật sự là đáng thương.

Bành Uyên lập tức lên ngựa, nhìn tiểu nhị Triệu Nhị một đường chạy chậm ở phía trước, cười tươi như hoa, trở nên vô cùng có động lực, lắc đầu cảm thán.

- Con sâu cái kiến là con sâu cái kiến, bọn hắn vĩnh viễn không biết thiên địa này có bao nhiêu, ta nhớ được năm đó ta ra ngoài rèn luyện, sư tôn đã từng dặn dò, chớ trầm mê những tình cảm hư giả cùng phồn hoa phàm tục, chỉ có một lòng đặt tinh lực vào truy cầu kiếm đạo vô thượng, kia mới là chính thống.

Trương Vi mấy lần đi ra ngoài làm việc, đối với hiệu quả của chiêu thức ấy rất thoả mãn.

Nghe Trương Vi cùng Bành Uyên nói, bốn gã phía sau bọn họ vô cùng ngạo nghễ, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tất cả mọi người, bốn gã đệ tử liên tục gật đầu. Toàn bộ đều là biểu lộ sâu sắc chấp nhận, cảm giác lời bọn hắn nói quá đúng.

Không sợ bỏ tiền, đương nhiên làm việc rất nhanh, không dùng bao lâu liền có được một nơi khá tốt, trực tiếp bỏ ra hai mươi vạn lượng hoàng kim mua xuống.

. . .

Bất cứ lúc nào, trừ khi là Hoàng đế băng hà tổ chức quốc tang, nếu không Hoa Thuyền Phố vĩnh viễn sẽ phồn hoa như vậy. Bởi vì hoa thuyền phía dưới, mua bán ven bờ bên trên cũng dị thường thịnh vượng, giờ phút này bên trong mấy trăm chiếc thuyền hoa có một chiếc hoa thuyền cực lớn chậm rãi phiêu động.

Xem tình huống này liền biết rõ, đây nhất định là có đại nhân vật nào đó bao hết chiếc thuyền này.

- Xú tiểu tử, cái này là địa phương mà ngươi nói thoải mái, an toàn, che giấu rất tốt sao, quả thực hồ đồ.

Trình lão gia tử ngồi ở trong khoang thuyền, thần niệm rất nhẹ nhàng có thể bao phủ tình huống chung quanh, Hoa Thuyền Phố là nơi oanh ca yến hót, tài tử giai nhân, tình nhân hẹn hò tốt nhất, đời này vẫn là lần đầu tiên Trình lão gia tử tới loại địa phương này.

- Lão gia, xin ngài bớt giận, uống chút trà.

Tiểu Tuyết thấy Trình lão gia tử nổi giận với thiếu gia, lo lắng tiến lên châm trà, lộ ra vẻ vô cùng khẩn trương.

Bởi vì nàng cảm giác lão gia cùng La tổng quản đang nhìn mình, lần trước thiếu gia nói là ở chỗ này, chính mình lại nói không biết.

- Đáng đời.

Tiểu nha đầu Đông Phương Thanh Mai ở một bên lẩm bẩm, vậy mà lại để cho nhóm người mình chạy đến loại địa phương này ẩn thân.

Đông Phương Linh Lung thì tĩnh tọa một bên bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, người bình thường căn bản nhìn không ra nàng đang suy nghĩ cái gì.

Hách Liên Hồng Liên cũng mang theo đầy bụng nghi hoặc nhìn Trình Cung, hắn mang mọi người đến nơi này, chòn mình vừa đi ra ngoài cả buổi, đến khi trời sắp tối mới về, mọi người ở loại địa phương này cũng không tự tại giống như hắn, ngày hôm nay ở lỳ chỗ này, tất cả mọi người rất không thoải mái.

- Nơi này thật tốt a, muốn ăn có ăn, muốn uống có uống, ca múa. . .

Không đợi Trình Cung nói xong, liền phát hiện ánh mắt Trình lão gia tử nhìn mình có chút không đúng, vội hỏi:

- Những điều này đều là thứ yếu, mấu chốt là phải xuất kỳ bất ý, vì có thể đánh bại địch nhân, đây coi là cái gì a, cho dù phải ẩn thân băng thiên tuyết địa, vũng bùn đầm lầy, Yêu Thú Sâm Lâm cũng phải chịu đựng. Đối phương tuyệt đối không thể tưởng được chúng ta còn có thể trốn ở chỗ này, đây mới là mục đích chủ yếu ta lựa chọn nơi đây, ha ha. . .

Trình Cung nói xong, thấy thần sắc Trình lão gia tử hòa hoãn một ít, lúc này mới nói:

- Ta là đi làm một ít an bài, để cho bọn họ đi tìm chỗ ở, sau đó thuận tiện tìm địa phương luyện chế một ít dược vật phóng tới đó.

- Không có tác dụng đâu, Phong Vân Kiếm Tông giống như Nguyên Thủy Ma Tông chúng ta, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn người thế tục, chúng ta là siêu cấp môn phái lánh đời. Trên thực tế, chúng ta bất quá là cố gắng làm như một môn phái tu chân chính thức mà thôi. Trên cơ bản chúng ta sẽ không dùng thực vật bình thường, trừ một ít tình huống đặc biệt. Chúng ta chỉ dùng vật phẩm do tông môn sản xuất, so với đồ ăn bình thường thì nguyên khí sung túc gấp mấy chục lần, cho dù một bữa cơm bình thường cũng kém không xa một ít dược tề đỉnh cấp ở thế tục, cũng chính bởi vì có những thứ này, lực lượng tông phái chúng ta mới có thể mạnh như vậy. Bọn hắn không phải vội vàng đi ra, khẳng định chuẩn bị sẵn sàng, sẽ không dùng đồ ăn bên ngoài. Về phần cấp bậc như Tam trưởng lão kia, càng là dùng đan dược làm chủ, căn bản không cần đồ ăn.

Nghe Trình Cung nói, Hách Liên Hồng Liên liền khẽ lắc đầu.

Những người khác đều nhìn về Trình Cung, bởi vì hạ độc người bình thường rất đơn giản, nhưng hiện tại đối mặt là một đám không ăn đồ ăn ngoại giới, có được lực lượng cường đại, ngẫm lại cũng có cảm giác không chỗ ra tay.

- Độc chính thức không chỗ nào không có, tuy thế gian người nghiên cứu độc không nhiều lắm, nhưng coi như là thần tiên lục địa cũng có thể độc chết bọn hắn. Đương nhiên, hiện tại ta không có loại đồ vật này, cũng luyện chế không được. Ta chỉ dùng một ít Huyết Yêu Quả cấp Yêu Vương, sau đó hỗn hợp một ít dược vật khác, làm cho bọn hắn một ít hương liệu, những hương liệu này sẽ dần dần phát huy tác dụng, tin tưởng tối hôm nay bọn họ sẽ hành động, các ngươi đợi xem kịch vui a, rất nhanh những hương liệu này sẽ khiến bọn hắn trở nên vô cùng luống cuống, dễ dàng kích động, nổi giận, còn lại liền xem chúng ta chơi như thế nào.

. . .

Bên trong một tòa trang viện xa hoa, giờ phút này một đoàn người đang tiến vào trong đó, Trương Vi, Bành Dũng ở phía trước dẫn đường, phía sau hơn mười người tiến vào đại đường.

- Huy thiếu, nơi này có thoả mãn không.

Phía trên thủ tịch là một già một trẻ đang ngồi, một lão nhân như là nhắm mắt mang theo dáng tươi cười quay đầu nhìn về phía một người trẻ tuổi gầy như que củi, sắc mặt trắng bệch hỏi thăm.

Lão giả này đúng là Phong Vân Kiếm Tông Tam trưởng lão Bành Dũng, người tuổi trẻ kia đúng là Âm Huy, đừng nhìn sắc mặt Âm Huy trắng bệch, gầy dọa người, đó là bởi vì liên quan đến công pháp tu luyện của hắn. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Có thể ở vào tuổi của hắn đạt tới Thoát Tục kỳ, hơn nữa còn có cha hắn, tuy thực lực của hắn so với Vân Nguyệt Thiên, Chương Gia yếu hơn không ít, nhưng mà có thể ngồi ngang hàng cùng Tam trưởng lão Bành Dũng, thậm chí cách nói chuyện của Tam trưởng lão cũng là lấy hắn làm chủ.

- Cũng tạm được, thế tục cũng tìm không ra địa phương tốt gì, vừa rồi ta dùng thần niệm dò xét bên ngoài hoàng cung thoáng một phát, chỉ là gạch ngói bình thường, nguyên khí giống như địa phương bình thường. Cho nên cho dù ở hoàng cung hay ở nơi này, cũng không có khác nhau quá lớn gì.

[/QUOTE]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi