ĐAN THẦN


Từ hai ngày trước đã không ngừng có người chạy tới nơi này, ba trăm dặm đối với dân chúng bình thường mà nói chính là cách xa rất khoảng, nhưng đối với một ít gia đình giàu có có được bảo mã mà nói là rất đơn giản. Có một chút gia đình giàu ở ba ngày trước đã tới nơi này, mang theo một đám thủ hạ, ở trên núi nhỏ dựng lều vải, làm rất nhiều đồ ăn, giống như là chơi xuân.

Trước ước đấu một ngày, người đến chung quanh xem đã vượt qua mười vạn người. Nhưng mà không ai đi lên Vọng Xuân Đình, tất cả bọn hắn đều đến ngọn núi chung quanh quan sát. Mặc dù khoảng cách hơi xa một ít, nhưng chỉ cần Siêu Phàm kỳ trở lên đều có thể thấy rõ ràng, còn dân chúng hay võ giã bình thường thì dùng kính phóng đại quan sát.

Trong đó cũng không ít cao thủ, bằng vào tinh thần lực, thần niệm bản thân cũng quan sát đồng dạng, ai biết bọn hắn ước đấu sẽ hủy tới trình độ nào, bởi vậy dứt khoát tránh đi rất xa.

- Mau nhìn, đã đến, bà mẹ nó, người của Trình gia đã đến.

- Không có lầm chứ, sao bọn hắn đến sớm như thế, đây là bọn hắn muốn làm gì?

- Bọn hắn cũng có lều vải, bà mẹ nó, còn có đồ nướng, còn uống rượu, ngay cả đầu bếp cũng mang đến, bọn hắn cũng quá khoa trương đi.

- Đầu bếp tính toán cái gì, ngươi xem yêu thú phi cầm vừa rồi kia chở hải sản đến, mịa, vẫn còn có nhạc công khảy đàn, con mẹ nó, Trình đại thiếu quả nhiên không hỗ là Trình đại thiếu, vậy mà bao trọn dàn nhạc tốt nhất kinh thành.

- Ta kháo, trời ơi, đây là hắn tới ước đấu đấy sao, thậm chí có ca cơ, vũ cơ biểu diễn.

- Muốn phún huyết, mau nhìn a, mau nhìn, mịa nó, đó là thập đại hoa khôi của Hoa Thuyền Phố, mẹ hắn, thậm chí có biểu diễn thoát y, không được, không được, mũi của ta chảy máu.

Trước thời gian ước đấu một ngày, người đến đây trước đột nhiên phát hiện có một đội nhân mã thẳng tiến Vọng Xuân Đình, địa phương không lớn trên đỉnh núi thoáng cái bị đám người Trình Cung chiếm cứ hai phần ba, bởi vì đám người Trình Cung đến thật sự nhiều lắm, khoảng chừng một hai trăm người. Sau đó chính là dựng lều vải, bắt đầu có người dọn đồ nướng, nấu đồ ăn, đồ chơi gì đều có, càng có đầu bếp làm đồ ăn.

Sau đó các loại biểu diễn đi lên, triệt để làm gần mười vạn người chung quanh đến xem cuộc chiến chấn kinh, nhất là đoạn múa thoát y, mặc dù biểu diễn đến cuối cùng thì tiến nhập lều vải, bọn hắn nhìn không tới, nhưng là làm cho những người đến này nhiệt huyết sôi trào, kích động không thôi.

Chơi xuân a, cái gì gọi là chơi xuân, người ta đây mới gọi là chơi xuân. Thập đại hoa khôi của Thuyền Hoa Phố cùng một đám huynh đệ đi theo, ca cơ, vũ cơ nguyên bộ đầy đủ hết, đây mới là nhân sinh ah. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sau đó tiết mục càng phong phú, gần mười vạn người xem chung quanh ngây ngốc, đầu óc mơ hồ, đây là hắn tới phó ước, thi đấu đấy sao? Này nghe thấy lộ vẻ giống như đến chơi, đùa còn vui vẻ như thế, bịp bợm chồng chất như thế.

- Có phải là hắn cố ý hay không, hoặc là muốn tê liệt Vũ Thân Vương.

- Vô nghĩa, nếu là người khác có khả năng sao, bây giờ đang đùa ở nơi đó là Trình đại thiếu, ngươi không thấy mấy người hắn ôm sao, mở to mắt ra, đây chính là thập đại hoa khôi a, ta muốn gặp một cái cũng phải chờ mấy tháng, mịa nó, thật là không có thiên lý.

- Chẳng lẽ hắn biết rõ phải thua, nên sớm hành lạc, cũng không đúng a, hắn có thể nhận thua không đến mà, thật sự là kỳ quái?

Vô số người thấy quen mắt, cũng có không ít suy đoán, nhưng này đều không có sao đối với Trình Cung cả.

- Ăn, uống, chơi, ăn phải ăn thống khoái, uống phải uống cho say, chơi phải chơi vui vẻ, không nên đi nghĩ sự tình khác.

Giờ phút này Trình đại thiếu đang giơ chén lên cùng mọi người uống rượu, lớn tiếng tuyên bố quyết định của hắn một lần nữa.

- Đúng, đại thiếu nói rất đúng, mịa nó, khổ cực tu luyện lâu rồi, đây mới là nhân sinh a, đến, để cho ca ca sờ một cái.

Bàn Tử ừng ực một ngụm uống rượu xuống, đã động tay động chân với hoa khôi bên người.

- Hạ lưu, không hiểu được hưởng thụ nhân sinh.

Sắc Quỷ nằm ở trên đùi mỹ nữ, bên cạnh có mỹ nữ đấm chân giúp hắn, cũng có người cho hắn ăn trái cây. Nhưng mà những nữ nhân bên cạnh hắn cũng không phải hoa khôi Thuyền Hoa Phố, mà toàn bộ đều là nữ nhân của hắn.

- Tiện nhân, ngươi là mỗi ngày cùng mỹ nữ, nhưng lại không biết các huynh đệ có bao nhiêu khổ cực.

- Uống rượu, uống rượu. . .

Túy Miêu đã sớm say, những người khác thì liều mạng so rượu. Bất luận là đám người Trình Trảm ở Nguyên Thủy Ma Tông tu luyện một năm, trở về bị Trình Cung đánh cho một trận, hay là đám người La Anh Hùng, Trình Lập ở động phủ Vạn Độc Tán tu luyện mấy tháng, lúc tu luyện không thèm nghĩ chuyện khác, nhưng bị đè nén thật lâu cũng rất khó chịu, giờ phút này rốt cục có cơ hội có thể không thèm nghĩ cái khác nữa. Đại thiếu đã nói không thèm nghĩ nữa, vậy thì hoàn toàn không cần đi nghĩ, cứ mặc sức uống rượu.

Trình Cung thì ai đến cũng không có cự tuyệt, ai tới cũng tiếp, trong cơ thể hắn có Tử Diễm Chân Hỏa, thân thể lại trải qua khí tức Chí Dương Chân Hỏa rèn luyện, rượu bình thường có thể làm cho hắn cảm giác chóng mặt cũng đã không tệ, căn bản không có loại nào làm cho hắn say.

Lần này trước khi tới Trình lão gia tử vốn vẫn lo lắng, ý của hắn là để cho Trình Vũ Phi hóa trang thoáng một phát, sau đó cùng Bạch Khải Nguyên, Đông Phương Linh Lung đi theo, như vậy hắn có thể yên tâm một ít, nhưng đều bị Trình Cung cự tuyệt, hắn tự có tính toán của hắn.

Ở dưới mười vạn người vây xem, bọn hắn cứ không kiêng nể gì cả mà uống rượu, càng về sau cái gì ca múa, ca cơ biểu diễn cũng đã là phù vân. Nguyên một đám dốc sức liều mạng đụng rượu, cuối cùng ói mửa tùm lum, mùi rượu ngất trời, chung quanh hơn mười dặm đều có thể ngửi thấy được.

Ngày hôm sau, Vũ Thân Vương mang theo thủ hạ vừa đuổi tới núi nhỏ dưới Vọng Xuân Đình, liền không nhịn được nhíu mày.

Nguyên vốn nên tràn ngập khí tức mùa xuân, cảnh sắc Vọng Xuân Đình nên xinh đẹp say lòng người mới đúng, giờ phút này tràn đầy mùi rượu thịt. Thời điểm mang người ruổi ngựa đi lên đỉnh núi, Vũ Thân Vương càng nhảy dựng, mặc dù thủ hạ đã báo cáo qua tình huống nơi này, nhưng thật sự tới đây lại làm cho hắn im lặng.

Dùng Vọng Xuân Đình làm trung tâm, địa phương vốn coi như rộng lớn, đều là người nằm ngổn ngang, mùi rượu ngút trời, vị thịt dày đặc, không chỉ có thủ hạ của Trình Cung, còn có những mỹ nữ của Thuyền Hoa Phố mời tới, Vũ Thân Vương nhìn thấy mà cau mày.

- Nhìn cái gì, mau mang bọn hắn qua chỗ khác, thanh lý địa phương để cho Vương gia đặt chân.

Toàn bộ Vọng Xuân Đình đều là như thế, đội kỵ mã Vũ Thân Vương căn bản không có biện pháp đi lên, thấy Vũ Thân Vương nhíu mày đứng đó, Kim sư huynh nộ quát một tiếng, lúc này mới có người kịp phản ứng, đi lên rất nhanh thanh lý ra vài chỗ để cho Vũ Thân Vương cùng thủ hạ của hắn có thể đi lên.

Không lên không sao, Vũ Thân Vương vừa đi lên càng tức muốn ói máu, gia hỏa đáng giận, địa phương thanh tịnh, lịch sự tao nhã, xinh đẹp tốt như vậy, lại để cho hắn làm thành như vậy.

Nhưng sau đó Vũ Thân Vương lại nhanh chóng tỉnh táo, Trình Cung, ngươi đây là có chủ tâm làm bản vương tức giận đúng không, hừ, một chút thủ đoạn ấy bản vương há có thể coi trọng.

Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trung tâm Vọng Xuân Đình, giờ phút này Trình Cung đang ôm một bình rượu lớn, mỹ nữ đã sớm đẩy qua một bên, ngược lại là Bàn Tử đang ghé vào đùi hắn ngủ, mà hắn thì tựa ở trên cây cột ngủ. Tiếng ngáy của Bàn Tử như tiếng sấm giữa trời quang, chấn đắc các ngọn núi chung quanh, làm cho những người ở đây một đêm cũng không có nghỉ ngơi tốt, nhưng đám người Trình Cung trong Vọng Xuân Đình thì ngủ rất ngon, bởi vì bọn họ đều say đến không biết trời trăng mây gió.

- Trình Cung, ngươi là một tiểu hỗn đản chết tiệt. . .

Vừa nhìn thấy Trình Cung, huyết khí trên người Huyết Y Lão Tổ bốc lên, lực lượng trên bàn tay không tự giác vận chuyển, thực muốn lập tức đánh chết hắn.

- Thực say, giả say, lá gan hắn thật sự rất lớn, hừ.

Tô Liệt cũng hừ lạnh một tiếng, thấy Trình Cung ở trước mắt, mà toàn bộ người bên cạnh Trình Cung say thành một bãi bùn nhão, trong lòng của hắn làm sao không giống như Huyết Y Lão Tổ, trong lòng nổi lên sát ý.

Thù hận của hai người bọn họ cùng Trình Cung là không chết không ngớt, bọn hắn đầu nhập vào Vũ Thân Vương, mục đích chủ yếu là muốn đối phó Trình Cung.

- Nếu như hôm nay các ngươi không phải cùng đi bản vương, các ngươi làm cái gì bản vương chẳng muốn quản, nhưng ở trước mặt hơn mười vạn người, nếu các ngươi xằng bậy, bản vương là người đầu tiên giết chết các ngươi. Mặc kệ hắn là say thực hay là say giả, bản vương cũng không thể giết hắn như thế, nếu như các ngươi muốn dùng tánh mạng của mình đổi tánh mạng của hắn, vậy các ngươi có thể thử xem, bản vương đoán hắn là say thực.

Tô Liệt còn đỡ một ít, Huyết Y Lão Tổ là dân liều mạng chân chính, làm việc hoàn toàn không cân nhắc hậu quả, giết người xong lại chạy trốn vạn dặm, rồi có thể che dấu vài thập niên thậm chí trên trăm năm. Cảm nhận được bọn hắn tâm động, Vũ Thân Vương lập tức mở miệng nhắc nhở bọn hắn.

Vũ Thân Vương nói chuyện, kiếm khí của Kim Sát, Ngân Sát đã bao phủ Huyết Y Lão Tổ, nếu mà hắn dám động thủ, bọn hắn trước tiên đánh chết hắn.

Vũ Thân Vương không giống như bọn họ, hắn phải cân nhắc hậu quả, cân nhắc ảnh hưởng, cân nhắc hình tượng. Trong lòng của hắn vô cùng rõ ràng, Trình Cung dám ở chỗ này phóng túng như thế, là cố ý chọc giận mình, đồng thời cũng đoán chắc mình không dám làm gì hắn.

- Hừ.

Huyết Y Lão Tổ tức giận hừ một tiếng, cực kỳ khó chịu trừng mắt nhìn Kim Sát cùng Ngân Sát, mặc dù cũng không thoải mái với Vũ Thân Vương, lại không dám lên tiếng, chỉ có thể đem lửa giận đặt ở trên người Kim Sát cùng Ngân Sát. Lần trước bị Trình Tiếu Thiên đuổi giết, không đánh mà chạy, ở trong trướng Vũ Thân Vương hắn bị mọi người khinh bỉ, mà ngay cả Kim Sát, Ngân Sát tới sau cũng rất khinh bỉ hắn. Về phần Tô Liệt bởi vì có cơ hội đạt đến Đan đạo đại sư, ngược lại không ai dám đi trêu chọc hắn, cái này lại để cho Huyết Y Lão Tổ càng thêm phiền muộn.

- Đánh thức bọn chúng dậy.

Mặc dù không cho đám người Huyết Y Lão Tổ, Tô Liệt động thủ lung tung, nhưng trong lòng Vũ Thân Vương cũng rất khó chịu. Hỗn đãn, cố ý làm mình giận, ở trước mặt hơn mười vạn người làm như vậy, đây là cố ý bỏ qua mình a, gia hỏa đáng giận, một hồi sẽ cho ngươi khóc.

Lập tức có người đi lên muốn đánh thức bọn hắn vậy, nhưng say thành thế kia, muốn gọi tỉnh nào có dễ dàng như vậy.

- Mau nhìn, mau nhìn, người của Vũ Thân Vương đến, người của Trình Cung còn đang ngủ, quá mẹ nó điên rồi, căn bản không thèm để ý tới Vũ Thân Vương.

- Vân Ca Thành đoán chừng cũng chỉ có Trình đại thiếu mới dám ngưu bức như thế, đây không phải đánh mặt Vũ Thân Vương sao.

- Xem một chút đi, cái này có náo nhiệt nhìn.

- Khẳng định Vũ Thân Vương cũng không có cách khắc chế Trình đại thiếu, đoán chừng ước đấu hôm nay khó có thể diễn ra, ngươi xem ta nói Trình đại thiếu là cố ý a.

Xa xa người xem náo nhiệt đều nghị luận, xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, nói cái gì đều có. Hết lần này tới lần khác, hiện tại Vũ Thân Vương cùng thủ hạ của hắn cũng đều mang một phần cảnh giác, thần niệm đều cẩn thận lưu ý chung quanh, những lời này tự nhiên cũng nghe vào trong tai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi