ĐAN THẦN


- Ngươi nhìn thấy chưa? Dùng chút đầu óc mà suy nghĩ đi. Hỏi câu nào có trình độ một chút được không?

Sắc Quỷ hướng về phía gã mập nói một câu, tiếp theo đó liền cười hỏi Trình Cung nói:

- Đại thiếu, ta cũng rất tò mò, rốt cuộc ngươi đã làm cách nào mà khiến cho bọn chúng không tiếc cả tính mạng truy sát vậy? Hiện giờ đã tới mức phải triệu tập quân đội, cao thủ đại nội cùng phần đông lực lượng đều có mặt, hoàn toàn đang trong tư thế liều chiến.

Tuy rằng mọi người phẫn nộ, nhưng đó là vì trông thấy Trình Cung bị thương nghiêm trọng, lúc này ngược lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, mặc dù biết bên ngoài có đại quân bao vây, bởi vì bọn họ hiểu rõ rốt cục đang xảy ra chuyện gì.

- Đâu có gì, ta chỉ đoạt của bọn chúng một viên đan dược Thiên cấp mà thôi, mẹ nó phải nói là nửa viên Ngưng Anh đan mới đúng. Một đám vô dụng, ai mà thèm uống thứ đồ chơi này, đi, theo ta ra ngoài chơi với chúng.

Trình Cung nói xong, người đã đứng phắt dậy, thân hình chuyển động chớp nhoáng, bóng người đã cách đây mấy trăm mét rồi.

Thiên cấp…đan dược, Ngưng Anh đan trong truyền thuyết…

Má nó, tuy chỉ có nửa viên, nhưng đó vẫn là Ngưng Anh đan a!

Trong truyền thuyết có một chuyện, một đại năng ban cho người thường một viên đan dược, người uống vào lập tức biến thành thần tiên, bay lên trời cao, không gì là không thể làm được. Nhưng đây chỉ là chuyện thần thoại thông thường, thế mà trong các đại gia tộc lại ghi chép khá cẩn thận, trên đời thật sự có loại đan dược này sao, Ngưng Anh đan, có thể giúp người ta lập tức thành tiên ư?

Chẳng trách, cũng chỉ có loại đan dược đẳng cấp này mới khiến Hoàng đế điên cuồng như vậy.

Nhưng lời này Đại Thiếu nói ra, khiến người ta phải á khẩu, cái gì mà chỉ có nửa…nửa viên …mà thôi…chỉ có kẻ vô dụng mới uống loại đồ chơi này…

Nghe xong mọi người triệt để im lặng, nếu đổi lại là người khác nghe được những lời này, chắc chắn sẽ rất khinh bỉ, nghĩ là Trình Cung cố tình ra vẻ nói thế thôi.

Nhưng đám người Bàn Tử và Sắc Quỷ lại hiểu rất rõ, trước đây Trình Cung vừa giúp Trình lão gia thành lục địa thần tiên, chẳng đùa đâu, cũng chỉ có hắn mới dám coi Ngưng Anh đan trong truyền thuyết là một thứ đồ chơi vô bổ…

Lúc này mọi người xem như đã hiểu, tại sao Đại Thiếu lại mặc quần áo của Cấm vệ quân, tại sao lại bị thương nặng như vậy. Có thể đoạt được Ngưng Anh đan từ trong Hoàng Cung thoát ra đây, vết thương này xem như còn nhẹ.

Cho dù là Trình Trảm, Trình Lập muốn đến Hoàng Cung đoạt vật gì. Đừng nói một người, cho dù bọn họ dẫn theo vài trăm người, bọn họ sẽ có cùng một cảm giác, chính là chết chắc, thật sự không thể tin nổi Đại Thiếu lại sống sót quay về.

Chuyện kinh người thế này, e rằng chỉ có mỗi Thiếu gia mới có thể làm được.

Mọi người đi theo Trình Cung đã lâu, giờ đã quen với nhiều chuyện lạ lắm rồi, nhất là việc dùng đan dược. Giờ trên người mỗi người ai mà không có mười mấy viên đan dược. Chỉ có điều nghe Trình Cung nói đoạt được Ngưng Anh đan từ tay Hoàng thượng thì quả là có chút kinh ngạc, bởi vì Ngưng Anh đan trong truyền thuyết, bọn họ chưa bao giờ nghĩ là nó có thật. Nếu đổi lại người khác, phản ứng đầu tiên không phải là kinh ngạc mà là không tin đó là thật.

Kỳ thật Trình Cung còn chưa nói với họ về mảnh vỡ, so với Ngưng Anh đan, giá trị mảnh vỡ còn lớn hơn gấp ngàn lần. Chỉ có điều thứ đồ chơi này không thích hợp công khai nói ra mà thôi.

- Nhanh, đuổi theo Đại Thiếu, mẹ nó, nhất định phải coi Hoàng đế kia tức điên ra sao, thoải mái, chắc chắn sẽ rất thoải mái đây.

Bàn Tử lấy lại tinh thần sau cơn kinh ngạc, nói xong liền dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo.

Mọi người cũng như thanh tỉnh, đồng loạt xông ra ngoài, lời của Bàn Tử cũng chính là điều họ muốn nói.

Bọn họ phản ứng lại đuổi theo sau, còn Trình Cung đã xuất hiện ở bên ngoài Trình gia. Tường nhà Trình gia là một mảng tường nhỏ thông thường, phía trên có thể đi được, còn có bố trí cả cung tiễn thủ.

- Trình Cung…là ngươi…hết thảy đều do ngươi làm, con mẹ nó ngươi dám chơi ta?

Thấy Trình Cung xuất hiện, Vũ Thân Vương là người kích động nhất, lập tức máu dồn lên não, vết thương vừa hồi phục được một chút giờ lại nứt ra, gân xanh nổi lên. Cũng may giờ Vũ Thân Vương đã hồi phục sinh lực, có thể kịp thời khống chế khí huyết lưu thông.

-Ta chơi ngươi đó. Thì sao?

Trình Cung hất đầu lên, nghênh ngang nhìn thẳng vào Vũ Thân Vương.

-Thật sự là ngươi? Lập tức giao ra cho trẫm, nếu không thu di cửu tộc nhà ngươi.

Lần này không đợi Vũ Thân Vương lên tiếng. Hoàng đế đã nổi trận lôi đình rống lên.

Cao thủ đại nội và quân đội xung quanh, còn có một số cung phụng triều đình đều ngẩn ra nhìn, không biết từ lúc nào Hoàng đế lại trở nên bá đạo, khí khái như vậy, không ngờ dám thu di cửu tộc Trình gia.

-Phi, giao cái gì ra?

Trình Cung vừa nghe liền tức giận, liên tiếp xổ một tràn mắng chửi nói:

- Sao? Thua rồi lật lọng à, con trai thua thì tìm lão đến. Cho dù là Hoàng đế bệ hạ, cũng phải biết dám chơi dám chịu chứ, nếu bình thường chỉ cần bệ hạ mở miệng, đừng nói là một trăm triệu lượng, mấy trăm sòng bạc, hai viên nội đan cấp Yêu tướng, hai Linh khí hạ phẩm cùng năm trăm con bảo mã, mà cho dù có nhiều hơn đi nữa thần cũng sẽ hai tay dâng lên cho Hoàng Thượng. Nhưng hôm nay thần chết cũng sẽ không giao ra, trận chiến ở Vọng Xuân Đình có mấy chục vạn người dõi theo, Trình Cung ta thắng nhờ vào bản lĩnh của mình, là do huynh đệ của ta liều sống liều chết mới có được, nếu ta giao ra, sau này làm sao đối mặt với huynh đệ của ta đây, làm sao ngẩng đầu nhìn thiên hạ. Bệ hạ, không phải thần không nể mặt người, hôm nay cho dù Thiên Vương lão tử đến cũng vô dụng.

Ơ, hắn nói cái gì vậy? Đầu đuôi tai nheo gì chẳng rõ ràng? Hoàng đế, Vũ Thân Vương đều ngẩn người ra.

Nhưng lúc này Trình Cung đang rất tức giận, âm thanh hắn nói ra vang dội, xung quanh mấy mươi dặm đều nghe thấy rất rõ, nhất là sĩ binh, cao thủ được triệu tập xung quanh, tất cả nghe xong đều ngẩn ngơ, tiếp đó lại lộ ra vẻ hiểu ra mọi chuyện.

-Tên khốn kiếp này, Phụ hoàng, chúng ta lại bị hắn chơi rồi.

Vũ Thân Vương cắn răng nghiến lợi, oán hận nói.

Giờ Vũ Thân Vương đã hận Trình Cung đến tận xương tủy. Chỉ có điều hắn có vẻ đã hiểu con người Trình Cung rồi, vừa nghe Trình Cung nói là hắn đã phản ứng lại được.

Vẻ mặt Trình Cung đạo mạo, chẳng có vẻ gì khiếp sợ cường quyền, vậy mới lừa được người khác. Hắn muốn nói cho mọi người biết, Hoàng thượng muốn đối phó với Trình gia, là vì thua Trình Cung ở Vọng Xuân đình, nên mới tức giận đòi diệt Trình gia, còn Trình Cung thì thà chết không phục.

Ngay lập tức trong quân đội liền bắt đầu dao động, khí thế tụt giảm, sát khí lao đao. Hoàng Thượng càng tức giận hơn, y cũng cảm thấy quân tâm đang lay động.

Xét cho cùng nếu vì nguyên cớ này mà đối phó với Trình lão nguyên soái, thì thử hỏi ai mà phục cho được, khó tránh khỏi có điều không vui, huống chi chuyện ở Vọng Xuân đình ai ai cũng biết, Vũ Thân Vương đánh thật thua thật. Vì điều này mà muốn diệt cửu tộc người ta, đây rõ ràng là lấy cớ trút giận, lạm dụng uy quyền. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Nói xằng nói bậy, trẫm há có thể vì chuyện cỏn con này mà so đo với tiểu bối như ngươi, nhanh chóng bảo Trình Tiếu Thiên ra đây, trả đồ lại cho ta.

Hoàng đế tức đến không chịu nổi, đành phải nói tìm Trình Tiếu Thiên, giờ hắn phát hiện ra Trình Tiếu Thiên còn dễ đối phó hơn Trình Cung nhiều, chí ít thì lúc nói chuyện với Trình Tiếu Thiên có thể tiến hành cuộc đàm thoại thông thường, còn nói với Trình Cung này thì thật rắc rối.

- Người nào làm người đó chịu, người đấu với Vũ Thân vương ở Vọng Xuân đình là ta, Hoàng thượng hà tất làm khó dễ cho người nhà của ta, muốn giết muốn chém, tùy ý bệ hạ.

Trình Cung ưỡng ngực ngẩng cao đầu, tư thế hiên ngang khẳng khái nhìn trời.

- Đại Thiếu, Vân Ca thành tứ đại hại chúng ta muốn chết thì cùng chết, bọn ta đi cùng huynh.

Lúc này, đám người Bàn Tử đã đuổi đến, Bàn Tử rống lên một tiếng đã đứng ngay bên cạnh Trình Cung.

- Trận Vọng Xuân đình bọn ta cũng có tham gia, muốn giết thì giết, tùy ý bệ hạ.

Đại thúc đi theo Trình Cung lâu rồi, cũng biết cách phối hợp ăn ý, tiếp đó đám người Sắc Quỷ cũng hô hào theo.

- Mất đầu thì cùng lắm để lại vết sẹo mà thôi.

La Anh Hùng ráng nhịn cười, học theo Trình Cung ưởn ngực ngẩng cao đầu, mắt rưng rưng lệ, kỳ thật là nhịn cười đến ứa nước mắt.

- Còn có ta, còn có ta…

- Đại Thiếu, ta nữa…

- Trận Vọng Xuân đình ta có tham gia, ta nữa…

……..

Những huynh đệ dưới trướng Trình Cung lần lượt xông ra, trong nháy mắt trên tường đã đứng đầy người, vẻ mặt ai nấy hết sức oan uổng, còn không ít người mắt đẫm lệ, có người tỏ ra đau khổ, giống như xót xa, kỳ thật hết thảy đều là kết quả của việc nhịn cười không nổi.

Ngưng Anh đan, có vô số đan dược trong mảnh vỡ ngoại đỉnh bị cướp. Hoàng đế và Vũ Thân Vương đều không thể công khai nói với ai, còn Trình Cung vừa tới nơi đã nắm ngay nhược điểm, vài câu nói nhiễu loạn lòng quân. Rốt cục đám người đó không biết đầu đuôi tai nheo ra sao, lại thấy Trình Cung và người của Trình gia ai nấy mặt mày nghiêm túc, khí thế oan uổng chắc như đinh đóng cột.

Bọn họ người nào người nấy khẳng khái hiên ngang, không sợ sống chết, huynh đệ đồng lòng, chủ tớ làm một, tất cả đều tỏ ra bộ dạng bị bức bách, oan uổng nhưng thề không khuất phục.

-Đồ khốn, đáng chết, trẫm sẽ ngũ mã phanh thay ngươi, lập tức xử tử…xử tử…..

Hai tay Hoàng đế nắm chặt, vô cùng tức giận, chưa bao giờ hắn bị chọc điên như vậy. Ngưng Anh đan thì không nói ra được, tin tức của loại đan dược này mà truyền ra ngoài, ai biết sẽ dẫn đến phiền phức gì. Nếu là thứ khác thì thôi, đằng này nói ra loại đan dược này, chỉ e nguy hại đến cả tính mạng của hắn.

Những lục địa thần tiên sẽ chẳng ai thèm đếm xỉa đến Hoàng đế như hắn, bọn họ có được Ngưng Anh đan thì có thể giúp con và cháu của mình thành lục địa thần tiên, đến lúc đó có hai lục địa thần tiên, điều này hấp dẫn biết bao.

Ngược lại không nói ra, sĩ khí giảm sút, sự thật rành rành ra đó mà bị Trình Cung xuyên tạt, vu oan giá họa, hắn đường đường là cửu ngũ chí tôn mà lại…..

- Câm mồm, Trình Cung, trong lòng ngươi thừa biết ta tìm ngươi có việc gì, những thứ ở Vọng Xuân đình thì thua được, nhưng ngươi ngàn vạn lần không được tập kích bệ hạ, đoạt lấy báu vật, còn âm thầm chơi bổn vương, tên khốn ngươi hôm nay ai cũng đừng hòng bảo vệ được ngươi, đừng hòng bảo vệ Trình gia các ngươi, ngươi đâu, bắt lấy, lục soát Trình gia, kẻ nào chống đối giết không tha, không được buông tha bất cứ ai.

Vũ Thân Vương biết rằng, không thể để Trình Cung khua môi múa mép tiếp nữa. Giao phong với hắn vài lần, hắn đã hiểu miệng lưỡi của Trình Cung lợi hại thế nào, câu như đao, từ như kiếm, đao nào cũng sắc nhọn, kiếm nào cũng lấy mạng cả. Vả lại chuyện liên quan đến Ngưng Anh đan, mảnh vỡ thần kỳ, còn có tượng điêu khắc, tất cả đều phải giấu kín, cứ lôi thôi tiếp với Trình Cung cũng vậy, cách tốt nhất là động thủ.

Đương nhiên, trình độ mắng người của hắn, trong mắt Trình Cung chẳng qua là trình độ của hài tử mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi