ĐAN THẦN


- Không hay, mịa nó, sao lại có thể, nhanh quá…..

Huyết Y Lão Tổ phát hiện chẳng lành, muốn bỏ chạy nhưng phát hiện tốc độ bàn tay kia quá nhanh, áp lực từ bàn tay quá lớn đang lao tới, cơ thể lão đã đông cứng chẳng thể nhúc nhích.

-Bùng….

Tiếng đập to lớn vang lên, khuôn viên trăm mét bao quanh tường thành Trình gia, lúc này đã có thêm một cái hố lớn, hố sâu không thấy đáy, nếu như nhìn từ trên không xuống chắc chắn sẽ thấy dấu ấn bàn tay khổng lồ, đáng sợ vô cùng.

Lần này, Trình Tiếu Thiên động thủ rồi, Kim sát, Ngân sát vốn bị lay động, lúc này trông thấy cảnh tượng đáng sợ trước mắt càng cảm thấy kinh hãi, những kẻ khác thì kinh hoàng hú vía.

Bàn tay của Kim sư huynh chợt run rẩy, mạnh, quá mạnh a, đây không còn là cảnh giới của một Lục địa thần tiên bình thường nữa, quá kinh khủng.

Sao lại thế, sau khi đạt tới Lục địa thần tiên phải có một năm suy yếu, cho dù có linh đan diệu dược, thiên địa chí bảo, cùng lắm cũng chỉ có thể rút ngắn kỳ suy yếu lại, sao hắn hoàn toàn chẳng có vẻ gì là đang trong kỳ suy yếu cả.

Huyết Y Lão Tổ, ngươi là bán thần tiên, đối với những Lục địa thần tiên thông thường, nếu ngươi liều mạng chạy trốn, muốn giết ngươi cũng khó

Nhưng hiện giờ, thật quá kinh khủng, quá khát máu, lần này Huyết Y Lão Tổ thảm rồi.

Mọi người ở hiện trường đều kinh hãi trước chuyện vừa xảy ra, không dám ngọ nguậy thêm ý nghĩ nào nữa.

Lục địa thần tiên, quả đúng là Lục địa thần tiên, lực lượng này hoàn toàn vượt khỏi lực lượng cực hạn của nhân loại, cũng chỉ có thần tiên mới có thủ đoạn khủng bố thế này, thật quá kinh hoàng.

Đừng nói bọn họ, ngay cả đám người Bàn Tử cũng là lần đầu tiên trông thấy Trình lão gia tử ra tay, sau khi Trình lão gia tử đạt tới Lục địa thần tiên, bọn họ cũng gặp qua vài lần, nhưng lúc gặp chỉ đơn thuần cảm thấy ông ta hòa nhã hơn, điềm đạm hơn….ngoài ra không cảm thấy có gì khác lạ.

Hôm nay cuối cùng bọn họ cũng giật mình một phen. Má ơi, sao mà khủng bố quá vậy? Người không ở trước mắt, cũng chẳng phải thần thông gì, tùy tiện ngưng đọng nguyên khí vậy mà có được lực lượng kinh người đến mức độ này.

Chẳng biết Trình lão gia tử đã đạt đến tầng thứ mấy của Lục địa thần tiên nữa, tầng thứ nhất, tầng thứ hai, hay là tầng thứ ba nhỉ, ôi, khủng , khủng thật.

-Bùm ….bùm…

Lần này Trình Tiếu Thiên ra tay động tĩnh quá lớn, đã không còn nằm trong một phạm vi nhất định nữa, trong chốn thâm cung, còn có một trang viên hoàng gia ở cách đây vài trăm dặm, hai luồng sức mạnh nhanh chóng xông thẳng lên trời.

Tương hỗ cách nhau trăm dặm, hình thành hình tam giác. Hai luồng thần niệm cường hoành lập tức phóng xa trăm dặm, xông về phía Trình Tiếu Thiên.

-Bùng…!

Thần niệm của bọn họ, trực tiếp đụng nhau, khí lưu và nguyên khí trong không trung tức thì trở nên hỗn loạn vô cùng.

Khoảnh khắc này ai ai cũng đều ngẩng đầu lên trời, bọn họ chỉ cảm giác thấy hình như ông trời sắp đỗ sập xuống đầu, khí lưu trong không trung hỗn loạn đến một mức độ nhất định, nguyên khí loạn xạ đến căn bản không tài nào hấp thụ được. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện những màu sắc dị thường. Trông hết sức thần kỳ.

-Hừ…

Lúc này, trong chốn thâm cung, có một lão giã "hừ" một cái, sắc mặt biến đổi nghiêm trọng.

Còn ở một trang viên hoàng gia cách đây trăm dặm, một gã bận thanh y tay cầm cuốn sách cũng bàng hoàng, không dám tin mà nhìn về phía Trình Tiếu Thiên.

Làm sao có thể thế được, tuy năm đó mình bị trọng thương, kiếp này cũng không cách nào đạt tới Địa Anh nữa, nhưng ít ra những năm gần đây mình cũng đã hồi phục Nhân Anh Đỉnh Phong. Lại cộng thêm Lão Tam có Nhân Anh tầng thứ tám ở bên hỗ trợ. Tại sao y vẫn chống đỡ được?

Lực lượng này nào phải của người vừa đạt tới cảnh giới Nhân Anh, cảm giác hệt như người đã đạt đến năm sáu trăm năm vậy, lực lượng nồng hậu thế này, thần niệm cuồng bạo to lớn thế này, y tuyệt đối phải là Nhân Anh Đỉnh Phong mới đúng.

-Nếu ngươi đã trở thành Lục Địa Thần Tiên, cũng nên biết rằng chúng ta không thể nhúng tay vào chuyện thế tục. Huống hồ đối phương lại là Hoàng Đế.

Thần niệm của gã áo xanh lay động, cách không nói chuyện với Trình Tiếu Thiên.

-Mẹ nó, giờ hắn đến nhà ta đòi diệt cửu tộc, giết con cháu ta, ta còn không nhúng tay vào thì đợi đến khi nào? Đổi lại là ngươi xem, miệng nói hay lắm. Ta đã nói với các ngươi một lần rồi, hôm nay ta nói lại cho các ngươi nghe, các ngươi là lũ rác rưỡi, khùng điên, phế vật, con mẹ cái gì cũng chẳng biết, còn làm cái rắm Chấn Quốc Thần Tiên. Không có các ngươi thế gian sẽ tốt đẹp hơn.

Cơn nóng giận của Trình Tiếu Thiên bùng nổ điên cuồng, thần niệm lay động cực kỳ dữ dội.

Chỉ tội cho những người đang ở trong Vực của hắn lúc này, rất nhiều tên đã duỗi thẳng chân nằm bất tỉnh nhân sự, lúc vừa mới triển khai Vực, hắn dùng thần niệm khống chế, chỉ có điều giờ phút này hắn đang nóng như lửa, Vực cũng vì thế mà tăng mạnh lên.

-Ngươi….là ngươi, ngươi chính là Tiểu oa oa đã lĩnh binh lúc đó?

Quyển sách trong tay gã áo xanh lập tức rơi thẳng xuống đất, vô cùng kinh ngạc, bởi vì những lời vừa rồi năm xưa chỉ có một người nói thế với bọn họ, người đó lúc ấy vẫn còn ở Thoát Tục Kỳ tầng thứ hai, trong mắt họ chẳng bằng một con kiến. Nếu không phải lúc đó tình huống đặc biệt, trong lòng khó chịu, hổ thẹn, thì bọn họ đã một ngón tay tiễn Trình Tiếu Thiên quy thiên luôn rồi.

-Tiểu oa oa cái đầu của ngươi, đừng tưởng ra đời sớm hơn ta vài hôm thì làm ra vẻ, giờ ta chẳng thua kém gì các ngươi. Khốn nạn, nếu không phục thì đánh một trận đi, các ngươi là cái thá gì, Lục Địa Thần Tiên, cái rắm, rác rưỡi, ngớ ngẩn, phế vật.

Trình Tiếu Thiên đợi ngày này đã gần hai mươi năm rồi.

Gã áo xanh thực sự vô cùng chấn động, nếu đối phương chỉ là một tu sĩ Nhân Anh thông thường, gã ngược lại không cảm thấy gì. Nhưng Nhân Anh cảnh từ tầng một đến tầng chín, không hề dễ dàng như trước. Đến cảnh giới này, đan dược thông thường không có bất kỳ tác dụng nào cả, thiên tài địa bảo thông thường cũng không có hiệu quả, muốn nâng cao lực lượng lên một tầng thì cần có vài chục năm, thậm chí vài trăm năm. Trường hợp gặp phải trở ngại, bốn năm trăm năm sau cũng không tài nào đột phá cũng có.

Còn tên này thì sao, năm đó chẳng qua là Thoát Tục Kỳ, nay không ngờ đã đạt tới Nhân Anh Đỉnh Phong, quả thật khó lòng tin được.

-Chúng ta bảo vệ quốc gia này, nếu ngươi thật sự muốn làm loạn, thế chỉ còn cách chiến thôi.

Gã áo xanh khẽ than một tiếng, nói như vẻ rất bất đắc dĩ. Vết thương của gã vẫn chưa lành hẳn, thật sự chẳng muốn động thủ với loại người này.

-Khốn nạn, bảo vệ quốc gia này, các ngươi bảo vệ cái gì. Nói đến việc bảo vệ quốc gia, Lão tử đây đủ tư cách hơn các người, các người nói bị khống chế bởi quy củ, vậy thì cũng thôi đi. Nhưng chuyện đó thì thế nào? Rõ ràng có người cố ý hãm hại. Nếu không phải tại các người, huynh đệ tốt nhất của ta đâu có chết, nếu không phải vì các người, tướng sĩ dưới trướng ta đâu chết hết hơn trăm vạn người. Nếu đại quân liên quân trực tiếp san bằng Lam Vân Đế Quốc, các người dám ra tay không? Hơ…các người không dám, là lão tử đây dẫn dắt mấy trăm vạn tướng sĩ cắn răng lấy máu mình bảo vệ tổ quốc này, trước mặt ta, không ai đủ tư cách nói đến việc bảo vệ quốc gia này.

Trình lão gia thốt lên lời dồn nén bao năm qua.

Gã áo xanh có chút hổ thẹn, cũng không biết làm sao, nói:

-Kỳ thật chúng ta chỉ là người ngoài cuộc, cũng rất khó xử, chỉ cần không phải ngươi đích thân ra tay, cho dù thay người khác làm Hoàng đế bọn ta cũng mặc kệ không lo nữa, tin chắc năm đó ngươi bỏ ra nhiều tâm huyết để bảo vệ giang sơn này, ngày nay cũng sẽ không muốn trông thấy nó xảy ra chuyện đúng không? Chỉ cần ngươi đừng làm xằng làm bậy, bọn ta thật sự sẽ không quản chuyện người khác, bọn ta…chỉ là kẻ bàng quan mà thôi.

Người áo xanh căn bản không muốn đánh, điều mấu chốt là, hắn cho rằng đây chẳng có gì đáng để hắn liều mạng cả.

Trong thế giới của hắn, ngoài trừ việc bảo vệ cho Lam Vân Đế Quốc không bị thế lực khác tiêu diệt ra, những chuyện khác hắn không muốn quan tâm. Nỗi băn khoăn bao năm trước, hình thành tảng đá trong lòng hắn, cộng thêm thương thế không ngừng gây khó dễ cho hắn trong việc xung phá, hắn thật chẳng mong chuốc thêm phiền phức lên người.

Đương nhiên, cũng là vì Trình Tiếu Thiên đủ mạnh, nếu lực lượng của Trình Tiếu Thiên không phải Nhân Anh Đỉnh Phong, nếu đối phương là nhân vật dễ dàng đánh gục và chà đạp, có lẽ hắn sẽ thuận tay tiêu diệt. Suy cho cùng đạt tới Lục Địa Thần Tiên, Nhân Anh cảnh giới, sẽ không còn bị quy củ thế tục bảo hộ nữa.

Còn bây giờ, người áo xanh chọn cách thoái lui, không muốn quan tâm chuyện này nữa, chỉ cần Trình Tiếu Thiên không diệt thành, diệt đế là được, hắn đã quyết định rồi, không lo gì nữa.

Vũ Thân Vương đang miễn cưỡng chống đỡ, thấy Kim Sư Huynh nhìn gã, Vũ Thân Vương gượng cười thở dài. Chỉ trong nháy mắt, Cửu Mệnh Ma Thiền đột nhiên có phản ứng, khiến gã nảy sinh cảnh giác, không để Kim Sư Huynh đi mạo hiểm, thật không ngờ Trình Tiếu Thiên lại thật sự vượt qua được kỳ suy yếu, hơn nữa rõ ràng đã vượt qua Nhân Anh tu sĩ thông thường, ít nhất cũng phải ở Nhân Anh tầng thứ ba trở lên.

Ở tầng này, bọn họ hoàn toàn không thể đối phó được, lúc này Vũ Thân Vương có cảm giác tay chân xụi lơ.

- Trấn Quốc Thần Tiên, là Trấn Quốc Thần Tiên đã ra tay…

Thấy được cảnh tượng này, Hoàng đế đột nhiên phản ứng lấy lại tinh thần, hoan hỉ nói.

Hắn vừa nói xong, trên bầu trời bỗng nhiên trong xanh như cũ, thoáng chốc giọng nói của Trình Lão Gia lại vang lên lần nữa.

- Cút, hai tên khốn nạn các ngươi, cút ra xa cho ta.

Lần này suýt chút nữa làm Hoàng đế thổ máu tại chỗ, tuy thường ngày Trình Tiếu Thiên rất hung hăn, nhưng dẫu sao vẫn nể mặt Hoàng đế như y vài phần, chỉ có điều giờ đây, Trình Tiếu Thiên chửi y và Vũ Thân Vương là đồ khốn nạn trước mặt bao nhiêu người, rõ ràng đây là một sự đáp trả cho hành động Hoàng đế dung túng, ủng hộ Vũ Thân Vương muốn diệt Trình gia.

Đây vẫn không phải điểm trọng yếu, vừa rồi người khác trông thấy không biết, nhưng Hoàng đế lại biết rất rõ, đó là hai luồng lực lượng của Trấn Quốc Thần Tiên, nhưng không hiểu sao nó vừa xuất hiện lại ngay lập tức tiêu biến.

Sao lại thế nhỉ, chẳng lẽ hai vị Trấn Quốc Thần Tiên ra tay, cũng không cách nào trấn áp Trình Tiếu Thiên này hay sao?

Sao có thể thế được, tại sao lại như vậy, nếu ngay cả Trấn Quốc Thần Tiên cũng không làm gì được Trình gia, thế thì Ngưng Anh đan của trẫm, Ngưng Anh đan….

-A!

Vừa gấp, vừa giận, vừa tức, bao năm nay muốn đối phó Trình gia, cuối cùng cũng hạ được quyết tâm ra tay, nào ngờ Trình Tiếu Thiên lại trở thành Trấn Quốc Thần Tiên, Hoàng đế thiên cổ, thọ nguyên ngàn năm nay đã trở thành phu du, thoảng qua như mây khói, Hoàng đế đau khổ bụm lấy đầu của mình, cả thân người từ từ ngã xuống. Đọc Truyện Online Tại TruyệnY Y

-Bệ hạ, mau, long thể bệ hạ bất an, mau đỡ Bệ hạ về cung, lập tức truyền ngự y…

Chu Hằng thân là Đại tướng quân Cấm vệ quân vẫn luôn ở bên Hoàng đế từ đầu đến giờ, lúc điều động quân đội hắn là người tích cực nhất, nhưng lúc đại thế đã mất, hắn lại là người lo lắng nhất.

Chẳng may Trình Tiếu Thiên truy đuổi sự việc đến cùng không chịu buông tha, thế thì Hoàng đế chắc hẳn sẽ kiếm đại một người ra gánh vác nỗi oan này, hắn khẳng định sẽ không chọn Vũ Thân Vương, hơn nữa Vũ Thân Vương còn là con của hắn. Về phần những người khác, xem ra chưa đủ phân lượng, chỉ có Hoàng thân quốc thích như mình, một Đại tướng quân Cấm Vệ Quân là thích hợp nhất. Lúc này trong lòng Chu Hằng đang thấp thỏm lo âu, bỗng Hoàng đế ngã lăn ra xỉu, ngược lại hắn còn mừng thầm, lập tức ra lệnh bảo Cấm vệ quân lui về.

Mẹ nó, có bao xa chạy bao xa vậy, hắn ôm lấy Hoàng thượng bay về phía Hoàng cung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi