ĐAN THẦN


- Người đâu, tăng cường phòng ngự, thanh lý tai hoạ ngầm bên trong...

Bạch Kiếm vừa nhìn thấy Trình Cung xuất hiện, cũng ngây ngẩn cả người. Ánh mắt của hắn chớp động lên bất an, dù sao bên người Trình Cung có Huyết Y Lão Tổ là lục địa Thần Tiên, đó cũng không phải là hay nói giỡn, nhưng mà cũng không có phát hiện ah. Thấy biểu hiện của Trình Cung cùng Bàn Tử hoàn toàn không để mình vào mắt, càng làm cho hắn căm tức, hạ lệnh chuẩn bị động thủ lần nữa. Hắn còn chưa dứt lời, phương hướng xa hơn đàn yêu thú truyền đến tiếng oanh minh lần nữa, sau đó là đàn yêu thú điên cuồng xông vào bên trong những đàn yêu thú hiện tại này.

Những yêu thú này là vì Ô Kim vương tử xuất hiện, chỉnh hợp những Yêu tướng, Yêu tu khác, tạm thời khống chế được tràng diện, không đến mức hỗn loạn, nhưng yêu thú phía sau kia thì vô cùng điên cuồng, thoáng cái hai bên đánh tới cùng một chỗ.

Lần này có thể náo nhiệt, không đợi đàn yêu thú bên này toàn diện công kích Man Ngưu thành, đàn yêu thú bên ngoài đã đánh thẳng vào bọn nó trước, phía dưới loạn cả lên.

Lần này động tĩnh quá lớn, hấp dẫn tất cả mọi người chú ý lần nữa, Bạch Kiếm cũng nhìn sang.

- Bàn Tử, thế nào, sướng rồi a?

Lúc này, Bàn Tử cũng từ không trung chậm rãi rơi xuống, giống như quả cà bị sương đánh qua, ỉu xìu, một chút tinh thần cũng không có.

- Không đúng, làm sao có thể hấp dẫn nhiều yêu thú như vậy, chẳng lẽ đại thiếu trực tiếp đi tìm một Yêu Vương, không có khả năng a, hiện tại thú triều chưa có bộc phát, Nam Hoang không có khả năng có Yêu Vương xuất hiện ah.

Bàn Tử sầu mi khổ kiểm, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra.

- Ngươi xem, ta nói không thắng được a. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Ở trong nội tâm đại thúc, chỉ cần Trình Cung đi đánh bạc, nếu ai đánh bạc theo, bất luận lúc ấy phần thắng lớn cỡ nào, cuối cùng nhất đều thua rất thảm.

- Đây là hơi bình thường rồi.

Trình Trảm gật đầu.

Trình Lập cũng đồng ý:

- Sớm đã biết rõ, quen mà.

- Một hồi có trò hay để nhìn.

La Anh Hùng vui vẻ nở nụ cười.

- Hắc hắc, hảo tửu!

Túy Miêu say khướt cười cười.

- Móa, một đám gia hỏa không có nhân tính.

Bàn Tử đối với bầy gia hỏa không có nhân tính này vô cùng khinh bỉ, chính bọn hắn cũng không tin đại thiếu có thể thắng, ít nhất nghĩ mãi mà không rõ, một mình đại thiếu sao có thể thắng, nhưng bọn hắn cũng biết, đánh bạc cùng đại thiếu, mặc kệ chuyện không thể nào đến đâu, cũng sẽ biến thành có thể, cho nên bọn hắn dứt khoát ủng hộ mình.

Không nhân tính a, không nhân tính, một đám gia hỏa không nhân tính.

- Không có việc gì, Sắc Quỷ sẽ cùng ngươi.

Trình Cung nói xong, cười vô cùng vui vẻ, chỉ chỉ Sắc Quỷ.

- Sắc Quỷ?

Bàn Tử mãnh liệt quay đầu, lại phát hiện Sắc Quỷ buông tay cười xấu xa nhìn hắn.

- Móa, nhất định là ngươi đã biết chuyện gì xảy ra, về sau mới để cho ta tham gia đánh bạc, ta muốn quân pháp bất vị thân, Trảm Thiên!

Thần thông mà Huyết Y Lão Tổ dạy cho Bàn Tử tên là Trảm Thiên Liệt Địa, giờ phút này Trảm Long Đao của Bàn Tử bộc phát ra uy thế kinh người.

- Móa nó, ngươi đùa thật.

Sắc Quỷ xem xét, Quỷ Thứ lập tức ra tay, thân thể cũng trực tiếp biến mất.

Hôm nay thực lực hai người không sai biệt nhiều, lẫn nhau giao thủ vô số lần, cho nên thoạt nhìn hung ác, nhưng bọn hắn lại có thể nắm giữ được lực lượng nhất định. Chứng kiến hai người đánh như liều mạng, những người khác hoàn toàn là bộ dáng xem kịch vui.

- Đến, đây là thịt khô ta nướng, hương vị không tệ, tứ thiếu gia hung mãnh quá ah.

- Ta có mang theo Yêu Hầu Tửu từ Yêu Thú Sâm Lâm, hình như tốc độ của Tam thiếu nhanh hơn rất nhiều so với trước kia, ta cũng là Siêu Phàm kỳ tầng thứ bảy, vậy mà thấy không rõ lắm.

- Các ngươi nói ai sẽ thắng?

- Ta cá là Tam thiếu, hiện tại Tứ thiếu gia có chút mất đi lý trí.

- Phẫn nộ mới có thể bộc phát lực lượng ác hơn, ta xem hi vọng của Tam thiếu khá lớn, không bằng chúng ta đánh bạc mười vạn lượng hoàng kim.

Bàn Tử cùng Sắc Quỷ vừa động thủ, những thành viên Huyết Chiến lập tức nghị luận lên, còn có một ít người trực tiếp lấy đồ vật ra, hoàn toàn một bộ xem cuộc vui.

- Hừ ...

Hạ Trường Mệnh vừa mới lấy Yêu Hầu Tửu ra, cảm giác bả vai bị người nắm lấy, hoàn toàn trấn áp thân thể của hắn, một mùi rượu bao phủ, vẻ mặt Hạ Trường Mệnh đau khổ chậm rãi lần đầu.

Cười khổ nói:

- Nhị thiếu gia, ta là chưa kịp hiếu kính ngài, đến, ngài là Tửu Tiên, đại hành gia, nếm thử cái này a.

- Ta muốn cái kia.

Túy Miêu nhìn cũng không nhìn hồ lô rượu mà Hạ Trường Mệnh đưa tới, trực tiếp chỉ vào không gian giới chỉ của Hạ Trường Mệnh.

Giờ phút này Hạ Trường Mệnh thật muốn tát miệng mình, ai bảo ngươi nhiều chuyện, ai bảo ngươi nhiều chuyện.

Trình Trảm, Trình Lập, đại thúc, La Anh Hùng, Mãnh Hổ đều đã sớm quen, chỉ là lâu rồi hai người mới động thủ lại cũng rất chờ mong, nguyên một đám chăm chú quan sát, thỉnh thoảng thảo luận một chút.

- Bàn Tử thật hèn mọn bỉ ổi, vậy mà công kích phía dưới của Sắc Quỷ.

- Sắc Quỷ tuyệt hơn, chẳng lẽ các ngươi không có phát hiện trên bụng Bàn Tử, tuy bị thương không nặng, nhưng nếu lại đến vài cái nữa, sẽ thành một chữ sao?

- Thật đúng là...

- Rầm rầm rầm...

Xa xa, yêu thú điên cuồng trùng kích, đám người Ô Kim vương tử cũng bị kinh động, tạm thời không thể không nghĩ biện pháp đi giải quyết vấn đề bên kia, mà Bạch Kiếm bên này lại trợn tròn mắt lần nữa.

Bỏ qua, trần trụi bỏ qua, bây giờ mình đã triệu tập hơn nghìn người vây quanh bọn chúng, bọn hắn lại có thể ở kia nhốn nháo, cười cười nói nói, quả thực coi mình không tồn tại ah.

Đừng nói ở Man Ngưu thành, cho dù là toàn bộ Nam Hoang, ngay cả Đoan Mộc Nhất Phong ở Song Long thành cao cao tại thượng, cũng không có khả năng bỏ qua mình như thế.

Chưa từng bị không để ý qua như thế, chưa từng bị nhục nhã qua như thế.

- Người đâu, bắt bọn hắn lại, nếu như có phản kháng giết chết bất luận tội.

Thấy đội ngũ năm trăm tâm phúc tinh nhuệ của mình đã tới, rốt cục Bạch Kiếm cũng chịu không được loại bỏ qua này, sự tình bị nhục nhã trần trụi, hét lớn một tiếng, hạ lệnh động thủ.

- Ai dám.

Vốn là Trình Cung đang tùy ý nhìn Bàn Tử cùng Sắc Quỷ đánh nhau trên không trung, mãnh liệt quát lên một tiếng, thanh âm mênh mông cuồn cuộn, như sấm sét giữa trời quang. Đối với chút ít Liệp yêu giả có kinh nghiệm chiến trận, ở Nam hoang chiến đấu cùng yêu thú nhiều năm mà nói, thanh âm bình thường vang lên, cũng rất khó ảnh hưởng đến tâm thần kiên nghị của bọn hắn, nhưng thanh âm của Trình Cung chẳng những vang xa, quan trọng nhất là kết hợp lực lượng thần niệm trùng kích trong Luyện Thần Quyết, đột nhiên bộc phát, hiệu quả vô cùng kinh người.

Một ít lực lượng yếu, trực tiếp ngã quỵ, cho dù Thoát Tục kỳ cũng nhịn không được dừng bước, Siêu Phàm kỳ đều liên tiếp lui về phía sau.

- Man Ngưu Vương, cái này là ngươi sáng tạo Man Ngưu thành sao? Mặc dù yêu thú phía sau không có quá mạnh mẽ, nhưng số lượng đã vượt qua trăm vạn, điều này đại biểu cái gì ngươi rõ ràng nhất, với tư cách chủ nhân Man Ngưu thành, chẳng lẽ ngươi muốn làm rùa đen rút đầu, lập tức đi ra cho bản đại thiếu, đi ra, đi ra...

Âm thanh có dùng thần niệm phụ trợ trùng kích, lập tức chấn nhiếp những người kia, thời điểm Bạch Kiếm cùng chút ít thủ hạ kia không có kịp phản ứng, Trình Cung đã bay đến trong Man Ngưu thành quát lên một tiếng lớn lần nữa.

- Cái gì, đã vượt qua trăm vạn, trời ạ, đây đã là thú triều năm mươi năm một lần a.

- Sao có thể như vậy?

- Đã xong, cái này thật sự đã xong, cho dù Man Ngưu thành cũng bảo hộ không được.

- Cho dù cùng một chỗ giết đi ra ngoài, mấy vạn người này có thể sống vài trăm cũng không tệ rồi.

Nghe Trình Cung nói số lượng yêu thú hơn trăm vạn, lập tức có một ít người bắt đầu hoảng loạn lên, bị trăm vạn yêu thú vây khốn là khái niệm gì, người hơi có chút ý nghĩ liền minh bạch, huống chi bọn hắn là Liệp yêu giả quanh năm bách chiến ở Nam Hoang.

Những người khác lo lắng, hoảng sợ thú triều, nhưng giờ phút này trong lòng Bạch Kiếm chỉ có một cảm giác, giết Trình Cung, giết Trình Cung.

Hiện tại rốt cục hắn đã minh bạch, cái gì mới là nhục nhã lớn nhất, bỏ qua là nhục nhã lớn nhất. Mình hai phen ba bận nói chuyện, nhưng bất luận là Trình Cung hay chút ít thủ hạ kia, hay là đám người Bàn Tử, đều coi mình không tồn tại.

Mà ngay cả hiện tại, chính mình hạ lệnh động thủ, vậy mà Trình Cung trực tiếp hướng về phía Man Ngưu Vương nói chuyện.

Trình Cung tinh tường trong nội tâm Bạch Kiếm nghĩ gì, ở trong lòng hắn đã sớm cho rằng, cho dù so với Man Ngưu Vương cùng phụ thân hắn, hắn cũng không yếu bao nhiêu, chênh lệch chỉ là thời gian. Tương đối mà nói, dùng năng lực của hắn, hắn cho rằng tiềm lực của hắn rất lớn, tới đó hắn cũng xem như đại nhân vật.

Hắn càng nghĩ như vậy, Trình Cung càng không để ý tới hắn, thậm chí ngay lúc này cũng không nói một câu cùng hắn.

- Trình Cung, ngươi thật đáng chết, ta muốn bầm thây ngươi vạn đoạn, ném cho yêu thú ăn...

Trong nội tâm Bạch Kiếm, hận ý đã đạt đến đỉnh.

- Truyền lệnh Lang Vương, không tiếc bất cứ giá nào, đánh chết Trình Cung...

Bạch Kiếm khoát tay, đã lấy ra một tấm lệnh bài, bên trên có một đầu sói cực lớn, đúng là Lang Vương Lệnh của phụ thân hắn.

- Vâng.

Lang Vương Lệnh vừa ra, ngay cả những người kia vừa rồi lo lắng bất an, giờ phút này rõ ràng đã tăng lên sĩ khí. Giống như là binh sĩ trung tâm, thời điểm nhận được thánh chỉ, nhiệt huyết sôi trào, sĩ khí tăng vọt.

- Dừng tay, trăm vạn yêu thú ở bên ngoài, các ngươi đang làm cái gì.

Thời điểm sắp động thủ, thậm chí có người đã vận chuyển phát lực, kiếm khí cường đại, lực lượng ngưng tụ đã muốn bộc phát, lại là một tiếng gầm lên. Thanh âm này rất nặng nề, làm cho người ta cảm giác như khi mình nghe được thanh âm này, trên thân thể mang thêm phụ trọng.

Nhưng thanh âm này cũng làm cho những người trong Man Ngưu thành dừng lại, có một ít thậm chí bởi vì cường hành khống chế phát lực, thần thông, đã tạo thành một ít tổn thương.

- Man Ngưu Vương, là thanh âm của Man Ngưu Vương, đúng vậy, trước kia ta đã nghe qua một lần.

- Man Ngưu Vương đi ra, cái này có náo nhiệt rồi.

- Trình Cung này sẽ không thật sự cho mình là Bách Chiến Hầu, thật sự cho rằng nơi này là đất phong của hắn, cho là hắn có thể chỉ huy Man Ngưu Vương a?

- Đúng vậy, Man Ngưu Vương đi ra, hắn càng thêm xui xẻo.

Tuy đã lâu Man Ngưu Vương không có đi ra, nhưng ở trong Man Ngưu thành này vẫn còn có chút lão nhân nghe qua, gặp qua Man Ngưu Vương. Sau khi thanh âm này vang lên, một cổ khí tức hoang vu, mênh mông, thái cổ bao phủ Man Ngưu thành, sau một khắc, một đạo thân ảnh cực lớn, trực tiếp từ trong phủ Man Ngưu vương bay ra, trong chớp mắt đã đến gần Bạch Kiếm, thân hình chậm rãi rơi xuống.

Hai tay ôm ở trước ngực, không ngờ dáng người vượt qua hai thước rưỡi, so với dáng người cực lớn của Man tộc cũng không kém bao nhiêu, quan trọng nhất là dáng người rất khôi ngô. Hắn từ bên trên rơi xuống, đã rơi vào chính giữa Bạch Kiếm cùng Trình Cung, vừa vặn ngăn Bạch Kiếm ở phía sau. Hình thể này của hắn, tuyệt đối là siêu cấp bưu hãn, làn da thô ráp, quan trọng nhất là trên đầu không có một sợi tóc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi