ĐAN THẦN


Trình Cung nhìn bên dưới đang không ngừng xúc tiến tốc độ, Hung Thần Kỳ Binh đang không ngừng chém giết với yêu thú quay qua nói với Huyết Chiến:

- Biết trời cao không thể trèo, biết Lục Địa Thần Tiên vốn không phải vạn năng, thế thì sẽ có hai khả năng, một là loại không cam tâm, muốn đứng trên thiên hạ, đạp trên vạn người, loại người này hoặc là kiêu ngạo vô bờ, không thì là thiên tài trong thiên tài. Đoan Mộc Nhất Phong hẳn không thuộc về loại này rồi, cho nên y thuộc loại biết nặng nhẹ, tự mình ẩn giấu. Y ẩn giấu thực lực là để tự bảo vệ mình, cứ như lần này vậy. Lần này nếu không phải y là Lục Địa Thần Tiên, hẳn Hoàng Đế đã giết y để hả cơn giận rồi, đồng thời cũng là để giao phó với thiên hạ, nhưng giờ y lại có thể tự bảo vệ mình. Nếu y bộc lộ sức mạnh Lục Địa Thần Tiên quá sớm, thế thì chắc y đã sớm bị cuốn vào tầng chiến đấu cao hơn nữa rồi, lúc đó như lục bình không rễ, một người không rễ không nguồn như y sẽ rất dễ bị phong ba cuốn đi.

Biết Đoan Mộc Nhất Phong là Lục Địa Thần Tiên, Trình Cung cũng không cảm thấy có gì là kinh ngạc, cứ theo đà thăng tiến thực lực và sức mạnh của bản thân mình, người có thể xứng làm đối thủ của mình khẳng định cũng phải cùng cấp bậc với mình, thậm chí thế lực còn lớn mạnh hơn, hùng hậu hơn cả Phong Vân Kiếm Tông, Nam Cương Thần Giáo . Nếu không có thực lực cỡ này, thì ngay cả tư cách trở thành kẻ thù cũng chẳng có, giống như Đoan Mộc Nhất Phong, nếu lần này y ngay cả biện pháp tự bảo vệ cũng không có, thế thì một cái thánh chỉ của Hoàng Đế, y đã sớm trở thành quá khứ rồi.

Cũng tương tự như người thế tục thông thường, họ vĩnh viễn không biết được cuộc sống của quan to tôn quý, vương tôn quý tộc ra sao, không biết đến những cuộc đấu đá của bọn họ, cả đời có lẽ chẳng tài nào thấy được một người trong số họ. Nhưng đối với bọn quan to tôn quý, vương tôn quý tộc, vòng tròn lẩn quẩn trong cuộc sống của bọn họ, nào là bạn bè, kẻ địch, người nhà của họ đều là cùng một tầng lớp.

Đạo lý y như vậy, một khi ngươi có được sức mạnh của Lục Địa Thần Tiên, bước vào trong tầng thứ này, mới phát hiện ra những thần tiên cùng tồn tại. Những Lục Địa Thần Tiên mà ngay cả Hoàng đế cũng khó lòng gặp được lần lượt xuất hiện, có thể họ sẽ trở thành bằng hữu của ngươi cũng có thể họ sẽ trở thành kẻ thù của ngươi, bởi vì lúc này ngươi đã đạt tới cảnh giới và tầng thứ ngang hàng với họ.

- Xem ra Nam Diêm Bộ Châu thật sự đại loạn rồi, ngưu quỷ xà thần gì cũng bò ra hết rồi.

Sắc Quỷ cảm thán một cách nghiêm túc, trông bộ dạng đầy vẻ ưu sầu thế sự, nhưng phút tiếp theo, trên mặt y lại nở nụ cười xấu xa nói:

- Giờ trái lại ta rất nóng lòng chờ đợi, tình trạng hiện giờ của Vân Ca Thành. Tin Hoàng đế muốn bắt ngươi về Đế Đô đã loan ra khắp chốn, nay đám người ngươi giết đều là người của Đoan Mộc Nhất Lâm, hơn nữa những tội lỗi như tham ô, giết hại Liệp Yêu Giả, thụt kết khoản công thường ngày của bọn chúng ta đều đã công khai ra tất, Lúc đó hành động của ngươi chính là trừ hại cho dân, phân ưu cho vua. Mà chuyện của Đoan Mộc Nhất Lâm bị lộ ra ngoài, Hoàng Đế không muốn thu hồi thánh chỉ cũng không được, cái miệng quạt này kêu như vậy, thật muốn nhìn xem biểu hiện hiện giờ của Hoàng Đế ra sao?

- Vô vị

- Hứ, chẳng lẽ Đại Thiếu người không muốn ư?

- Muốn, nhưng ta sẽ không nói ra.

- Chết tiệt!

- Đại Thiếu, bất luận là Hoàng Đế hay là Vũ Thân Vương, giờ đều là tử địch của chúng ta. Chúng ta phải nghĩ cách thôi. Dù sao bọn họ cũng ở tít trên cao, Hoàng Đế thì còn dễ đối phó một chút, nếu cứ đà này chọc tức lão thêm vài lần, chắc lão sẽ bị tức ối máu chết, quan trọng là không được để Vũ Thân Vương kế vị, nếu không chúng ta cứ ở mãi tron g thế bị động cũng không phải cách, chi bằng bàn bạc với Lão Gia Tử, bỏ xuống thay thế quách cho rồi.

Trò chuyện vu vơ với Trình Cung, thoặt nhiên Sắc Quỷ lại phán cho câu này.

Bỏ xuống thay thế nghĩa là thế nào. Đây chẳng phải nói muốn lật đổ Lam Vân Đế Quốc, đây tuyệt đối là lời lẽ phản nghịch, nhưng Sắc Quỷ chỉ vô tư nói ra thôi.

- Không được, điều này chẳng cần hỏi gia gia, ta cũng sẽ không đồng ý.

Trình Cung vừa nghe đã lắc đầu liên tục, Sắc Quỷ nghe vậy nhún nhún vai, chuyện như thế bản thân Sắc Quỷ cũng cho rằng đâu phải chỉ cần tùy tiện nói ra là Trình Cung sẽ lập tức làm theo. Chỉ có điều y không ngờ rằng, câu tiếp theo Trình Cung lại nói:

- Nhưng nếu như ngươi muốn làm Hoàng đế, hoặc Tông gia các ngươi muốn, thì ta sẽ toàn lực ủng hộ. Trình Gia nhà ta đoán chừng loại trừ Trình Lam ra, cho dù Hoàng đế chủ động nhường ngai vàng cho bọn ta. E rằng cũng chẳng có ai nhận. Phụ thân ta thì thích đánh giặc, ngày nào cũng cùng Man Tộc đánh không biết mệt, gia gia cũng chẳng thích ngày nào cũng ngươi đấu ta đá, ganh đua ghen ghét mãi không thôi. Trước kia chưa thấy qua Nhị Thúc, lần này sau khi ta thấy rồi, ta dám khẳng định, ông ấy cũng chẳng có hứng thú đâu. Còn về bản thân Đại Thiếu ta, làm Vua ta không quan tâm, ngươi muốn ta làm đại ca của Hoàng đế thì còn được, ngươi có thể đi hỏi Túy Miêu, Bàn Tử hoặc bản thân ngươi cũng được, ai trong các ngươi làm Hoàng đế, ta đều sẽ dốc toàn lực ủng hộ cả. Phải rồi, kỳ thật ta thấy ngươi khá thích hợp, đến lúc đó ngươi có thể có tam cung lục viện, ba ngàn phi tử, sung sướng biết bao nha.

Tuy rằng hiện giờ ở đây không có ai, nhưng Sắc Quỷ nghe Trình Cung nói năng ung dung tự tại như vậy, cũng cảm thấy hơi giật mình bất ngờ. Sau đó lại nghe lời Trình Cung nói, Sắc Quỷ ra sức lắc đầu.

- Ta thu lại những lời vừa rồi, Đại Thiếu người chắc hẳn đã nghĩ ra cách thu thập bọn chúng rồi, làm Hoàng đế chán phèo. Ta chỉ thích mỹ nữ, chỉ cần hậu cung, không cần thiên hạ, cóc thèm triều chính, ha ha….Bàn Tử thì cái gã này khỏi phải nói đi, nếu để gã làm Hoàng đế, hôm nào gã nổi hứng, nói không chừng chắc đem cả vương quốc ra mà cá cược với người ta. Về phần Túy Miêu, nếu y làm Hoàng đế thì ắt hẳn ngày đầu tiên y sẽ ra lệnh, dân toàn quốc lấy rượu thay cơm, thế thì thiên hạ đâu đâu cũng đều là ma rượu cả rồi. Hơn nữa, Đại Thiếu người đã nói cho bọn ta nghe rất nhiều chuyện về Cửu Châu, ở đó còn chơi đã hơn Nam Diêm Bộ Châu nữa.

Sắc Quỷ ra sức lắc đầu nói.

- Cửu Châu rộng lớn vô biên, so với làm Hoàng đế thế tục còn vui thú hơn gấp trăm ngàn lần, vả lại….

Trình Cung thuận miệng nhắc đến chuyện Cửu Châu, đang bàn chuyện sôi nổi, bất chợt hắn dừng lại phóng tầm nhìn ra xa.

- Đại Thiếu, sao thế?

Sắc Quỷ cũng nhìn ra có điều không ổn.

- Khí chất quá mạnh, luồng khí chất khác cũng không kém, nhưng có chút quen thuộc, đây là….Bành Dũng!

Bởi vì đám người Bạch Khải Nguyên, Trình Trảm dẫn theo người chém giết ở hạ phương, tuy rằng Trình Cung đang nói chuyện với Sắc Quỷ, nhưng thần niệm của hắn vẫn luôn để ý tình hình xung quanh. Sức khống chế của Trình Cung đối với thần niệm, tuyệt đối đạt đến trình độ đỉnh phong rồi. Tuy rằng chỉ là Nhân Anh Kỳ tầng năm, nhưng cũng chẳng thua kém gì so với Nhân Anh Kỳ tầng tám cả, hơn nữa điều tuyệt xảo bên trong, e rằng cho dù là Nhân Anh Kỳ đỉnh phong như Trình Lão Gia Tử cũng không bì được.

Dù sao cách hiểu và vận dụng thần niệm của hắn, hoàn toàn không cùng đẳng cấp tồn tại với Nhân Anh Kỳ. Tuy rằng hiện giờ Trình Lão Gia Tử cũng học Luyện Thần Quyết, nhưng so với cảm ngộ nghiên tu mấy trăm năm trước của Trình Cung, vẫn còn thua xa một trời một vực. Do đó cho dù là người Lục Địa Thần Tiên trung cấp, Trình Cung vẫn có thể phát hiện ra bọn họ, bọn họ cũng không có tài nào phát hiện ra Trình Cung, ngoại trừ thật sự là Nhân Anh Kỳ đỉnh phong hoặc Địa Anh tồn tại mới có thể đứng từ khoảng cách từ xa, cùng cảm giác kỳ diệu trong lòng phát giác ra điều bất ổn.

Trình Cung xa xa từ mấy trăm dặm ngoài phát hiện ra có hai luồng sức mạnh to lớn, đang bay về phía Đan Thành, điều khiến hắn kinh ngạc đó là một người trong số đó có một khí chất mà hắn hết sức quen thuộc, đó chính là tên Bành Dũng lần trước suýt chút nữa bị Trình Lão Gia Tử giết chết ở ngoài Vân Ca Thành.

Người của Phong Vân Kiếm Tông cũng đến rồi, Trình Cung lập tức ý thức được chuyện gì đang diễn ra.

-Bùm!

Trình Cung còn chưa kịp trả lời Sắc Quỷ, ngọc bài đeo trên người hắn bỗng nhiên vỡ vụn. Trình Cung cúi đầu xuống nhìn, thứ vỡ vụn chính là ngọc bài mà trước khi đi, hắn đã giao cho Man Ngưu Vương Lý Hằng, cũng giống như thứ đưa cho Trình Trảm, Hung Thần Kỳ Binh vậy, một khi có nguy cấp thì ngay cả sử dụng bồ câu đưa thư cũng không kịp, cứ trực tiếp bóp nát cái này, bên trong có chứa một ít thần niệm của Trình Cung, thế là ngọc bài bên này của Trình Cung cũng sẽ vỡ nát.

- Vèo!

Phút tiếp theo, Sắc quỷ cảm giác nguyên khí bên cạnh mình ngưng đọng ra, nháy mắt thôi đã có cảm giác ai đó bay vụt lên, mắt nhìn qua lần nữa, bóng dáng Trình Cung đã sớm mất dạng rồi.

- Đan Thành có chuyện, lập tức trở về.

Cùng lúc đó, tiếng nói của Trình Cung vang lên trong đầu bọn Sắc Quỷ, Bạch Khải Nguyên, Trình Trảm.

……………….. ……………………….. ……………………..

Vân Ca Thành Đế Đô Lam Vân Đế Quốc, vốn dĩ tâm điểm của việc bàn luận là liên quan đến việc Hoàng đế hạ lệnh bắt nã Trình Cung quay về Đế Đô, nhưng lúc này người dân cả thành Đế Đô đều ngẩn ngơ, cũng giống Song Long Thành vậy, chẳng qua ở Đế Đô thì nhiều hơn một chút thôi.

Người của Đế Đô lúc mới vừa xem xong, cũng chẳng hiểu rốt cục là có chuyện gì, bởi vì bọn họ không giống với người của Song Long Thành.

Đại đa số mọi người đều không biết rốt cục Đoan Mộc Nhất Lâm là ai, chỉ đơn giản bất bình với những hành động hạ lưu, hèn hạ của tên khốn nạn này.

Đế Đô là nơi nào chứ, đó là nơi có nhiều đại nho và văn sĩ nhất, đối với tình hình này đương nhiên càng căm hận vô cùng.

Hiển nhiên, người không biết cũng không sao. Rất nhanh liền có đủ loại tin tức khác bổ sung cho.

- Thấy chưa, thì ra người cướp đoạt ở năm tỉnh Tây Nam căn bản không phải Đại Thiếu Trình Gia, ta đã nói mà, Đại Thiếu Trình Gia có Đan Thần Phủ, cái hắn có là tiền, khi không cướp bóc làm quái gì.

- Ờ ờ ha, hắn tùy tiện tăng giá đan dược lên một cái, bao nhiêu tiền cũng có cả thôi.

- Đây chính là hãm hại vu khống, vu oan giá họa, ngươi thấy giờ sự thật lồi ra rồi đó, căn bản chính là do bọn Tuần Phủ và người của Song Long Thành cướp thôi, sau đó đem cái nón tai họa đội lên đầu Đại Thiếu Trình Gia.

- Không sai, Trình Đại Thiếu là người thế nào, đó là kẻ cầm đầu Tứ Đại Hại Vân Ca Thành, ở Đế Đô có chuyện gì mà hắn không dám làm, nếu muốn cướp hắn cũng sẽ cướp một cách quang minh chính đại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Gã Đoan Mộc Nhất Lâm này là đệ đệ của Đoan Mộc Nhất Phong –Tổng đốc năm tỉnh Tây Nam, mà Đoan Mộc Nhất Phong lại là cửu cửu của Vũ Thân Vương, như vậy thì các người hiểu rồi chứ gì, đây rõ ràng là có âm mưu từ trước.

- Vậy chẳng phải là đang nhắm vào Trình Gia sao, rõ là qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, không chút lương tâm mà. Năm đó nếu không phải nhờ Trình Đại Soái, cả cái Lam Vân Đế Quốc này đã tiêu tùng rồi, ấy thế mà giờ đây họ lại hãm hại chung thần.

- Phải đó, ngươi muốn hại ai khác cũng được, không ngờ nói Trình Đại Thiếu cướp bóc, Trình Đại Thiếu là thủ lĩnh Tứ Đại Hại Vân Ca Thành, là con cháu dòng dõi, sao hắn lại rảnh hơi mà đi cướp bóc gây sự, ở không thì hắn đi cưỡng hiếp công chúa không hay hơn à?

……………………..

Có người cập nhật tin tức cho, thoáng chốc đám người này đã bát nháo cả lên, lần lượt bút giết khẩu phạt, tuy rằng không chỉ đích danh, nhưng tất cả mục tiêu đều nhắm thẳng vào Hoàng thất.

Thời điểm này, đám quan viên cũng bắt đầu rục rịch rồi, bởi vì hành động của Đoan Mộc Nhất Lâm, đám người trung lập và một số học phái nho gia đều đứng ra tất, lúc này lại cộng thêm tay chân của Trình Gia bắt đầu hành động, bọn họ vốn dĩ nhằm vào chuyện của hai huynh đệ Đoan Mộc Nhất Lâm, Đoạn Mộc Nhất Phong, giờ đây lại biến thành tất cả bọn họ đều đứng ra vì oan tình của Trình Cung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi