ĐAN THẦN


Đoan Mộc Nhất Phong đứng ở đó, cảm giác da đầu mình sắp toét ra vậy, vội vàng vận chuyển sức mạnh bảo hộ nguyên anh và tâm thần, nếu sức mạnh yếu đi một chút, chỉ cần nghe thấy giọng nói này thôi cũng đủ bị chấn động đến chết rồi.

Mịa nó, chẳng lẽ gã này là thần linh thật ư!

Chỉ là nghĩ vậy thôi, bởi vì Đoan Mộc Nhất Phong biết rằng, gã này vốn chẳng phải thần linh thật thụ gì, y không biết tại sao ngay cả tồn tại Nhân Anh Kỳ như đám người Kình Sơn, Tạp Lỗ lại thật tâm bái gã làm thần linh, nhưng từ phía giáo chủ bên đó biết được, gã chẳng qua là một tồn tại khá lớn mạnh mà thôi. Mặc dù với sức mạnh của y hiện giờ, khi đối mặt với gã Man Thần này cũng có cảm giác như người phàm đang đối mặt với thần linh, không cần nghĩ cũng biết sự lớn mạnh của gã ra sao rồi.

Nghe thấy Man Thần nói vậy, Đoan Mộc Nhất Phong càng tràn trề lòng tin hơn, y biết chuyện này căn bản đã thành rồi. Bởi vì chuyện này đã được thông qua ở Thái thượng trưởng lão viện, thậm chí là ở Thần Miếu nữa. Từ đó đến nay, Nam Cương Thần Giáo đã sớm phát hiện ra thần linh của Man Thần Giáo sau khi xuất hiện, thống lĩnh đám người Man này rồi, ngoài trừ nâng cấp sức mạnh cho bọn chúng, còn bảo bọn chúng âm thầm đi tìm một thứ.

Thứ này ai cũng không biết, Nam Cương Thần Giáo cũng cảm thấy kì lạ, sau đó thông qua cuộc bàn luận của mọi người, đều cho rằng rất có khả năng là đang tìm một bảo tàng hay là một pháp bảo gì đó. Thứ có thể để người tầm cỡ này phải đi tìm kiếm, khẳng định là thứ phi phàm hiếm có, nhưng gã tìm cả mười mấy năm ròng vẫn chưa tìm thấy, gần đây bắt đầu tìm kiếm trong khu vực Nam Cương Thần Giáo, nhưng gã cũng không dám làm gì quá đáng, dù sao sự cường đại của Nam Cương Thần Giáo cũng đâu phải là giả.

Đoan Mộc Nhất Phong tiếp nhận lễ tẩy rửa, trở thành Thái thượng trưởng lão, giáo chủ thay thế. Sau khi biết được tin này, y liền nghĩ ngay đến một chủ ý. Còn bên phía Thái thượng trưởng lão viện và Thần miếu sau khi biết được, cũng vô cùng ủng hộ y, nếu Man Thần này muốn tìm đồ vật, thế thì cứ để gã tìm, đến lúc đó có thể dõi theo bọn chúng, một khi gã tìm thấy rồi, đến chừng chỉ cần giống như thằn lằn vồ ve, chim sẻ sau lưng là được.

Còn về phần đối phó với tên bại gia tử Trình Cung, bên phía Thái thượng trưởng lão viện và Thần Miếu căn bản không coi trọng chuyện này. Bởi vì cho dù là Vũ Thân Vương không làm gì được bọn họ, mà trong mắt bọn họ, tên ăn chơi trác táng Trình Cung có khua tay múa chân thế nào, cũng như vậy thôi, lúc thật sự cần phải tiêu diệt hắn, Thần Giáo chỉ cần giơ ngón tay ra là có thể đè chết hắn. Vấn đề mấu chốt là, phải coi coi người đứng sau lưng hắn là ai, xem tình hình sau này thế nào, về phần Trình Cung thì căn bản không đáng để nhắc tới.

Đoan Mộc Nhất Phong vốn dĩ muốn khuyên giải để bên Thái thượng trưởng lão viện và Thần Miếu thay đổi cách nghĩ này, nhưng sau đó gã lại thay đổi phương pháp, không đi nhắc đến Trình Cung nữa. Chỉ nhắc chuyện Man Thần đi tìm pháp bảo hoặc bảo tàng thôi, khơi dậy dã tâm của bọn họ, sau đó đề ra một chủ ý, làm sao mới có thể để Man Thần trong tình trạng không hoài nghi, đến tìm kiếm đồ vật trong phạm vi khống chế của Nam Cương Thần Giáo đây. Đoan Mộc Nhất Phong nghĩ ra một cách, cứ viện cớ Nam Cương Thần Giáo hiện giờ vì ngại Vũ Thân Vương, Lam Vân Đế Quốc…không tiện giết chết Trình Cung, cần nhờ vào sức mạnh của Man Thần Giáo để tiêu diệt bọn chúng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Diệt Trình Cung chỉ là tiện tay thôi, chủ yếu là như vậy mới có cái cớ để Man Thần Giáo liên minh, cũng để sau này Man Thần có thể tùy ý đến Nam Long Sơn Mạch tìm kiếm món đồ của gã, một khi gã thật sự tìm ra được, đó cũng chính là lúc những bậc cao nhân của Nam Cương Thần Giáo động thủ.

Cách này của y lập tức được sự chấp thuận của bề trên, thế là mới có chuyện Đoan Mộc Nhất Phong đến Man Thần Giáo, người đầu tiên nghĩ ra cách lợi dụng Man Thần Giáo để đối phó với Trình Cung chính là Vũ Thân Vương, chỉ là lúc bấy giờ, Nam Cương Thần Giáo không xem trọng lắm, cũng chỉ để Lục trưởng lão đến tiếp xúc với Kình Sơn một chút thôi.

Kỳ thật Đoan Mộc Nhất Phong cũng rất hiếu kỳ không biết bao nhiêu năm nay Man Thần đang muốn tìm kiếm thứ gì, nhưng sau khi trông thấy Man Thần này rồi, y đã triệt để quên luôn chuyện đó. Hiện giờ y chỉ muốn mượn sức bọn họ để tiêu diệt Trình Cung mà thôi, bởi lẽ y hiểu rất rõ, bất luận Man Thần đang tìm kiếm gì, loại chuyện có cấp bậc như vậy, y không thể nào can dự vào được đâu.

- Trình Cung quả thật chỉ là một tên ăn chơi liêu lỏng, nhưng sau lưng hắn có cả một Trình Gia, mà chuyện của Trình Gia lại liên quan đến cuộc tranh đấu quyền lực của cả cái Lam Vân Đế Quốc. Người cũng biết đấy, con trai của Giáo chủ chúng tôi cũng chính là Thất hoàng tử, nay Vũ Thân Vương là con trai của Hoàng đế đương thời, nhưng gã chưa phải là Thái Tử. Bởi thế, có rất nhiều chuyện Nam Cương Thần Giáo bọn ta không tiện trực tiếp ra mặt. Đương nhiên, đây chẳng qua là một chuyện nhỏ, xem như là mở màng cho sự hợp tác của chúng ta, đợt Bách niên yêu thú triều sắp tới chúng ta mới cần hợp tác với nhau, đàn áp yêu tộc mới có thể bảo đảm sự bình an cho chúng ta, đây là chuyện tốt đẹp cho cả đôi bên, tuyệt đối là hợp tác thì có lợi, độc lập thì bất lợi.

Đoan Mộc Nhất Phong nói một cách tràn đầy tự tin.

- Rất tốt, ngươi nói không sai, ngươi quay về nói với người của Nam Cương Thần Giáo, ta đồng ý hợp tác với các ngươi, ừm….

Đang nói, bất chợt Man Thần thân cao trăm mét tỏ ra nghi hoặc dùng mũi hừ một tiếng, sau đó nói tiếp:

- Ngươi nói tên Trình Cung đó, có phải là hắn không?

- Ầm!

Ngón tay của Man Thần búng một cái, trong điện tại nơi cách xa gã hai ba trăm mét, đột nhiên xuất hiện một bức tranh vẽ, đám người Trình Cung, Sắc Quỷ, Kình Sơn, Tạp Lỗ đều xuất hiện trong đó, đây là tình hình bên ngoài mà.

- Trình Cung, sao hắn lại đến đây?

Đoan Mộc Nhất Phong bỗng nhiên trông thấy Trình Cung, y liền ngẩn người ra, sao y lại không nhận ra Trình Cung được chứ, tuy y chưa từng chạm mặt với Trình Cung, nhưng tuyệt đối sẽ không quên bộ dạng của Trình Cung.

- Hắn cũng muốn đến gặp ta đấy, hừ….

Man Thần nói xong, bỗng nhiên giận dữ hừ một cái.

Tiếng hừ giận dữ này khiến Đoan Mộc Nhất Phong bị dọa giật bắn người, bởi theo giọng nói và sức mạnh lay động, y hoàn toàn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Man Thần, vì đứng ngay bên dưới Man Thần, nên y bị dọa đến giật cả mình.

Chẳng lẽ mình để sơ suất gì sao, không thể nào đâu, Man Thần làm sao biết bản thân mình đang có ý định gì?

Nhưng trong lòng y vẫn thấy lo lắng, bởi vì Man Thần quá ư kinh khủng, có thể tiêu diệt y bất cứ lúc nào, đứng trước mặt một tồn tại như vậy, tuyệt đối giống như cảm giác đứng trước thần thánh vậy, giống hệt như những tồn tại dưới vạn tượng nhất long khi đứng trước mặt Lục Địa Thần Tiên vậy.

Đó hoàn toàn là một tồn tại cao cao tại thượng, chỉ có thể kính nể ngưỡng mộ mà thôi.

- Người đây là?

Đoan Mộc Nhất Phong trong lòng lo sợ, hỏi một cách cẩn trọng nói.

- Dám lấy lệnh bài ta cho người khác để lừa gạt tộc người của ta, rõ ràng không biết sống chết là gì, khoản thời gian trước ta còn nhận được thông báo của La Phù Lão Tổ, nói cháu trai của lão môn chủ đương thời của La Phù Kiếm Tông là Lạc Trường Không bị người khác hãm hại, ngay cả lệnh bài Man Thần của ta cũng bị cướp mất. Rõ ràng là không biết sống chết, không ngờ còn dám dùng lệnh bài để lừa bịp người của ta.

Man Thần tức giận nói, âm vang dội cả đại điện.

Giọng nói này chấn động đến đầu óc Đoan Mộc Nhất Phong vang lên ong ong, nhưng đồng thời tảng đá to trong lòng cũng được hạ xuống, chẳng liên quan đến mình, tiếp theo chắc có tuồng hay đây.

La Phù Lão Tổ, La Phù Kiếm Phái, tuy không thể so sánh được với Nam Cương Thần Giáo, nhưng cũng là thế lực tồn tại hàng đầu của Lam Vân Đế Quốc, đây trái lại là một cơ hội không tồi.

Trình Cung này cũng quá to gan rồi, không ngờ dám giết Lạc Trường Không, còn cướp cả lệnh bài Man Thần nữa.

- Trình Cung này quả là không biết sống chết ra sao, chẳng trách lần trước Giáo chủ Kình Sơn và Nam Cương Thần Giáo bọn ta rõ ràng đã nói chuyện xong xuôi, chỉ phái một người Phó giáo chủ thì đủ truy kích Trình Cung này, đi san bằng Đan Thành của hắn, nhưng đến cuối cùng lại quay trở về, hơn nữa còn không nói rõ nguyên nhân vì sao, thì ra tên Trình Cung này đã mạo danh lệnh bài của người, quả thật hắn chết trăm lần cũng không đủ để đền tội, một tên nhãi nhép đáng chết.

Đổ thêm dầu vào lửa là chuyện Đoan Mộc Nhất Phong thích làm nhất, nhân lúc Man Thần đang tức giận, y đứng bên cạnh ra sức quạt cho lửa phừng to hơn.

- Tên khốn đáng chết, giết hắn đi.

Man Thần nổi giận rồi, vừa rồi Man Thần Giáo chủ Kình Sơn liên lạc với gã, tuy người của Man Thần Giáo đều biết Man Thần đang ở trong cốc, nhưng chẳng một ai dám tùy tiện hành động, kể cả Kình Sơn, cũng sẽ không giống một số người, trực tiếp sử dụng thần niệm liên lạc với Man Thần. Theo quan điểm của họ, đó là sự bất kính với thần linh, mà Man Thần thì trao cho Kình Sơn làm Thần sứ, cố tình ban cho y quyền trượng, để y có thể thông qua nó mà liên lạc với mình.

Kết quả mải đến khi Trình Cung muốn cầu kiến, tiếp đến lại đề cập chuyện lệnh bài Man Thần, điều này lập tức chọc gan Man Thần lên.

Theo tiếng gầm rống giận dữ của Man Thần, Đoan Mộc Nhất Phong có thể trông thấy rõ mồn một từ trong bức tranh, Kình Sơn với vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, đó là do Thần đang phẫn nộ.

- Khốn nạn, không ngờ dám mạo nhận danh nghĩa của Thần, không ngờ dám cướp đoạt lệnh bài của Thần, các ngươi đi chết cho ta.

Lúc này, Kình Sơn bị giọng nói phẫn nộ của Thần linh trong đầu làm cho tức giận triệt để, đối với kẻ dám mạo danh Thần, gã phải đích thân giết chết, thoáng chốc đã giơ quyền trượng trong tay lên.

- Móa, tên điên, Thông Tiên Mộc ngươi trộm từ lúc nào, lão đầu khốn nạn tìm mà tìm không thấy.

Đối mặt với Kình Sơn đang phẫn nộ, đám người Túy Miêu, Sắc Quỷ, Bàn Tử đã bùng phát sức mạnh mạnh nhất, chuẩn bị tư thế nhào vô chiến đấu, nhưng bất thình lình Trình Cung trông thấy một luồng sáng trên Thông Tiên Mộc. Bởi vì hắn biết rất rõ, chỗ luồng sáng này chớp nháy, chính là đối phương đang xem phía bên này, lúc này, gã Man Thần đang ở trong cung điện vô cùng tức giận, bảo Kình Sơn giết chết Trình Cung, nhưng sau khi nghe thế bất chợt đứng phắt dậy.

- Dừng tay, bùm!

Đôi tay to lớn của Man Thần, đột ngột ngưng tụ một thủ quyết, chớp mắt đã bùng phát ra luồng sức mạnh khổng lồ, mà Kình Sơn ở bên ngoài ngưng tụ sức mạnh chuẩn bị động thủ, trực tiếp bị sức mạnh truyền đến từ Thông Tiên Mộc làm cho chấn động đến thổ máu bay vèo ra xa.

Lúc này, bất luận là đám người Bàn Tử, Sắc Quỷ, Túy Miêu, hay là đám người Tạp Lỗ bên cạnh Kình Sơn, còn có cả Đoan Mộc Nhất Phong đứng bên Man Thần đều trơ mắt ngớ người.

- Mẹ kiếp, tự chơi nhau à!

Bàn Tử thấy sức mạnh cường đại do Kình Sơn bùng phát ra, bất chợt phản lại chấn thương mình bay phắt ra xa, gã lắc đầu không thể hiểu nỗi.

- Ha….chắc đang chuẩn bị xuất tuyệt chiêu gì hả, chắc là tuyệt chiêu siêu cấp rồi, chưa đả thương địch, đả thương mình trước.

Sắc Quỷ vì sức mạnh yếu, biết mình không thể trở thành chủ lực chiến đấu, cho nên vừa rồi không tụ hợp sức mạnh giống như Bàn Tử và Túy Miêu để chiến đấu, trái lại gã chỉ lưu ý tình hình xung quanh.

Cũng chính bởi vì thế, gã đã ít nhiều đoán ra được, tình trạng của tên này chắc hẳn có liên quan đến mấy câu nói của Đại Thiếu vừa nói, tên điên? Là tên gọi của ai, lão đầu khốn nạn lại là tên của ai, Thông Tiên Mộc hẳn là một món đồ, vừa rồi ánh mắt của Đại Thiếu cứ nhìn chằm chằm vào quyền trượng trong tay tên Giáo chủ Man Thần Giáo, chẳng lẽ đó chính là Thông Tiên Mộc, ừm, rất có khả năng.

Tuy chỉ là thuận miệng chêu chọc, nhưng trong đầu Sắc Quỷ lại nhanh chóng phân tích.

- Vận sức đi đại tiện, rốt cục chỉ thả có trái mìn, cụt hứng.

Sức mạnh của Túy Miêu hiện giờ, có thể khiến gã cảm thấy nguy hiểm, cũng chỉ có Kình Sơn. Tự nhiên Kình Sơn lại tự đả thương mình, gã trực tiếp lấy rượu ra hớp hai ngụm, những tên khác tuy cũng lợi hại, nhưng cho dù đánh không qua, khả năng bảo toàn tính mạng gã vẫn có mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi