ĐAN THẦN


Tống Phúc lắc đầu nói:

- Không có, ta nghĩ hắn muốn tự tay tiêu diệt ngươi.

- Nhất định là vậy rồi, ngươi nói nếu hắn biết rõ ta dám ly khai đại doanh, ngông nghênh xuất hiện ở chỗ này, có thể lập tức giết qua hay không.

Trình Cung cũng không thèm để ý mà cười cười, sở dĩ hắn dẫn người đi ra, không phải là tưởng tượng muốn làm anh hùng như tiểu Cửu nói, tự mình sát nhập đi vào, hắn chỉ là muốn lịch lãm rèn luyện Bàn Tử, Túy Miêu thoáng một phát, thuận tiện nhìn xem tình huống Huyết Chiến. Bọn hắn đã theo mình, Trình Cung cũng không để cho bọn hắn chịu thiệt thòi. Gần đây thực lực Huyết Chiến đều có tăng lên, cơ hồ ít nhất đều đề thăng một cấp, bởi vì một vài vấn đề của bọn họ, Trình Cung có thể thuận miệng giải đáp, Trình Cung còn lấy đại lượng đan dược Nhân cấp mà tiểu Tuyết luyện chế giao cho bọn họ. Coi như là đan dược Nhân cấp, có thể sử dụng thoải mái như thế, đối với thành viên Huyết Chiến mà nói đều là xa xỉ. Bọn hắn có thể có được thành tựu hôm nay, đều là sinh tử, lịch lãm rèn luyện, chém giết đi ra, mượn nhờ ngoại lực rất ít. Có thể nói, cho dù đối với hoàng thất cùng các đại gia tộc, đan dược trân quý đều là một đan khó cầu, có cũng sẽ cho tinh anh, không có khả năng cho tướng sĩ phía dưới. Bọn hắn tích súc đầy đủ, một khi có dược vật trợ giúp, thực lực chỉnh thể lập tức tăng lên rất nhiều.

- Không có khả năng.

Tống Phúc ngẫm lại lắc đầu nói:

- Xem bố trí này, hiển nhiên Mã Huân khổng phải loại người lỗ mãng, kỳ thật hiện tại phiền toái chỉ là bắt đầu. Trước kia thời điểm ta đi tới chỗ tình báo quân đội, bọn hắn có một suy nghĩ rất giống ta. Ở đây cách thảo nguyên rất gần, sát thủ thảo nguyên, thậm chí một ít sát thủ trong nước, trong mắt chỉ có tiền, ở dưới hấp dẫn này cũng rất có thể xuất động ám sát một số sĩ quan, đây mới là chuyện phiền phức nhất.

Các loại hiểm cảnh, chướng ngại, còn có những mã tặc quấy rối tập kích trên đường, nói trắng ra chỉ là đồ chơi cho con nít, chỉ có thể tạo được tác dụng kéo dài. Đối với mười vạn đại quân, không tổn thương đến gân cốt. Nhưng mà nếu có Thống lĩnh thậm chí Tướng quân ngộ hại, tình huống kia sẽ bất đồng.

- Phiền toái, có phiền toái gì, chính hắn xâm nhập địa bàn chúng ta còn không tự biết, đây là lấy đá đập chân của mình.

- Địa bàn chúng ta?

Tống Phúc cũng có chút nghe mà hồ đồ rồi.

- Ngươi cùng Bạch thúc nghĩ quá phức tạp, kỳ thật nói trắng ra không phải là hắn nện tiền kéo dài thời gian sao. Chúng ta là ai, chúng ta là Lam Vân Đế Quốc Tứ đại hại, Trong mắt mọi người là phá gia chi tử, so dùng tiền, so nện tiền, hắn so cùng chúng ta được sao. Gần đây thu nhiều tiền từ Trịnh gia cùng Lạc gia như vậy, hắn cũng không phải Bang chủ Cuồng Phong Mã Bang, đấu cùng chúng ta, đùa chơi chết hắn.

Thấy ánh mắt hiểu được của Tống Phúc, Trình Cung cười nói:

- Tất cả giá mà hắn nói tăng lên gấp ba, sau đó tuyên truyền đi. Rất nhiều người còn có cố kỵ đối với quân đội triều đình, chỉ có sát thủ, mã tặc là không sợ. Nhưng chúng ta ra giá gấp ba là giết bọn hắn, hơn một vạn người ở Mã Đầu Sơn kia, khẳng định có không ít người sẽ tham dự. Tựa như có chút Liệp yêu giả lợi hại đi Yêu Thú Sâm Lâm sinh tử chém giết mấy tháng, lợi nhuận chỉ mấy mươi vạn lượng bạc, nhưng nếu như âm thầm giết một ít mã tặc, sau đó lập tức đến chúng ta lĩnh tiền, vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

- Đại tướng quân bên kia?

Tống Phúc có chút bận tâm, dù sao Hung Thần là Đại tướng quân, trên thực tế cho dù không cần bọn hắn làm gì, thì Bạch Khải Nguyên cũng có thể định cục, ít trò mèo này chỉ có thể hữu dụng nhất thời, không có khả năng quyết định thắng bại cuối cùng.

Trình Cung chỉ chỉ Bàn Tử:

- Thương nhân có lương tâm có tiền tự nguyện xuất tiền trợ giúp đại quân bản soái, đây là sự tích tuyên truyền rất tốt ah.

Tiểu Cửu nhịn không được PHỐC cười ra tiếng, Tống Phúc cũng minh bạch gật đầu, lúc hai người nói chuyện chiến đấu đã chấm dứt, mọi người đẩy về phía trước tìm kiếm mã tặc lần nữa.

Sự tình bọn hắn nói bên này, sau đó không đến một buổi đã truyền khắp ngàn dặm chung quanh, mà thẳng đến lúc này, đại quân Trình Cung đã đụng phải bảy lần sát thủ tập kích. Có một gã Thiên phu trưởng bị thương, hai gã Bách phu trưởng bị giết. Đương nhiên, sát thủ bị đánh chết có sáu gã, trong đó chỉ có một người đào tẩu, dù sao quân doanh mười vạn đại quân cũng không phải là nói giỡn, không phải ngươi muốn vào là vào. Nhưng sự tình đại quân giao đấu còn ra tiền treo giải thưởng rất ít, có một ít vậy mà coi cái này là khảo hạch, càng có một ít sát thủ lợi hại coi cái này là khiêu chiến. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nhưng thời điểm bọn hắn chuẩn bị động thủ, càng có giải thưởng mạnh hơn đi ra, ngoại trừ Mã Huân ra, tất cả thủ hạ của hắn đều biến thành mỏ vàng. Một mã tặc bình thường giá trị đã ba trăm lượng, giết mã tặc càng dễ hơn giết quân nhân triều đình, không cần phải nói cũng minh bạch. Nhưng lại cao gấp ba, cộng thêm trước kia Bạch Khải Nguyên vây chết sáu gã sát thủ ở trong đại quân, lúc này mục tiêu tất của cả mọi người là mã tặc bên trên Mã Đầu Sơn.

Vì vậy những mã tặc kia bắt đầu không hiểu thấu bị giết, hoặc là dứt khoát có một ít người tạo thành tiểu đội, trực tiếp đánh lén một ít cứ điểm bọn hắn. Trong năm ngày kế tiếp, ở mười vạn đại quân triều đình đi thanh lý mã tặc bên ngoài hai trăm dặm, mã tặc bên trên Mã Đầu Sơn đã loạn thành một bầy.

Trong năm ngày, nhân số bị giết tiếp cận ngàn người, trong đó ngay cả một thủ hạ tương đương với Đại thống lĩnh của Mã Huân cũng bị giết, cuối cùng khiến cho mã tặc bên trên Mã Đầu Sơn thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc. Một ngày mười hai canh giờ toàn lực đề phòng, khiến cho nguyên một đám khẩn trương.

Cuối cùng Mã Huân không có biện pháp, cộng thêm đại quân đã tới gần phạm vi trăm dặm, chỉ có thể sớm điều binh khiển tướng, thu nạp một ít mã tặc bị đánh tan bên ngoài, bắt đầu bố phòng ở phụ cận Mã Đầu Sơn, chuẩn bị giao chiến cùng mười vạn đại quân.

Nguyên lai phụ cận Mã Đầu Sơn có một thị trấn, hôm nay đã không có người ở lại, tất cả mọi người nhận được thông tri, sợ bị ảnh hướng đã rút khỏi. Mà vây quanh Mã Đầu Sơn, Mã Huân sớm cho người xây dựng rất nhiều phòng tuyến.

- Có ý tứ, vốn là quấy rối chiến, bây giờ lại triển khai tư thế phòng ngự chiến cùng lão tử.

Bạch Khải Nguyên có chút hứng thú nhìn thị trấn xa xa, trải qua vạn người tu kiến hơn hai mươi ngày, hôm nay đã có thêm ba tầng phòng ngự không tệ.

Lúc này Phi Hổ bay lên cao năm mươi mét, bọn người Trình Cung đứng ở trên xe nhìn qua thị trấn xa xa.

- Móa, mẹ nó đùa thật vui vẻ.

Trình Cung nhìn thoáng qua bố trí chung quanh, nhịn không được cười mắng.

Sắc mặt Bạch Khải Nguyên trở nên phát lạnh, càng hung đến đáng sợ:

- Bản lĩnh Cuồng Phong huấn luyện kỵ binh không kém thiết kỵ thảo nguyên, đây cũng chính là chỗ dựa của bọn hắn. Một vạn người này bất quá vừa mới thành lập, cho dù có thị trấn này làm chỗ dựa, tối đa cũng không có khả năng thủ qua ba ngày, muốn mượn Bạch Khải Nguyên ta luyện binh, vậy thì chuẩn bị cho tốt đầu người đi.

- Bạch thúc, ngươi chậm rãi sửa chữa hắn. Ta khó được đi ra ngoài, chuẩn bị mang một ngàn kỵ binh ra ngoài đi dạo.

Trình Cung xem xét đã biết rõ Bạch Khải Nguyên sớm tính trước kỹ càng, bởi vì vừa rồi hắn điều phái nhân thủ hiển nhiên không phải thật sự liều mạng đánh chiếm. Mã tặc là mã tặc, bọn hắn nghĩ sự tình rất đơn giản, bổn ý của bọn hắn là muốn lấy tánh mạng một vạn người này đổi lấy thương vong của đại quân, sau đó lại áp dụng kế sách khác. Nhưng đây không phải công thành đoạt đất, chiến đấu giữa quốc gia cùng quốc gia, đối mặt một ít yếu địa tính chiến lược, mặc kệ hi sinh bao nhiêu cũng phải đánh hạ.

Bọn hắn con mẹ nó là mã tặc, ở địa phương không ai quản lí khống chế một thị trấn tu kiến phòng ngự, nếu Bạch Khải Nguyên cưỡng ép đánh hắn đã không phải là Hung Thần Đại tướng quân, nhìn Bạch Khải Nguyên có phương pháp điều phối, Trình Cung liền nói muốn ra ngoài đi dạo.

- Đi ra ngoài dạo?

Bạch Khải Nguyên nghe xong, lập tức lo lắng nhìn về phía Trình Cung. Lần trước đột nhiên Trình Cung đi ra ngoài, kết quả sau đó làm ra sự tình mười vạn đại quân vây La Phù Kiếm Phái.

- Bạch thúc đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta a, yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không muốn làm anh hùng mang theo chút người ấy vụng trộm giết vào, ta chỉ thích dùng số đông ăn hiếp người thôi, uy phong thoáng một phát là được rồi. Chỉ là cho tới bây giờ chưa từng tới Tây bắc đại thảo nguyên mà thôi.

Tuy Trình Cung là Chủ soái, nhưng trong nội tâm Trình Cung rất rõ ràng, trước khi đi gia gia đã dặn dò Bạch thúc không biết bao nhiêu sự tình, cho nên Bạch thúc để ý nhất là an toàn của mình.

Bạch Khải Nguyên cân nhắc một hồi, cuối cùng đáp ứng yêu cầu của Trình Cung, phái một ngàn kỵ binh tinh nhuệ đi theo Trình Cung, nhưng dặn dò hắn không thể đi quá xa, cách một thời gian phải liên hệ cùng hắn.

Thời điểm Bạch Khải Nguyên đồng ý, tuy đám người Trình Cung, Bàn Tử, Sắc Quỷ, Túy Miêu hưng phấn không thôi, dùng hiểu biết của bọn hắn đối với Trình Cung. Hiện tại Trình Cung càng nghe lời mà nói, vậy việc phía sau hắn làm khẳng định càng không tầm thường, ba người nhìn nhau, dùng ánh mắt hỏi thăm, nhưng mà không có người đoán ra Trình Cung muốn làm gì, không biết Trình Cung lại có trò gì đây.

Ở biên cảnh Lam Vân Đế Quốc cùng thảo nguyên có một đoạn là sa mạc, nghe nói ở đây vốn cũng là một bộ phận của thảo nguyên, chỉ là mấy trăm năm trước đột nhiên xuất hiện một sa mạc dài trăm dặm, rộng hơn ba mươi dặm, có truyền thuyết nói là do hai đại đế quốc chiến đấu mà tạo thành sa mạc, cũng có truyền thuyết nói là hai lục địa thần tiên ra tay tạo thành. Bất kể là truyền thuyết nào, cũng đã là sự tình mấy trăm năm trước, không thể nào khảo chứng cũng không ai rảnh đi để ý tới.

Giờ phút này mặt trời đã ngã về tây, có chút gió bắt đầu thổi, bên trong một huyện thành nhỏ ở biên giới sa mạc, có khói bếp lượn lờ bay lên, ngẫu nhiên có một ít đội lạc đà tiến vào thị trấn chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm, ngày mai trực tiếp lướt qua cái sa mạc không lớn không nhỏ này.

Đây là một huyện thành nhỏ đã xuống dốc, tám phần người nơi này đã sớm ly khai, chỉ có rất ít người còn bỏ không được nên chưa rời đi. Bởi vì nơi này là địa điểm dừng chân của những thương đoàn buôn lậu, bọn hắn muốn đi vào sa mạc thì trước tiên nghỉ ngơi ở đây một chút, nhờ vậy mà huyện thành này có thể chèo chống thêm một thời gian.

Giờ phút này ở trên một sườn núi, có một đội kỵ binh xuất hiện, kỵ mã mỗi người đều là Bảo Mã Lương Câu, tốc độ cao nhất giống như một vòi rồng lướt qua. Giờ phút này ở trên sườn núi, thân ảnh Trình Cung xuất hiện trước nhất, sau đó phía hắn sau là thân ảnh của Túy Miêu, Sắc Quỷ, tiểu Cửu cùng Bàn Tử. Mặc dù là Bảo Mã Lương Câu, nhưng con ngựa Bàn Tử cưỡi không ngừng phát ra tiếng phì phì trong mũi, chở Bàn Tử đi cho dù Bảo Mã Lương Câu cũng là một gánh nặng trầm trọng.

- BA~!

Bàn Tử vỗ con ngựa này:

- Ta cho ngươi ăn không ít dược tề, mịa, cho chút mặt mũi được không.

Sự tình Bàn Tử tức giận cùng bảo mã của hắn mọi người đã nhìn quen mắt, nên không ai đi để ý, thấy Trình Cung nhìn qua huyện thành nhỏ phía dưới, Sắc Quỷ giới thiệu nói:

- Từ thị trấn này tiến vào sa mạc, sau đó tiến vào thảo nguyên là khoảng cách ngắn nhất. Chúng ta cũng đã đi hơn hai trăm dặm, nếu như từ đây xuyên qua sa mạc tiến vào thảo nguyên, kỳ thật cũng đã đến phía sau Mã Đầu Sơn. Sở dĩ Mã Đầu Sơn có thể trở thành cứ địa của mã tặc, là vì một nửa Mã Đầu Sơn là ở Lam Vân Đế Quốc, một nửa khác thì kéo dài tới thảo nguyên. Căn cứ tình huống lúc trước mà xem, cho dù bên này chúng ta đánh mạnh cỡ nào, mã tặc đánh không lại hoàn toàn có thể trốn vào thảo nguyên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi