ĐAN VŨ CÀN KHÔN

Đúng lúc này nữ tử có dáng người uyển chuyển nghe được thanh âm mở cửa, xoay người lại, nhìn thấy Tần Phàm đi ra cũng không hề nói tiếng nào.

- Kỷ Huyên Nhi, ta phải rời khỏi một thời gian, ngươi có thể ở lại nơi này điều dưỡng thân thể khỏe lại rồi hãy tính sau.

Tần Phàm đứng một lúc, trong hoảng hốt ngây người nhìn khuôn mặt có vài phần tương tự như Tần Li, hắn cảm giác thân thể mình giống như có luồng điện chảy qua, cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói.

Tuy rằng trước khi Tần Li hóa bướm có hi vọng hắn nhận lấy Kỷ Huyên Nhi từng vì hắn mà hi sinh, hơn nữa chính hắn cũng có hảo cảm rất tốt với thiếu nữ này, nhưng ở trong lòng Tần Phàm, Tần Li mới là thê tử của hắn, là nữ tử mà hắn yêu nhất. Hiện tại hắn chỉ nghĩ đem toàn lực tìm kiếm Tần Li trở về, chuyện khác đều không muốn suy nghĩ.

Lúc này Kỷ Huyên Nhi cũng không mặc bộ quần áo màu đen dạ hành ngày thường của mình, mà là một bộ quần áo màu đen điểm xuyết một ít hoa văn nhàn nhạt, nhìn nàng có vẻ gần gũi hơn một ít, lại có thêm một phần thanh lệ dễ thương.

- Ta muốn đi cùng với ngươi.

Sau một lát trầm mặc, Kỷ Huyên Nhi cúi đầu nhỏ giọng nói. Trên thực tế thương thế của nàng cũng đã hoàn toàn khôi phục lại, nàng vẫn không chịu rời khỏi nơi này tự nhiên là vì Tần Phàm.

Thân thế thê thảm của nàng đã làm nàng không còn thân nhân nào trên đời này, tính cách băng sương cũng làm cho nàng không có bằng hữu, người duy nhất có liên hệ chỉ còn lại một mình Tần Phàm.

Bởi vì từ nhỏ gặp phải thảm kịch, đã không còn người nào đủ khả năng tiến vào trong cuộc sống của nàng. Mà Tần Phàm là người thứ nhất, cũng là người duy nhất. Đoạn thời gian ở chung cùng nhau, một đoạn cảm tình khó hiểu, có lẽ chính bản thân nàng cũng không hiểu rõ, chỉ là khi nghe tin thanh niên trước mặt mình cần kết hôn, nàng lại cảm thấy thật thương tâm, khi nhìn thấy hắn gặp nguy hiểm nàng lại phấn đấu quên mình, thậm chí vì hắn mà hi sinh.

- Địa phương mà ta muốn đi chính ta cũng không biết ở đâu, sẽ gặp phải nguy hiểm gì chính ta cũng khó thể đoán trước.

Nghe vậy Tần Phàm có chút ngoài ý muốn, lập tức nhíu mày nói.

- Ta không sợ!

Kỷ Huyên Nhi cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn Tần Phàm nói:

- Hiện tại mối thù của gia tộc ta đã trả xong, ở lại địa phương này ta đã không còn gì vướng bận…ta không muốn tiếp tục ở lại nơi này.

Mặc dù không nói thẳng ra, nhưng Tần Phàm làm sao không hiểu rõ ý tứ bên trong.

- Thực xin lỗi, địa phương ta muốn đi thật quá nguy hiểm, thực lực của ngươi không đủ.

Nhưng hắn vẫn phải lắc đầu nói, đây chính là lời nói thật, lúc này hắn cần đối mặt địch nhân thật quá mạnh mẽ, mặc dù Kỷ Huyên Nhi đã nhân họa đắc phúc đạt tới cảnh giới cửu cấp võ tôn, nhưng vẫn không giúp được gì, thậm chí có thể biến thành vướng bận.

Chủ yếu nhất là Tần Phàm không muốn có quá nhiều liên lụy với Kỷ Huyên Nhi để tránh càng lún càng sâu, đối với đôi bên đều không có ích lợi.

- Việc này ngươi có thể yên tâm, ta tu luyện là lãnh nhiệt cực trí chi đạo, thể chất của ta chỉ vạn năm mới xuất hiện một lần. Ta tin tưởng trong vòng một năm ta có thể đột phá tới cảnh giới võ thánh, sẽ không trở thành gánh nặng của ngươi.

Kỷ Huyên Nhi tiếp tục nói.

Tần Phàm lại nhíu mày trầm mặc. Hắn không thừa nhận cũng không được lãnh nhiệt cực hạn chi đạo đích xác có chút nghịch thiên, hắn có được ma chủng cùng đủ loại đan dược phụ trợ mới đạt tới võ tôn cảnh giới, còn trải qua thật nhiều khó khăn mới trở thành cường giả võ thánh. Nhưng Kỷ Huyên Nhi chỉ dựa vào chính lực lượng bản thân ở trong thời gian vài năm ngắn ngủi đã đạt tới cửu cấp võ tôn, tốc độ tiến cảnh cực kỳ đáng sợ. Hơn nữa lãnh nhiệt cực hạn chi đạo có khả năng phát huy ra thực lực viễn siêu cảnh giới thực tế.

Nhưng hắn thật do dự, mang theo nữ tử có tình ý với mình đi tìm kiếm thê tử của mình, chuyện này nhiều ít làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, đến lúc đó đi cứu Tần Li, bọn họ nên làm sao đối mặt cùng ở chung?

- Kỳ thật…Lần này ta nghĩ cùng đi với ngươi cũng không phải hoàn toàn là bởi vì ngươi.

Lúc này Kỷ Huyên Nhi lại nói, nàng cúi đầu không nhìn Tần Phàm, thanh âm thật nhỏ khó thể nghe rõ:

- Lần trước khi nàng tiếp lấy ta, ta cảm giác được nàng…hình như nàng cùng ta có chút liên hệ, cho nên ta cũng muốn tìm được nàng.

- Di?

Trong lòng Tần Phàm chợt động, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Kỷ Huyên Nhi, nhìn thấy gương mặt thật giống Tần Li, lúc này hắn thậm chí cảm thấy càng ngày càng giống, trong hoảng hốt giống như là chính Tần Li đứng trước mặt.

Hắn nhớ rõ lúc ban đầu khi mình mới gặp Kỷ Huyên Nhi liền có một loại cảm giác quen thuộc khó thể nói rõ, làm cho hắn đối với nữ tử có vẻ nguy hiểm này có một cảm giác không chút bài xích, trong đoạn thời gian sống chung tại Dược Cốc, một vài thời điểm hắn thậm chí có ảo giác Tần Li đang ở bên cạnh mình.

- Ngươi…có liên hệ với thê tử của ta sao?

Tần Phàm hít một hơi, không xác định hỏi.

- Phải, chỉ sau khi chúng ta tiếp xúc qua, ta cũng cảm giác được ta có thể mơ hồ cảm giác được sự tồn tại của nàng, cho nên lần này ngươi dẫn ta đi, có lẽ ta có thể trợ giúp ngươi tìm được nàng.

Vẻ mặt Kỷ Huyên Nhi đột nhiên như có vẻ hốt hoảng mờ mịt nói.

- Vậy…chúng ta đi thôi!

Trong lòng giãy mạnh, cuối cùng Tần Phàm than nhẹ một tiếng nói. Thật không biết vì sao, tới lúc này hắn đã không còn mở miệng cự tuyệt được nữa.

Nói xong, hắn đi thẳng ra bên ngoài, chuyện trong gia tộc tối hôm qua hắn đã dặn dò xong, hiện tại có thể trực tiếp ra đi.

Lúc này tam đại thế gia thế lực Kiền Kinh Tần gia đều đã được giải quyết, tại Đại Kiền quốc cũng không còn gì có thể tiếp tục uy hiếp được Đại Kiền Tần gia, hơn nữa vì bảo hiểm, hắn cũng đã lưu lại bán thần khôi lỗi để Tần Hồng khống chế, như vậy trong Đại Kiền Tần gia ngoại trừ Cừu Bách Hải cũng xem như có võ thánh trấn thủ, tổng hợp thực lực đã có thể so sánh với nhất phẩm chân võ thế gia, hắn đã có thể thả lỏng trong lòng.

Tần Phàm đi ở phía trước, Kỷ Huyên Nhi yên lặng đi theo sau.

Nhưng khi hai người vừa đi ra sân, chợt phát hiện ngay khu rừng cây ở cửa sân viên có một sinh vật toàn thân đầy kim sắc gai nhọn đang đứng tại đó. Sinh vật kia vừa trông thấy Tần Phàm, đôi mắt linh động bắn ra hai đạo ánh sáng, tựa hồ có chút hưng phấn.

- Không phải ngươi cũng muốn đi với ta đi?

Chứng kiến đại gia hỏa kia, Tần Phàm không khỏi cười khổ. Sinh vật kia không phải ai khác, chính là hồng mục chiến trư biến dị tiến hóa thành thú vương của Yêu Thú Hoang Nguyên.

Sau cuộc chiến ngày hôm đó, hồng mục chiến trư cũng lưu lại Đại Kiền Tần gia chưa rời đi. Lúc này không biết vì sao nghe được tin tức Tần Phàm cần rời khỏi, không ngờ cũng giống như Kỷ Huyên Nhi đã chờ sẵn bên ngoài.

- Ô ô…ngô ngô…

Nghe được câu hỏi của Tần Phàm, hồng mục chiến trư từ trong rừng cây chạy nhanh ra, vô cùng nhân tính hóa nằm sấp xuống gật gật đầu, trong miệng phát ra thanh âm giống như làm nũng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi