ĐAN VŨ CÀN KHÔN

Nhìn thấy tên mạo hiểm giả vừa mới lên tiếng kia ngã xuống trong vũng máu. Vốn đám người đang ầm ĩ phảng phất như bị giội cho nước lạnh, lập tức an tĩnh không ít. Nhìn ra được, những mạo hiểm giả này đối với Tân Vô Kỵ kia thập phần kiêng kị.

Mà ở thông đạo bên kia.

- Bạch Mông Thành Tân gia? Thật bá đạo, lại muốn đem phiến khu vực này phong tỏa toàn bộ?

Nghe được thanh âm bá đạo kia truyền đến, Tần Phàm không khỏi nhướng mày. Hắn giương mắt hướng về một đầu thông đạo khác nhìn lại, có thể lờ mờ xem tới có bóng người.

Bởi vì Linh giác của hắn nhạy cảm, hơn nữa sau khi từ thạch thất thứ nhất kia đi ra, liền trực tiếp chạy về phía bên này thông đạo. Cho nên hắn ngược lại là tới hơi sớm hơn những người khác. Hiện tại Tân gia phong tỏa thông đạo, thông đạo bên này cũng chỉ có hắn và Tiểu Chiến mà thôi.

- Tiểu Chiến, nhanh lên.

Lúc này Tần Phàm hướng về trong thạch thất nhìn thoáng qua. Trông thấy Tiểu Chiến vẫn còn ngao ngao ăn như hổ đói, hắn không khỏi thúc giục nói ra.

Từ tác phong bá đạo của Tân gia kia xem ra, một hồi đợi Tân gia giải quyết hết những người khác, tiến đến phát hiện bọn hắn thì phiền toái. Tốt nhất là lợi dụng thời điểm Tân gia vẫn cùng mạo hiểm giả khác giằng co, bọn hắn thừa cơ vọt tới cái lối đi khác, như vậy sẽ không cùng bọn họ phát sinh tranh chấp rồi.

Trước khi tiến vào Thượng Cổ di chỉ, Tần Phàm từ trong mọi người nghị luận biết rõ, Bạch Mông Thành Tân gia này, cùng với Bạch Mông Thành Minh gia và Bạch Mông Thành Thành gia, chính là Bạch Mông Thành tam đại thế lực.

Mà lúc ở trong sơn cốc chờ đợi di chỉ mở ra, hắn còn trông thấy ba cái thế lực này riêng phần mình kết thành một đám. Hắn nhớ rõ trong đó dẫn đội Tân gia này cũng là một gã ngũ kiếp Bán Thần, đoán chừng là Tân Vô Kỵ mới vừa nói kia rồi.

Lúc ở bên ngoài, hắn là nghe được có người nói những thế lực lớn này đều thập phần bá đạo, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là như thế.

- Hừ, người khác sợ Bạch Mông Thành Tân gia các ngươi, nhưng Tàng Thiên Long ta lại không sợ! Tân Vô Kỵ, ta biết rõ ngươi là thiên tài trong Bạch Mông Thành, 35 tuổi đã trở thành ngũ kiếp Bán Thần, thanh danh hiển hách, nếu như ngươi có thể tiếp được ta ba chưởng, ta lập tức rời đi, nhưng nếu như ngươi không thể tiếp được, phải để cho Tàng Thiên Long ta thông qua!

Ở bên kia trong lúc giằng co, một gã ngũ kiếp Bán Thần rốt cục nhịn không được nói ra.

- Ba chưởng? Tốt, Tàng Thiên Long đúng không, ta biết rõ lão quỷ ngươi cũng là ngũ kiếp Bán Thần, hơn nữa đã lưu ở cảnh giới này mười năm trở lên rồi! Ngươi muốn tới nơi này liều một cơ hội, ta cho ngươi một cơ hội! Đến, ra chiêu đi!

Tân Vô Kỵ lạnh lùng liếc nhìn ngân phát lão giả kia, khí phách bước ra một bước nói.

- Tốt! Tân Vô Kỵ, đây là tỷ thí giữa ta cùng ngươi, ngươi là nam nhân cũng đừng có sau đó vận dụng lực lượng gia tộc đối phó ta!

Tàng Thiên Long kia còn nói thêm, sau đó liền kéo ra tư thế, Nguyên Giới chi lực ngưng ở bên trong một chưởng, như là sóng to gió lớn ngang nhiên đánh ra.

- Ha ha, chính là một Tàng Thiên Long, Tân Vô Kỵ ta cũng không đối phó được, ở đâu còn có mặt mũi nói cái gì gia tộc!

Tân Vô Kỵ ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, sau đó nắm chặt nắm đấm, Nguyên Giới chi lực trầm trọng đồng dạng ngưng tụ cực hạn, như là Mãnh Hổ xuống núi, trực tiếp hướng về đối phương nghênh kích.

Bành!

Chấn vang cực lớn ở bên thông đạo kia truyền đến, thần sắc của Tần Phàm hơi kinh hãi, theo năng lượng chấn động từ trong không khí truyền đến kia xem ra, thực lực của Tân Vô Kỵ này so với Minh Hiển trước kia chặn đường hắn còn mạnh hơn một chút.

Đát đát…

Theo tiếng bước chân truyền đến, hắn có thể nghe ra được vừa rồi hai người so đấu một chiêu, kết quả là hai người đều rút lui hai bước.

- Ha ha, Tàng lão quỷ, không hổ là dừng lại ở ngũ kiếp Bán Thần mười năm, ngươi thật có chút thực lực.

Tiếp theo trong nháy mắt là tiếng cười khí phách của Tân Vô Kỵ kia như là sấm vang cuồn cuộn truyền đến.

- Còn có hai chưởng!

Mà Tàng Thiên Long ở đối diện Tân Vô Kỵ lại là sắc mặt hơi có chút tái nhợt, rõ ràng cho thấy cảm giác được thực lực của đối phương có chút ngoài dự liệu của hắn. Sau đó hắn cắn răng một cái nói ra, bước chân nặng nề ở trên mặt đất đạp mạnh, dùng một loại tư thái Diều Hâu chụp mồi hướng về phía trước đánh ra một chưởng.

- Hừ, không cần hai chưởng, một hiệp này ta nhất định giải quyết ngươi.

Nhưng Tân Vô Kỵ lại trêu tức nói.

Oanh!

Thanh âm của hắn đáp xuống, là tiếng chấn nổ cực lớn lần nữa truyền lại, nương theo còn có thanh âm của cái gọi là Tàng Thiên Long kia kêu thảm thiết bay ngược, tựa hồ cực kỳ thê thảm. Đồng dạng là ngũ kiếp Bán Thần, nhưng ở chưởng thứ hai hắn liền bị Tân Vô Kỵ đánh bại.

- Hắc hắc, còn có ai?

Tân Vô Kỵ hướng Tàng Thiên Long kia nhìn thoáng qua, sau đó ánh mắt lại bá đạo đảo qua đám người.

Tất cả mọi người tiếp xúc đến ánh mắt người này, đều không khỏi nhao nhao cúi đầu xuống, căn bản không ai dám cùng đối mặt, đối với vấn đề kia càng là câm như hến. Ngay cả Tàng Thiên Long là ngũ kiếp Bán Thần uy tín lâu năm cũng không địch lại Tân Vô Kỵ này, ở đây ở đâu còn có người dám lấy mạng ra thử.

- Đã không có sao? Đã không có thì cho các ngươi thời gian ba cái hô hấp, toàn bộ biến khỏi trong phạm vi tầm mắt của chúng ta, nếu không toàn bộ giết không tha!

Thấy tất cả mọi người đã bị áp đảo, Tân Vô Kỵ kia lại lạnh lùng nói.

Tiếng nói vừa rơi, tất cả mọi người bắt đầu rất nhanh rời đi. Vừa rồi bọn hắn còn ôm một tia may mắn, ý định này đây nhiều người hướng Tân gia tạo áp lực, hiện tại kiến thức cái này Tân Vô Kỵ cường thế, không người nào dám lại lưu lại.

- Không tốt, Tiểu Chiến ngươi xong chưa? Đừng có nuốt nữa, đi mau!

Nghe thấy sự tình bên kia đã giải quyết, nhưng Tiểu Chiến ở chỗ này thôn phệ yêu khí, Tần Phàm lại một lần nữa thúc giục nói ra. Thấy được Tân Vô Kỵ kia bá đạo, hắn cũng không muốn vào lúc đó tranh đấu cùng đối phương.

- Tại đây như thế nào còn có người!

Nhưng giống như có lẽ đã có chút không còn kịp rồi, cũng đúng vào lúc này, ở thông đạo bên kia vang lên một tiếng quát chói tai có chút kinh ngạc.

Thanh âm quát lạnh lăng lệ ác liệt xuyên thấu qua thông đạo, giống như là một thanh đao nhọn bắn về phía Tần Phàm.

Nương theo mà đến còn có một đạo bóng dáng bá đạo nhanh chóng lướt đến, xẹt qua một đoạn khoảng cách, đem Nguyên Giới lĩnh vực phong tỏa hết thảy cả trong thông đạo, trong thông đạo này ở trong nháy mắt phảng phất có tiếng gió bén nhọn gào thét lên.

Lúc này Tần Phàm không dám di động nửa phần, cả người giống như là bị định lại vậy. Bởi vì hắn có một loại cảm giác, tựa hồ hắn khẽ động sẽ bị Vạn Kiếm xuyên tim, loại cảm giác đáng sợ này khiến cho hai chân của hắn chăm chú dính ngay tại chỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi