ĐAN VŨ CÀN KHÔN

Hư không chi môn cực lớn, tản ra một loại hào quang yếu ớt, đứng sửng ở trước Thiên Tài Kim Bia kia.

Thanh âm của Mạc Lợi Đảo chủ rơi xuống, lúc này trên thân thể mỗi một thiên tài trên quảng trường đều mạnh mẽ bộc phát ra một cổ bạo ngược chi khí. Tất cả mọi người chỉ thấy ba tuyệt thế bảo vật lơ lửng ở trên không Sát Lục Bí Cảnh kia, trong ánh mắt có một loại nóng rực, tham lam và âm thầm cất dấu sát cơ thật sâu.

Kỳ thật lúc này đây tuyển bạt thi đấu thập phần cởi mở, mỗi người có thể dùng bất luận phương pháp nào, thậm chí có thể cả đàn cả lũ đi săn giết những người dự thi khác! Chỉ cần đạt được đầy đủ thiên tài quang văn, như vậy có thể đạt được tư cách đại biểu Mạc Lợi Đảo tham gia Thần Đảo Thiên Tài Chiến, chính yếu nhất còn có thể đạt được ba kiện ban thưởng có lực hấp dẫn mười phần này!

Vào lúc đó, Tần Phàm nhớ tới tình cảnh ban đầu ở Vũ Thiên đại lục lần thứ nhất tham gia Hành hương, cũng là thông qua cạnh tranh lẫn nhau đến đạt được tư cách thăng phẩm hay bảo vệ phẩm cho gia tộc. Bất quá, lúc này đây tuyển bạt thi đấu rõ ràng lộ ra càng thêm tàn khốc, thảm thiết, huyết tinh!

Ở thời điểm triều thánh còn có thể thông qua săn giết yêu thú đến đạt được điểm tích lũy, hiện tại chỉ có thể thông qua săn giết những người dự thi khác để đạt được thiên tài quang văn!

Có thể tưởng tượng, chỉ cần vừa tiến vào Sát Lục Bí Cảnh kia, nhất định rất nhanh sẽ nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu, máu chảy thành sông, vô số đích thiên tài sẽ vẫn lạc ở trong đó. Những thiên tài này, vốn từng cái đều có thể nói là thiên chi kiêu tử, nhưng hiện tại bất quá là một quân cờ trong tay Mạc Lợi Đảo chủ kia mà thôi. nguồn TruyenFull.vn

- Tình thế như vậy, chỉ sợ đều là Mạc Lợi Đảo chủ này cố ý thúc đẩy. Chẳng lẽ đến lúc trình độ con người trở nên cường đại, đều sẽ xem những nhân mạng khác như con sâu cái kiến sao?

Tần Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn xem thân ảnh cường đại ngạo nghễ đứng ở trên Thiên Tài Kim Bia kia, trong nội tâm ẩn ẩn cảm thấy hắn có một ít tàn nhẫn.

Ở bên trong Thần Đảo Thiên Tài Chiến lần trước, Mạc Lợi Thần Đảo toàn quân bị diệt, ở trong đại chiến thành tích nằm dưới chót nhất, chỉ sợ là để cho vị Mạc Lợi Đảo chủ này rất mất mặt, cho nên mới phải dùng phương thức tàn nhẫn như vậy tới chọn thiên tài.

Có thể ở trong cạnh tranh thảm thiết như vậy thắng được, nhất định không phải người thường.

Chỉ là một tướng công thành vạn cốt khô, từng cái thắng được đều phải đạp trên thi thể của vô số người.

Bất quá Tần Phàm sớm đã minh bạch đến vô luận ở đâu, ở thế giới nào, trong mắt cường giả, kẻ yếu đều là thập phần rẻ mạc. Giống như ngươi thật vất vả phấn đấu đến xem như sự nghiệp thành công, một phương nhân vật, nhưng một khi chạm đến lợi ích cao tầng, cũng là tùy thời có thể trở thành vật hi sinh.

Sự thật là tàn nhẫn như vậy.

Lúc này hắn căn bản vô lực đi phản kháng, lúc này cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, hắn có thể làm được đúng là không ngừng mà tăng thực lực của mình lên, bảo vệ tốt người bên cạnh mình.

Mà sau khi Mạc Lợi Đảo chủ tuyên bố tuyển bạt thi đấu bắt đầu, ở dưới sự chủ trì của ba gã Hoa phục lão giả thực lực Bát Kiếp Bán Thần kia, đội ngũ thật dài rất nhanh án lấy thứ tự nguyên một đám tiến vào Sát Lục Bí Cảnh chi môn.

Có thể nhìn ra được, thời điểm thông qua cổng truyền tống kia, không ít người còn thèm thuồng nhìn thoáng qua ba kiện bảo vật ban thưởng lơ lững trên cửa kia mới đi vào, mà thời điểm nhìn người bên cạnh, thì cả đám đều mang theo vẻ không có hảo ý hoặc là đề phòng thật sâu.

Lúc này sắc mặt Tần Phàm cũng lộ ra tương đối ngưng trọng, hắn biết rõ tiến vào trong đó hắn cũng nhất định tránh không được một hồi giết chóc, bất quá tuy hắn không phải người hiếu sát, nhưng ở dưới hoàn cảnh như vậy, hắn cũng đành phải đại khai sát giới, hơn nữa hắn tin tưởng cho dù hắn không chủ động đi giết người. Khẳng định cũng sẽ có không ít người muốn tới giết hắn.

Hắn lo lắng duy nhất đúng là Kỷ Huyên Nhi ở bên người mà thôi.

- Một hồi đi vào, ta sẽ mau chóng tìm được nàng, bất quá trước đó nàng nhất định phải cẩn thận một chút. Có thể đạt được tư cách hay không đều là thứ yếu, ta chỉ muốn nàng bình an vô sự.

Tần Phàm nắm chặt bàn tay như ngọc trắng ở bên người, thấp giọng dặn dò nói ra:

- Nhớ kỹ, hiện tại nàng là thê tử của Tần Phàm ta, không có ta phê chuẩn, nàng không thể có việc.

- Ta đã biết.

Nghe lời động tình như vậy, trong nội tâm Kỷ Huyên Nhi không khỏi nổi lên một cổ tình cảm ấm áp, nhẹ gật đầu nói ra.

Buông tay ra, Kỷ Huyên Nhi rất nhanh biến mất ở bên trong Sát Lục Bí Cảnh chi môn kia.

Nhìn xem bóng hình xinh đẹp kia biến mất, Tần Phàm chậm rãi hít một hơi, cũng muốn bước vào trong đó.

- Tần Phàm.

Mà cũng đúng vào lúc này, Mộ Thanh Thanh ở phía sau hắn một mực không nói gì bỗng nhiên gọi hắn lại.

- Chuyện gì.

Tần Phàm nao nao, quay đầu lại hỏi.

Thực lực của Mộ Thanh Thanh rất mạnh, trừ khi là gặp được mấy Lục kiếp Bán Thần, nếu không hắn sẽ không quá lo lắng an nguy của nàng. Thậm chí nói, cho dù là mấy Lục kiếp Bán Thần kia muốn giết chết nàng cũng sẽ không dễ dàng.

- Cẩn thận một chút, không nên cậy mạnh, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì. Ta không có cách nào hướng phụ thân cùng sư công bàn giao.

Lúc này Mộ Thanh Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng nhất là ổn định lại, trong miệng trì hoãn nói.

- Ngươi cũng thế.

Nghe vậy, Tần Phàm cười nhạt một tiếng, phất phất tay, một bước bước vào Sát Lục Bí Cảnh chi môn. Mà thời điểm hắn tiến vào cổng truyền tống, hắn có thể ẩn ẩn cảm giác được sau lưng hắn có vài ánh mắt tràn ngập sát khí tập trung ở trên người của hắn.

Nguyên lai là mấy người quen đến từ Hoàng Hôn Thành cùng Bạch Mông Thành.

Hắn hiện tại, tự nhiên không có đem mấy người kia đặt ở trong mắt rồi.

Ánh sáng mãnh liệt vào lúc đó mạnh mẽ đập vào mặt, đem thân ảnh của hắn hoàn toàn bao khỏa ở bên trong, một loại lực lượng huyền bí truyền khắp toàn thân của hắn, rất nhanh hắn liền hoàn toàn biến mất trên quảng trường.

...

Sau một hồi hoảng hốt, Tần Phàm phát hiện mình đi tới một không gian so với bên ngoài thì lộ ra âm trầm u ám hơn rất nhiều.

Cái không gian này có chút bao la, nhưng ở chỗ này phần lớn đều là từng tòa Viễn Cổ u cốc cùng với sâm lâm cổ xưa dày đặc, không khí Thái Cổ hoang vu kia, xen lẫn một cổ khí tức thô bạo thảm thiết không ngừng đập vào mặt.

Địa hình ở đây cũng không cao, nhưng phần lớn đều là lộ ra thập phần ẩn nấp, nguy hiểm tứ phía, còn có thể ngẫu nhiên nghe được từng tiếng gầm trầm thấp của Man Thú cường đại, để cho người không biết lúc nào bỗng nhiên sẽ từ trong rừng rậm bên cạnh nhảy ra một gia hỏa khó chơi.

Tóm lại, Tần Phàm vừa xuất hiện ở bên trong Sát Lục Bí Cảnh này, hắn cũng cảm giác được một loại hào khí thập phần áp lực, để cho trong lồng ngực hắn tựa hồ có hậm hực chi khí không cách nào thư giải, rất muốn điên cuồng giết chóc.

Ah…

Mà hắn mới vừa đến không lâu, cách đó không xa truyền đến một tiếng nhân loại kêu thảm thiết, lập tức liền im bặt mà dừng.

Tuy hắn không có chứng kiến, nhưng cũng có thể biết rõ hẳn là có người dự thi bị diệt sát rồi.

- Quả nhiên là Sát Lục Bí Cảnh ah, tràn đầy giết chóc.

Tần Phàm hít một hơi không khí mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt kia, đem loại cảm xúc mặt trái đè xuống, thanh âm trong miệng trở nên bình tĩnh lại. Hắn biết rõ càng là trong hoàn cảnh giống như thế này, càng phải thật tỉnh táo, như vậy mới có thể bảo trì trạng thái tốt nhất ứng phó các loại nguy hiểm tùy thời mà đến.

Bất quá cho dù là đè nén dục vọng giết chóc trong nội tâm xuống, nhưng hắn vẫn là cần đi giết người.

Bởi vì ở chỗ này, tất cả mọi người là con mồi!

Không muốn bị săn giết, vậy cũng chỉ có đi săn giết người khác!

- Ở đây thật sự quá nguy hiểm, trước tìm được Huyên nhi, mang theo nàng ở bên người sẽ bảo hiểm một ít.

Sau đó dưới chân Tần Phàm đạp mạnh, trực tiếp nhảy vào trong rừng.

Thời điểm tiến vào Sát Lục Bí Cảnh, cổng truyền tống kia sẽ đem người dự thi tùy cơ hội truyền tống đến địa phương không xác định trong Bí Cảnh. Cho nên hắn và Kỷ Huyên Nhi tuy là trước sau tiến vào Bí Cảnh, nhưng vẫn là phân tán ra.

Bất quá, sau khi Tần Phàm cùng Kỷ Huyên Nhi kết hợp trong đêm qua, linh hồn tâm linh tầm đó đã có cảm ứng vi diệu. Hai người bọn họ có thể ẩn ẩn cảm giác được vị trí lẫn nhau, chỉ là lúc này hai người bọn họ cách nhau cực xa, nên chưa biết rõ vị trí cụ thể mà thôi.

Kỳ thật nói, linh hồn cảm ứng như vậy ngược lại không phải hai người bọn họ mới có. Ở bên trong Tân Thế Giới này, rất nhiều Bán Thần cường giả cũng có thể thông qua tâm linh và dục vọng kết hợp đến đạt được linh hồn cảm ứng như vậy. Thậm chí nói cũng có một ít bí pháp, để cho các Bán Thần cường giả tầm đó đều có được loại liên hệ cảm ứng này.

Đoán chừng lúc này đây ở bên trong tuyển bạt thi đấu, chưa hẳn không có người sử dụng loại bí pháp này.

Chậm chạp đi trong rừng, hiện tại Tần Phàm cũng không có chủ động đi tìm săn giết những người dự thi khác. Hiện tại tuyển bạt thi đấu mới bắt đầu, hơn ba nghìn người vẫn còn ở bên trong Sát Lục bí cảnh, chỉ cần hắn vừa lộ thân hình, rất nhanh liền sẽ có người tới đánh chủ ý hắn rồi.

Dù sao hắn biểu hiện ra xem ra chỉ có tứ kiếp Bán Thần chi cảnh. Cái kia đối với đại bộ phận người dự thi mà nói, đều là tồn tại pháo hôi.

- Hắc hắc, con mồi này thật tốt.

Quả nhiên Tần Phàm chỉ vừa mới ở một địa phương trống trải dễ dàng gặp đi lại nửa ngày, ở trong rừng liền truyền đến một tiếng cười âm lãnh, lập tức một đạo thân ảnh nhìn như tốc độ không chậm, sát qua một tia Huyết Ảnh, trực tiếp ở trong đó kích bắn mà ra.

Vừa dứt lời, là dùng công kích hung tàn không lưu tình đánh về phía Tần Phàm.

- Đích thật là một con mồi rất tốt, lại tự mình đưa tới cửa.

Chứng kiến thân ảnh kia kích bắn mà đến, trên mặt Tần Phàm cũng lộ ra một vòng vui vẻ lạnh lùng. Dưới chân một điểm, thoải mái tránh được một khoảng cách.

Người tới là một Đại Hán áo đỏ ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, Ngũ kiếp Bán Thần chi cảnh. Xem thanh thế, tốc độ cùng công kích kia, cũng tính là thực lực không quá yếu, so với bọn người Hạ Thiên mà lúc trước hắn đối chiến qua còn phải mạnh hơn một ít.

Đương nhiên, đối với hắn hiện tại mà nói, đã hoàn toàn không đủ nhìn.

- Ngươi nói cái gì?

Đại Hán áo đỏ kia thấy Tần Phàm vậy mà dễ dàng né qua công kích của mình như vậy, hơi có chút kinh ngạc. Hắn vốn cho rằng giết một Tứ kiếp Bán Thần sẽ không cần tốn nhiều sức.

Lập tức trên mặt của hắn nổi lên một loại sâm lãnh chi sắc.

- Ta nói cái gì đã không trọng yếu.

Lúc này Tần Phàm lắc đầu, dưới chân mạnh mẽ đạp mạnh, dùng một loại xu thế sét đánh không kịp bưng tai bỗng nhiên bắn ra, thoáng qua tầm đó liền đi tới trước mặt người nọ.

Ở chỗ này, chỉ có dùng thực lực nói chuyện.

Người đã đến trước mặt, đại hán kia mới kinh hãi phản ứng, khởi động Nguyên Giới phòng ngự, nhưng cơ hồ không có bất kỳ tác dụng gì.

Bao tay chung cực cấp Bán Thần khí của Tần Phàm hiện ra, bao tay ở dưới Nguyên Giới chi lực mãnh liệt bao khỏa, một quyền oanh vào trong lồng ngực của hắn.

Ngũ kiếp Bán Thần bình thường, vẫn là ở dưới tình huống không kịp đề phòng, ở trong công kích giống như vậy, căn bản không có bất luận chống cự chi lực gì.

Tốc…

Theo Đại Hán áo đỏ này ngã xuống, một đạo hồng sắc quang mang nhàn nhạt ở trên người hắn bay ra, rất nhanh chui vào quang văn trên cổ tay Tần Phàm. Lúc này hắn chỉ cảm thấy cổ tay có chút ấm áp, thượng diện ẩn ẩn hiện ra một chữ "Hai", tựa hồ là sau khi hấp thu thiên tài quang văn của người khác đã xảy ra điệp gia biến hóa.

- Ồ, tựa hồ còn có người quen.

Mà cũng ngay thời điểm vừa mới giết chết người này, Tần Phàm xoay chuyển ánh mắt, chợt phát hiện ở trong rừng lại truyền tới dị động, cái này lại để cho khóe miệng của hắn không khỏi lại lần nữa nổi lên mỉm cười.

Trước khi tiến đến Sát Lục Bí Cảnh này, Tần Phàm cũng đã biết rõ nơi này là địa phương vạn phần tàn khốc.

Cho nên hiện tại giết chết Đại Hán áo đỏ này, hắn không có một điểm cảm xúc biến hóa. Huống chi hắn đã tính toán thập phần nhân từ rồi, hiện tại hắn còn không có chủ động đi giết người, chính là người khác tới giết hắn mới phản giết.

Mà sau khi hấp thu thiên tài quang văn của Đại Hán áo đỏ này, Tần Phàm lại ngồi xổm xuống thu lấy Trữ Vật Giới Chỉ, đưa thần thức vào xem xét nhìn một chút, phát hiện bên trong còn cất giữ rất xa xỉ, Thần Tinh, Linh Dược, đan dược đều có không ít, như thế lại để cho hắn có chút kinh hỉ.

Bất quá cũng khó trách, có thể đến nơi đây tham gia tuyển bạt thi đấu lần này, cái nào không phải là thiên tài cường giả rất cao minh, trên người há có thể không có một ít tài phú. Thậm chí hắn có thể tưởng tượng đến, người dự thi có thể thuận lợi thông qua tuyển bạt thi đấu lúc này đây, cuối cùng khẳng định đều sẽ thu hoạch tương đối khá.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không bị người khác giết chết. Nếu bị người giết chết, cái Trữ Vật Giới Chỉ kia tự nhiên là trở thành bộ phận phong phú cho người khác rồi.

Thu Trữ Vật Giới Chỉ của người này, Tần Phàm lại một cước đá cỗ thi thể kia vào trong rừng. Làm xong hết thảy, hắn mới không nhanh không chậm lần nữa quay đầu đi, giả bộ như không có việc gì tiếp tục hành tẩu.

Trên thực tế, linh thức đã sớm tập trung bóng người trong rừng nhiệt đới chạy tới kia, chỉ chờ đối phương lộ diện mà thôi.

Chỉ chốc lát, một bóng người từ trong rừng nhảy ra.

- Là ngươi!

Người nọ vừa nhìn thấy Tần Phàm, sắc mặt thoáng chốc biến đổi, vốn là kinh ngạc, sau đó trở nên vô cùng âm hàn, tựa hồ đối với Tần Phàm có cừu hận thật lớn, hận không thể lập tứ đánh giết tới.

- Đã lâu không gặp, Xích Huyết Lang Tâm.

Nghe được cái thanh âm này, lúc này Tần Phàm mới mỉm cười ngẩng đầu nhìn về phía Hắc y nhân từ trong rừng đi ra, trong miệng nhàn nhạt mở lời nói ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi