ĐAN VŨ CÀN KHÔN

- Việc này chẳng lẽ cứ như vậy được rồi sao? Lúc này đây, ta khẩn cầu gia chủ dẫn đầu chúng ta trực tiếp đánh tới Nam Phong Thành, trừ tận gốc tạp chủng Nam Phong Tần gia kia!

Tần Hán cắn răng, xúc động nói.

- Vi phạm thánh ngôn chẳng khác nào là đối nghịch cùng Chân Vũ Thánh Điện, ngươi cảm thấy Càn Kinh Tần gia chúng ta có đủ thực lực chống lại cùng Chân Vũ Thánh Điện sao?

Càn Kinh Tần gia Nhị trưởng lão Tần Mộc lạnh lùng liếc nhìn trưởng lão còn tương đối trẻ tuổi kia, lạnh lẻo nói.

- Thần chỉ của Thánh Chủ là vô luận như thế nào cũng không thể vi phạm, nếu không chỉ biết kéo toàn bộ Càn Kinh Tần gia chúng ta xuống Thâm Uyên, trừ khi là người Nam Phong Thành chủ động đi ra, nếu không chúng ta không thể nào trực tiếp công kích.

Tần Thịnh khẽ thở dài một tiếng nói ra:

- Tuy bi thống, nhưng chúng ta chỉ có thể nhịn, hiện tại hết thảy cũng chỉ đợi lão tổ xuất quan, sau đó đợi năm năm ước hẹn đến, một lần thanh toán.

- Vậy thì đợi bốn năm nữa! Cho dù bọn hắn thế nào đi nữa, có bao nhiêu cường giả, cũng không thể nào là đối thủ của lão tổ! Hừ, tiếp qua bốn năm, ta tất nhiên muốn toàn bộ Nam Phong Thành này đều chó gà không tha!

Tần Hán kia nắm chặt lại nắm đấm, trong miệng ngoan độc nói.

- Vốn đối với Tần Phàm kia có chút kiêng kị, sợ tiểu tử này trốn ở trong Chân Vũ Thánh Địa không đi ra, như vậy đợi hắn trở thành Võ Tôn, đối với Càn Kinh Tần gia chúng ta mà nói sẽ phiền toái không ít!

- Hiện tại hắn đã đi ra, cũng không nhấc lên sóng gió gì rồi. Hiện tại chúng ta chỉ cần an phận mà chờ bốn năm sau đến, sau đó có thể bịt miệng Thánh Điện, một lần thanh toán thù hận rồi.

Càn Kinh Tần gia Nhị trưởng lão Tần Mộc nói ra.

- Đúng vậy, đến lúc đó nhất định phải chú ý không cho Tần Phàm kia chạy mất, sự tình về tiểu tử này vẫn là rất quỷ dị đấy, nếu khiến hắn chạy mất, Càn Kinh Tần gia chúng ta cũng khó được bình an.

Càn Kinh Tần gia Tam trưởng lão Tần Kim cũng nói.

- Đi thôi, về trước đi, chớ để cho Chân Vũ Thánh Điện biết chúng ta đã từng đuổi giết qua Tần Phàm.

Thu hồi thi thể Tần Húc, Tần Thịnh phất phất tay nói ra, hôm nay tuy phải ngậm bồ hòn, Càn Kinh Tần gia hắn cũng chỉ có thể im hơi lặng tiếng nhẫn khí.

Kỳ thật trong lòng của hắn có một lo lắng không có nói ra, đó chính là trực giác của hắn cảm thấy lúc này đây người giết chết Tần Húc, rất có thể là Tần Phàm! Thiếu niên chưa đủ hai mươi tuổi kia!

Việc này thật sự là nghe quá mức rợn cả người rồi, chỉ là bản thân hắn cũng không chịu đi tin tưởng cái trực giác này.

Hắn cũng càng sợ sau khi nói ra chuyện này, toàn bộ Càn Kinh Tần gia đều sẽ chấn động lên.

Mà cách địa phương vừa mới đánh chết Tần Húc khoảng chừng mấy ngọn núi, một thiếu niên áo xanh đang cực tốc chạy như điên.

Nhưng sắc mặt thiếu niên này lại cực kỳ nhẹ nhõm, thậm chí sắc mặt còn có một chút vui mừng.

Thiếu niên này, dĩ nhiên là Tần Phàm.

Ngay vừa rồi hắn cảm thấy vài đạo khí tức cường đại hướng về phương hướng của mình chạy đến, hắn thu thập thoáng một phát, liền vội vàng chạy như điên thoát đi, hơn nữa đem khí tức của mình ẩn tàng đi.

Bất quá sau khi chém giết Tần Húc, hắn bởi vì báo thù cũ, oan khí đối với Càn Kinh Tần gia đã trì hoãn một phần, cho nên tuy khả năng bị người đuổi theo, nhưng tâm tình cũng buông lỏng một ít.

Mà sở dĩ hắn lộ vẻ vui mừng, thì là do vừa rồi sử dụng Bá Vương chi Nhân Đao, uy lực kia còn muốn vượt ra khỏi hắn tưởng tượng rất nhiều! Thậm chí đã đạt đến tám phần uy lực của Nhân Đao hoàn toàn, cơ hồ có thể so sánh với Vạn Ngưu Xông 999 trọng!

Đối với cái này, hắn cũng có một tia bất đắc dĩ, uy lực một chiêu đao pháp này cường đại rồi, nhưng bởi vì Tần Phàm hắn đã quyết định chủ tu quyền pháp, như vậy phụ tu đao pháp, cái này liền để cho hắn cảm thấy Vạn Ngưu Xông 999 trọng có chút không đủ dùng.

Mà cũng bởi vì vừa rồi thời điểm hắn tru sát Tần Húc tạo thành uy thế, bản thân Tần Phàm cũng không khỏi âm thầm ngoài ý muốn, chính bản thân hắn cũng không ngờ được, mới tạo thành tử trạng của Tần Húc thê thảm như vậy.

- Ha ha, con rùa già, ngươi đưa ta lễ vật thịnh soạn như vậy, mà lại bị chết thê thảm như thế, thật sự là làm khó ngươi rồi.

Tần Phàm vuốt vuốt trữ vật giới chỉ màu vàng nhạt trong tay, trong miệng thoải mái lẩm bẩm.

Trong giới chỉ của Tần Húc, có không ít tài liệu tài nguyên, còn có vài loại võ kỹ không kém Càn Kinh Tần gia. Tần Phàm muốn cải tiến Vạn Ngưu Xông, nhất định phải dung hợp rất nhiều võ kỹ mới có thể làm được, cho nên cái thu hoạch này đối với hắn mà nói vừa vặn.

- Đã trở lại Lạc Thành rồi.

Bất tri bất giác chạy trốn tầm đó, trong tầm mắt Tần Phàm chậm rãi xuất hiện một tòa thành trì cao lớn, hắn biết rõ mình đã xem như an toàn.

Trở lại tòa thành thị phồn hoa Lạc thành này, tai mắt phần đông, Tần Phàm biết rõ Càn Kinh Tần gia không có lá gan lớn như vậy, dám ở chỗ này động thủ đối với mình, hơn nữa bởi vì mình cùng Lạc thành Thái gia quan hệ không tệ, có lẽ Thái gia cũng sẽ không đứng ngoài quan sát.

Cũng không cảm giác được sau lưng có khí tức cường giả truyền đến, cho nên vào lúc này Tần Phàm chậm rãi giảm bớt tốc độ, không vội không chậm mà hướng về thành thị cao lớn hoa lệ, trong cổ xưa mang theo một ít trầm trọng kia.

Bởi vì bên cạnh Lạc thành có một dòng sông tên là Lạc Thủy chảy qua, cho nên mới có tên như vậy, thành thị này có điểm giống vùng sông nước Giang Nam bên trong kiếp trước của Tần Phàm, có nồng đậm tình thơ ý hoạ.

Phải nói, Tần Phàm đã tới thành cổ này mấy lần, hơn nữa đối với thành phố này ấn tượng một mực thập phần không tệ.

Chỉ là mỗi lần hắn trải qua tòa thành trì này, thực lực của hắn đều là bất đồng. Ước chừng ba năm trước đây, lần thứ nhất Tần Phàm đi qua tòa thành thị này, hắn vẫn chỉ là một Võ sư, là đi tham gia Triêu Thánh.

Mà thời điểm Triêu Thánh trở về lại trải qua tòa thành thị này, hắn đã là một Tiên Thiên Võ sư rồi.

Lần thứ ba đi qua tòa thành thị này, Tần Phàm là tiến về Chân Vũ Thánh Điện tham gia khảo hạch thăng phẩm, hơn nữa tiến vào Chân Vũ Thánh Địa, cũng là một năm trước, khi đó hắn là một Linh Vũ Sư.

Ở lúc ấy, có thể chình Tần Phàm cũng căn bản không có nghĩ tới, chỉ qua gần kề một năm thời gian, hắn đã từ trong Chân Vũ Thánh Địa đi ra, lúc này hắn lại đi qua Lạc thành, đã là một Võ Tôn cường giả.

Hồi tưởng lại chuyện cũ, tâm cảnh của hắn có xúc động vi diệu.

Mà bởi vì muốn vào thành, Tần Phàm tận lực thu liễm khí tức thuộc về Võ Tôn của mình xuống, bởi vì hắn biết rõ nếu như cứ như vậy hiển lộ ra thực lực Võ Tôn đi vào Lạc thành, tất nhiên sẽ nhấc lên chấn động cho cả tòa thành thị.

Võ Tôn, võ đạo tôn sư, chỉ là khí thế liền có thể để cho người đi đường đại loạn rồi.

Võ giả, đặc biệt là pdưới Tiên Thiên, ở trước mặt Võ Tôn, căn bản ngay cả năng lực hành động cũng khó khăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi