ĐAN VŨ CÀN KHÔN

Rống

Một tiếng gào thét điếc tai nhức óc, đầu Thương Long kia tràn ngập trong hư không, một cổ lực lượng cường đại như Viễn Cổ Hồng Vũ, khí tức uy vũ mà mãnh liệt tràn ngập trên hư không, tựa hồ như muốn chia lìa Thiên Địa vậy.

Taatscar đoạn mộc tàn căn trong rừng đều bị đầu Cự Long này hút lấy nạp tới, khiến nó càng thêm khuếch trương tỏ khắp Thiên Địa, Mộc hệ nguyên khí mãnh liệt!

Cổ năng lượng không thể ngăn cản kia dấy lên trận trận động tĩnh như lôi đình, lưu lại một đầu hố sâu n hư hạp cốc, từ gần đến xa, xuyên thấu hư không, sát cơ thật sâu, trực tiếp vọt tới đám võ giả không may kia!

Ầm ầm!

Trở mình che Thiên Địa, rừng cây vốn vị Tần Phàm đánh nhau với Mộc Mộ Mộc Dương đã bị hủy hơn phân nữa, giờ dưới một kích của Mộc Thiên Hùng càng dứt khoát triệt để hoàn toàn sụp đổ, dù là mặt đất cũng bị trầm xuống vài mét!

A!

Về phần mười mấy gia hỏa không may kia càng không kịp chạy trốn, chỉ phát ra thanh âm hoảng sợ vạn phần, vừa chạy được vài bước, liền bị lực lượng vô cùng cường đại trùng kích qua!

Oanh!

Tất cả mọi người văng lên giữa không trung, lại té xuống dưới đất, ngay cả thi thể cũng trở nên chia năm xẻ bảy! Dù là Linh Vũ Sư cửu cấp chỉ cách Võ Tôn chi cảnh có một bước ngắn cũng bị bắn lên, óc văng khắp nơi, tử trạng tương đối thảm thiết.

Những người này vốn là một thế lực Càn Khôn Đái nào đó ở phụ cận, bởi vì vừa rồi Tần Phàm tranh đấu với Mộc Mộ Mộc Dương tạo thành thanh thế quá lớn, bọn hắn vốn muốn chạy đến nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, xem có thể bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau nhặt chút tiện nghị không, không tưởng được lại bị Mộc Thiên Hùng trực tiếp lấy ra hả giận, đưa đến kết quả như vậy.

- Dám giết người Mộc gia Thần Mộc thành chúng ta, vô luận ngươi là ai, cứ đợi Mộc Thiên Hùng ta đuổi giết đến chân trời góc biển đi!

Đánh chết hơn mười người, lúc này Mộc Thiên Hùng thè lưỡi ra liếm liếm bờ môi có chút khô khốc, tựa hồ bi phẫn tiêu đi một ít, nhưng khí thế hung ác trên người lại lộ ra càng thêm dọa người.

Mà lúc này, Tần Phàm kỳ thật đã thi triển Lưu Tinh Bộ nhanh chóng bỏ trốn ra bên ngoài hơn mười dăm nhưng vẫn cảm nhận được sau lưng truyền đến cổ chấn động cường đại, ngay cả đại địa đều bị run rẩy!

Sau đó hắn liền trông thấy rừng cây vừa rồi hắn chiến đấu với Mộc Mộ Mộc Dương đã hoàn toàn sụp đổ, nhìn phế tích bụi đất tung bay kia, Tần Phàm lập tức không khỏi mát lạnh sau lưng, dâng lên một loại dự cảm bất hảo.

Tần Phàm thi triển tốc độ cực hạn, rất nhanh liền đuổi theo Phương Tiểu Tinh.

- Phàm. . . Tần Phàm ca ca, ngươi không sao chứ?

Phương Tiểu Tinh vừa nhìn thấy Tần Phàm, liền lập tức mở miệng quan tâm hỏi, vốn còn muốn gọi Tần Phàm là Phàm đại cả, nhưng sau đó lại sửa lại.

Bất quá nàng ngược lại rất hiểu chuyện không hỏi vừa rồi đối thủ là ai, quá trình và kết quả, những chuyện này nàng cũng không cần biết.

- Không có gì trở ngại.

Tần Phàm nhìn Phương Tiểu Tinh, sau đó lắc đầu hồi đáp. Lúc này trang phục trên người hắn dù có chút tổn thương, nhưng sau khi trải qua phục dụng đan dược, ít nhất sẽ không tăng thêm, tiếp theo chỉ cần hảo hảo điều dưỡng là có thể khôi phục lại. Bất quá khiến Tần Phàm hắn có chút kinh hỉ chính là khỏa Thảo Mộc Chi Linh mà Phương Tiểu Tinh cho hắn vậy mà lại có hiệu quả tự động trị liệu thương thế!

Tần Phàm vì nghe Cổ Mặc nói Thảo Mộc Chi Linh này có hiệu quả khiến người tâm thần khí sảng, xua đuổi côn trùng, cho nên hắn liền dứt khoát không bỏ Thảo Mộc Chi Linh vào trữ vật giới chỉ, chỉ mang theo bên người, không thể tưởng được cảm giác kia quả nhiên không tệ, không chỉ khiến hắn tu hành chuyên chú, hơn nữa cả người trở nên khí huyết tràn đầy, sinh mệnh lực dần dần cường đại!

Hơn nữa sau khi Tần Phàm bị thương, Thảo Mộc Chi Linh mặc dù không thể trị liệu thương thế trọng yếu nhanh như đan dược, nhưng lại có thể như mưa xuân chậm rãi tự động điều dưỡng bổn nguyên, khiến hắn có thể nhanh chóng khôi phục đến trạng thái tốt nhất.

Đan dược quả thật có thể rất nhanh khôi phục thương thế, nhưng tác dụng có thể khiến người khôi phục đến trạng thái tốt nhất như Thảo Mộc Chi Linh dù là đan dược cũng khó làm được.

- Tần Phàm ca ca, ở phía trước có một tiểu hồ, vết thương trên người ngươi, còn có quần áo nữa, không bằng đến đó rửa một chút đi.

Phương Tiểu Tinh trông thấy quần áo trên người Tần Phàm nhuốm máu liền đề nghị nói.

- Ân, được rồi.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, cũng không bác bỏ lòng tốt của Phương Tiểu Tinh, thiếu nữ trước mắt này cũng không gióng làm bộ, hắn có thể cảm thụ được.

Hai người đi thẳng về phía trước, đi đến bên hồ nhỏ kia, Phương Tiểu Tinh giống như một tiểu thị nữ xử lý phục sức và vết thương trên người Tần Phàm, cái này ngược lại khiến hắn có chút thật xin lỗi.

Sau đó Tần Phàm liền tìm một khu rừng nhỏ kín đao thay y phục của mình, mà lúc hắn đi ra, chứng kiến Phương Tiểu Tinh đang cho Bạch Thủ Kim Quan Ưng uống nước thì lòng không khỏi dao động một chút.

Kỳ thật trong lòng hắn vẫn một mực mơ hồ có chút dự cảm bất hảo, hơn nữa loại cảm giác này không xua đi được, bất quá hắn một mực không thể tìm được vấn đề chỗ nào nên mới tạm áp xuống, nhưng lúc này nhìn thấy đầu Bạch Thủ Kim Quan Ưng kia hắn rốt cục cũng nghĩ ra.

Vừa rồi hai người Mộc Mộ và Mộc Dương chính là truy tung theo Bạch Thủ Kim Quan Ưng mà đến!

Chỉ sợ người Thần Mộc thành Mộc gia khác cũng sẽ có phương pháp truy tung được đầu Bạch Thủ Kim Quan Ưng này, nếu Bạch Thủ Kim Quan Ưng ở chỗ này, hành tung của bọn hắn sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện! Cho nên dự cảm không tốt trong trực giác Tần Phàm rất có thể là đến từ nó!

- Nhanh, đem bảo đầu Bạch Thủ Kim Quan Ưng này cất cánh đi, bảo nó bay theo hướng khác, gần đây ngàn vạn đừng cho nó đi cùng chúng ta!

Nghĩ tới đây, Tần Phàm vội vàng mở miệng nói với Phương Tiểu Tinh.

- Tại sao vậy chứ? Thực lực Tiểu Chiêu không tệ, hơn nữa kỳ thật nó còn có thể giúp chúng ta bay lên không trung quan sát hoàn cảnh tứ phía nữa

Phương Tiểu Tinh khó hiểu hỏi thăm.

- Những người truy tung ngươi rất có thể sẽ tiếp tục đuổi theo, mà bọn hắn có lẽ sẽ có phương pháp truy tung Bạch Thủ Kim Quan Ưng cho nên chúng ta cần nó để giúp chúng ta dẫn dắt bọn hắn rời đ, nếu không ven đường chúng ta sẽ thập phần nguy hiểm.

Tần Phàm giải thích nói.

Trên thực tế, hắn rất lo lắng siêu cấp cường giả vừa rồi đến hiện trường cũng đến để truy tung Phương Tiểu Tinh, hắn vốn tự tin, nhưng chỉ là trông thấy lực phá hoại kia liền biết mình không thể nào địch lại nổi!

- Ân, ta đã biết.

Phương Tiểu Tinh lúc này mới nhẹ gật đầu đáp ứng nói, sau đó nàng liền nhu hòa sờ lên đầu Bạch Thủ Kim Quan Ưng kia, tựa hồ như nói gì đó.

Lúc đầu Bạch Thủ Kim Quan Ưng tựa hồ có chút không muốn rời đi, nhưng sau khi Phương Tiểu Tinh lần nữa xoa xoa liếc liền nhìn Tần Phàm liếc, lúc này mới vỗ cánh bay cao, trực tiếp bay về phía nam ngược với Hắc Hỏa thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi