ĐAN VŨ CÀN KHÔN

Cho nên, nữ tử thoạt nhìn là người phụ trách thương đội này mới tôn kính Tần Phàm như thế, dù là hai tên ban nãy cũng cung kính hơn rất nhiều.

Về phần suy đoán Tần Phàm có khả năng là trộm cướp ngược lại đã tiêu tam, coi như là mạo hiểm đoàn bình thường cũng rất ít có luyện' dược sư, lại càng không có chuyện luyện dược sư cao quý đi làm chuyện trộm cướp! Huống chi còn là một gã luyện dược sư cấp linh tán! Coi như không thể sử dụng đan hỏa cũng tuyệt đối là đối tượng được tất cả thế lực lớn điên cuồng tranh đoạt!

Hắn hoàn toàn có thể dễ dàng có được thu nhập và đãi ngộ không tệ, cần gì vào rừng làm cướp làm giặc?

Huống chi Tần Phàm thoạt nhìn còn trẻ tuổi như vậy!

Ở trong Càn Khôn Đái tất cả đều rất thực tế, cơ hồ đều dùng lợi ích làm trọng, không thể nghi ngờ những người này đều nhìn trúng giá trị và tiềm lực của Tần Phàm.

- Tại hạ tên Phàm Tần, lúc này đúng là định đi vào trong Hắc Hỏa thành, mạo muội tới quấy rầy quý thương đội, xin hãy tha lỗi.

Tần Phàm hiện giờ xem như có việc cầu người, cho nên cũng rất khách khí nói.

- Phàm đại sư không cần khách khí, thương hội chúng ta gọi là Mặc thị thương hội, tiểu nữ tử chính là hội trưởng Mặc thị thương hội, Mặc Thanh Tuyết, lần này chúng ta đúng là quay về Hắc Hỏa thành, nếu Phàm đại sư muốn đồng hành cùng chúng ta, chính là vinh hạnh của chúng ta.

Nữ tử kia khẽ khom người, thập phần vừa vặn trả lời nói.

Giai nhân gần trong gang tấc, Tần Phàm lúc này ngược lại đã thấy rõ ràng hơn.

Hội trưởng Mặc thị thương hội Mặc Thanh Tuyết này ngược lại người cũng như tên, mái tóc đen của nàng co lại, lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết, mà bởi vì trên người mặc một thân áo choàng tơ lụa thuần trắng nên càng tăng thêm khí chất. Tóm lại một nữ tử xinh đẹp như vậy vừa khiến người ưa thích, lại khiến người rất dễ dàng sinh lòng hảo cảm.

Một nữ tử như vậy, thậm chí rất dễ dàng khiến nam tử tự sinh lòng hổ thẹn.

- Danh xưng đại sư danh thạt không dám nhận, Luyện Dược một đường bác đại tinh thâm, tiểu tử ta hiểu chỉ là chút da lồng thôi. Việc này nếu Mặc hội trưởng nguyện ý để cho huynh muội chúng ta đồng hành, sau khi thành công đến Hắc Hỏa thành chúng ta tự nhiên sẽ có hồi báo.

Bất quá Tần Phàm tự nhiên sẽ không như vậy, hắn có đủ tự tin có thể bình tĩnh ứng đối, tuy rằng mỹ nhân phía trước, nhưng mặt hắn vẫn như thường nói nói cười cười.

- Phàm đại sư khiêm tốn, luyện dược sư tuổi còn trẻ đã đến cấp linh tán như đại sư, lại nắm giữ đan hỏa chi kỹ, ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng. Mặc Thanh Tuyết ta và Mặc thị thương hội có thể kết giao được nhân vật như vậy, thật sự là vinh hạnh.

Mặc Thanh Tuyết tiếp tục cười nói, sau đó liền dẫnTần Phàm vào trong thương đội:

- Phàm đại sư cùng vị tiểu cô nương này, xin mời!

- Như vậy tại hạ tạ ơn Mặc hội trưởng rồi.

Tần Phàm mỉm cười chắp tay, liền cùng Phương Tiểu Tinh đi theo Mặc Thanh Tuyết chậm rãi đi về phía đoàn xe.

Thương đội này trước sau đều có cao thủ hộ tống, cho nên bên trong xác thực an toàn nhất. Lúc lướt qua hai người ban nãy, hiện giờ bọn hắn đều tất cung tất kính lui ra phía sau, tự động nhường ra một con đường.

-Hai vị hộ vệ thương đội chúng ta không biết thân phận tôn quý của Phàm đại sư, lúc trước có đắc tội, kính xin Phàm đại sư không nên cùng bọn họ so đo.

Mặc Thanh Tuyết mỉm cười xin lỗi hộ bọn hắn.

- Hi vọng đại sư thứ tội.

Hai người kia nghe được tiểu thư nhà mình khai mở miệng cũng liền vội vàng cúi đầu nói xin lỗi.

- Không sao, hai vị cũng là suy nghĩ cho an toàn quý thương hội, tại hạ hiểu được, dọc theo con đường này còn làm phiền hai vị hộ tống rồi.

Tần Phàm tự nhiên sẽ không so đo với bọn họ, chỉ là trên mặt khẽ cười nói.

- Không dám không dám, đại sư xin yên tâm, trong Mặc gia thương hội chúng ta sẽ tuyệt đối an toàn.

Nam tử gầy lùn vội vàng cam đoan nói.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, cùng Phương Tiểu Tinh đi vào trong đoàn xe, trên đường đi tất cả hộ vệ đối với hắn đều thập phần tôn kính, như thế cũng khiến hắn lần đầu tiên chính thức hưởng thụ được đãi ngộ cao cấp của luyện dược sư.

Hắn cũng thuận tiện nhìn nhìn hàng hóa của Mặc thị thương hội. Mặc thị thương hội này thoạt nhìn ngược lại quy mô khá lớn, hàng hóa khoảng chừng trên trăm xe! Từng xe dùng vải bạt phủ lên, trong đó có xe ngựa vải vóc linh dược rượu ngon đủ cả... Ngoài ra còn có thể trông thấy một ít thú lung, cùng ngẫu nhiên nghe được một ít tiếng yêu thú thấp giọng gào thét, cho nên Tần Phàm biết rõ thương đội này có lẽ cũng có kinh doanh mua bán yêu thú.

Bởi vì yêu thú phần lớn đều hung tàn khó có thể đối phó, cho nên phàm là thế lực kinh doanh mua bán yêu thú đều có thực lực không tồi.

Mà Tần Phàm đi đến, phát hiện đội xe này trọn vẹn vài trăm người, mỗi người đều có thực lực ngoài Tiên Thiên Võ Sư, cấp bậc Linh Vũ Sư cũng trên trăm người, xem ra thực lực Mặc thị thương hội quả thật đủ mạnh, trừ phi là đạo phỉ đoàn siêu lớn, nếu không không người nào dám đánh chủ ý lên bọn hắn cả. Bất quá loại thương hội cỡ lớn này, nếu ven đường có phỉ đoàn cỡ lớn cũng bất phân thắng bại.

Như vậy, Tần Phàm đối với thực lực Mặc thị thương hội coi như đã hiểu rõ nhất định, ít nhất trên đường khẳng định có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Rất nhanh, Mặc Thanh Tuyết liền dẫn Tần Phàm và Phương Tiểu Tinh đi đến trước một cỗ xe ngựa cực xinh đẹp, mở miệng nói:

- Phạm đại sư cùng vị tiểu thư này, mời lên xe, nơi này cách Hắc Hỏa thành đại khái chừng nửa ngày, rất nhanh sẽ đến thôi.

- Cảm ơn.

Tần Phàm đáp tạ nói, sau đó liền đỡ Phương Tiểu Tinh lên xe ngựa, bởi vì hai người bọn họ bây giờ giả bộ huynh muội, cho nên biểu hiện cũng tương đối thân mật:

- Tiểu Tình, ngươi lên trước đi.

Bất quá ngay khi Tần Phàm muốn trèo lên xe ngựa lại phát hiện điều khiển cỗ xe ngựa này là một lão giả ánh mắt lạnh lùng, hắn có thể cảm nhận được người này thực lực không kém, chính là Linh Vũ sư cửu cấp đỉnh phong, cách Võ Tôn chi cảnh cũng chỉ chỉ một bước ngắn. Đương nhiên, một bước này, nếu không có cơ duyên và thiên phú, cả đời cũng không cách nào vượt qua được.

Lão giả này đối với việc Tần Phàm và Phương Tiểu Tinh trèo lên xe ngựa tuy rằng không nói thêm gì, nhưng Tần Phàm lại nhìn ra lão cũng không kinh nể thân phận luyện dược sư của mình lắm, thậm chí còn mang theo lòng cảnh giác nồng đậm. Có lẽ người này ngoại trừ làm người đánh xe, có lẽ còn chuyên môn bảo hộ hội trưởng thương hội Mặc Thanh Tuyết nữa

Tần Phàm tự nhiên sẽ không so đo nhiều với hắn, nhếch miệng mỉm cười liền khom người trèo lên cổ xe ngựa rộng rãi kia. Hắn nhận ra cổ xe này đúng là chiếc vừa rồi Mặc Thanh Tuyết ngồi, bố trí bên trong rất nhã khiết và thoải mái dễ chịu, mà bởi vì là xe mở mui nên có thể chứng kiến cảnh sắc bốn phía, cũng có thể sớm phát hiện đạo phỉ.

- Tứ thúc, có thể rồi, chúng ta tiếp tục chạy đi thôi!

Mặc Thanh Tuyết tiếp theo cũng trèo lên xe ngựa, sau đó liền ôn nhu nói với lão giả điều khiển cỗ xe ngựa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi