Đống lửa vẫn đang chậm rãi thiêu đốt, phát ra thanh âm răng rắc không ngừng, nhìn thấy củi lửa sắp tàn, Phương Tiểu Tình liền đi tới chung quanh tiếp tục nhặt thêm một ít trở về.
Nhưng lúc này nỗi bất an trong lòng Tần Phàm không hề giảm bớt, thậm chí còn mơ hồ dâng lên mãnh liệt.
- Không được, chúng ta không thể tiếp tục ở lại, Tiểu Tình, chúng ta chạy nhanh đi!
Một lát sau Tần Phàm không đè nén được cảm giác khó chịu mãnh liệt, giẫm mạnh lên mặt đất dập tắt đống lửa, sau đó quay đầu gọi Phương Tiểu Tình.
- Làm sao vậy Tần Phàm ca ca, chúng ta không ăn một chút gì trước sao?
Phương Tiểu Tình nghi hoặc hỏi.
- Không kịp, ta cảm giác ở mặt sau có thứ gì đó nguy hiểm, chúng ta đi tới ngọn núi lớn phía trước trốn tránh một chút rồi ăn sau, ta ôm muội chạy.
Tần Phàm nói, sau đó trực tiếp ôm lấy Phương Tiểu Tình, bắt đầu chạy như điên trên bình nguyên.
Phương Tiểu Tình thấy Tần Phàm chủ động ôm mình, điều này làm cho nàng không khỏi hoảng sợ, theo bản năng thẹn thùng giãy nhẹ, nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Tần Phàm liền hiểu được mức độ nguy hiểm sắp xảy ra, nếu không hắn sẽ không thất thố đến như vậy, vì vậy liền ngoan ngoãn bất động.
Nhưng mà dù sao đây là lần đầu tiên nàng nằm trong lòng một nam tử, vì vậy không nén được đỏ ửng mặt, nhưng dần dần nàng lại cảm giác an toàn chưa từng có dâng lên trong lòng.
Gió đêm thổi qua trên mặt, tạo cho người ta cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Lúc này Tần Phàm ôm Phương Tiểu Tình trong lòng lại có một cảm giác trầm trọng, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn ôm một thiếu nữ chạy đi, không khỏi có chút cảm giác xấu hổ.
Nhưng hắn lại cảm giác được khí tức nguy hiểm càng ngày càng gần sau lưng, bởi vì tốc độ Phương Tiểu Tình không nhanh như hắn, dưới tình thế cấp bách hắn cũng phải ôm nàng mà chạy. Khí tức nguy hiểm ở phía sau Tần Phàm có thể cảm giác được, thậm chí là với thực lực hiện tại của hắn cũng không có cách nào ứng phó.
Cho nên Tần Phàm muốn trốn vào trong ngọn núi trước mặt, hắn nhìn ra được ngọn núi vô cùng hùng vĩ, rừng cây rậm rạp, thích hợp cho hai người bọn họ chạy trốn bên trong.
Chỉ là địa phương hai người dừng chân vừa rồi cách ngọn núi tới mười dặm, cho dù Tần Phàm phải dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy cũng tốn hơn nửa giờ, nếu như dùng tốc độ của Phương Tiểu Tình còn phải đi hơn nửa ngày, hắn đành ôm nàng chạy nhanh, nếu không sớm hay muộn sẽ bị khí tức nguy hiểm ở phía sau đuổi tới.
Toàn lực triển khai Lưu Tinh Bộ, tốc độ của Tần Phàm cực nhanh, trên bình nguyên cũng chỉ có thể chứng kiến được tàn ảnh, thậm chí còn có cảm giác muốn siêu việt cả trận gió thổi qua trên bình nguyên. Bởi vì tư thế của hai người có chút tối nên hai người đều không nói lời nào.
Khoảng cách hơn mười dặm đã qua, Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình đã đi tới trước ngọn núi.
- Đã tới, chúng ta đi vào tránh né một chút đi.
Tần Phàm xấu hổ đặt Phương Tiểu Tình xuống đất, sau đó mở miệng nói. Nhiệt độ cơ thể vẫn còn lưu luyến quanh người hắn, làm cho hắn không dám tiếp tục nhìn đối phương, chỉ ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi lớn trước mặt.
Ngọn núi trước mặt là dạng thâm sơn lão lâm, nơi nơi đều là cổ thụ che trời, cây cối rậm rạp, tản ra khí tức cổ xưa.
- Muội cảm giác nơi này có chút kỳ quái.
Phương Tiểu Tình đột nhiên lên tiếng.
- Kỳ quái, kỳ quái như thế nào?
Tần Phàm nghi hoặc nói.
- Trong khoảnh khắc muội cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy thật có chút kỳ quái mà thôi.
Phương Tiểu Tình lắc đầu đáp.
- Trước tiên đành mặc kệ, chúng ta vào ẩn trước đi thôi, ta cảm giác thứ gì đó ở phía sau sắp đuổi tới.
Tần Phàm cảm giác được cỗ khí tức kia càng lúc càng gần, tựa hồ luôn cố tình đuổi theo hắn, cho nên trực tiếp đi thẳng vào trong khu núi.
Chỉ cần tránh né trong khu núi này, khí tức trong rừng có vẻ hỗn loạn, chỉ cần che giấu khí tức của chính mình, như vậy cho dù là cường giả võ thánh cũng khó thể tìm kiếm được.
Khu núi non như vậy ở cả Kiền Khôn Đới thậm chí là Vũ Thiên đại lục đều có vẻ thập phần thông thường. Ở bên trong có thể sẽ có chút ít yêu thú, nhưng đại bộ phận yêu thú lợi hại đều ở bên trong Yêu Thú Hoang Nguyên, ở nơi này cho dù có yêu thú cường đại cũng sẽ không tụ tập như tại Yêu Thú Hoang Nguyên.
Mà với thực lực của Tần Phàm hiện tại, chỉ cần không gặp phải bát cấp yêu thú như vậy cho dù là hai ba đầu thất cấp yêu thú cũng có thể miễn cưỡng ứng phó.
Hai người xâm nhập vào khu núi sâu, Tần Phàm lo lắng sau đó sẽ không tìm được đường ra, ở ven đường làm chút ít dấu hiệu, nhưng làm cực kỳ bí ẩn, hơn nữa đều không giống nhau, sẽ khó làm người ta phát hiện.
- Tần Phàm ca ca, muội cảm giác được gần đây có một địa phương đặc biệt.
Đi vào càng sâu hơn, Phương Tiểu Tình bỗng nhiên lại nói.
- Ở nơi nào?
Tần Phàm kỳ lạ hỏi, xem ra Phương Tiểu Tình đích xác có một chút năng lực rất kỳ lạ.
- Ở bên kia.
Phương Tiểu Tình chỉ về một hướng khác, sau đó Tần Phàm nhìn theo tay nàng, tầm mắt xuyên qua thật nhiều cây cối mơ hồ thấy được một tòa kiến trúc to lớn.
- Đi qua xem.
Tần Phàm biết trong những khu rừng núi cổ xưa thường sẽ có những bí mật thời thượng cổ lưu lại, thấy vậy trong lòng hắn không khỏi có chút khẩn trương, liền nói.
- Nhưng muội hình như cảm giác bên kia có chút không tầm thường, không biết có bị nguy hiểm hay không.
Phương Tiểu Tình có chút bận tâm nói.
- Ta không cảm nhận được sinh mệnh khí tức cường đại bên kia, hay là để cho ta qua xem trước, Tiểu Tình muội chờ thêm một lát.
Tần Phàm cảm ứng một chút, nhưng không cảm nhận được khí tức sinh mệnh cường đại nào, hơn nữa người có tài cao gan cũng lớn, tự nghĩ nguy hiểm gì cũng không nên sợ hãi.
Nói xong hắn nhảy lên, trực tiếp đứng trên một thân đại thụ, thật nhanh hướng bên kia tới gần.
Sau một lát, Tần Phàm đi tới vị trí cung điện kia, vừa nhìn hắn không khỏi hít sâu một hơi lạnh. Bởi vì hắn phát hiện cung điện không phải là dạng kim bích huy hoàng, mà là một tòa kiến trúc toàn bộ do cây mây tạo thành!
Tòa cung điện cao chừng trăm trượng, hoàn toàn không dùng gạch đá xây dựng, cũng không dùng cây gỗ mà chỉ dùng dây mây thanh sắc tạo thành, thoạt nhìn thật đồ sộ rung động vô cùng.
Nhưng đây còn chưa phải là điểm tựa, điểm chính là Tần Phàm phát hiện trên cung điện có từng chuỗi lôi điện đang phát tán tán loạn, chẳng khác gì có điện xà vây quanh, phát ra điện quang băng sương làm lòng người lạnh giá.
Tòa cung điện làm từ dây mây chiếm diện tích thật lớn, nằm ngay chỗ trũng giữa mấy ngọn núi, hơn nữa chung quanh mấy trăm trượng phạm vi cũng không bị cây cối che phủ, thoạt nhìn chẳng khác gì xuyên lên tận trời.
Nhưng mấy ngọn núi bao quanh lại rất cao, vì vậy cung điện tuy xuyên lên tận trời lại không lộ liễu ra bên ngoài.
Nếu không một tòa cung điện khí thế rộng lớn như vậy chỉ sợ đã rất dễ dàng bị người phát hiện, nhưng vì vừa lúc nằm ngay trong khe núi thâm sơn lại có vẻ thập phần bí ẩn, nếu không phải Phương Tiểu Tình có được cảm ứng đặc thù, Tần Phàm chưa chắc đã có thể phát hiện được.