ĐAN VŨ CÀN KHÔN

- Ngươi ngẩng đầu lên!

Thanh âm kia lại truyền đến, lúc này càng có vẻ mềm nhẹ, giống như gió xuân thổi qua, nhưng nhịp tim Tần Phàm như muốn ngừng đập.

Cảm giác này hắn chưa từng có bao giờ, chính hắn cảm thấy bản thân mình vô cùng nhỏ bé, tuy có được thực lực đối kháng nửa bước võ thánh nhưng lại cảm giác bản thân mình giờ phút này chẳng khác gì một con kiến.

Cơ hồ khó thể khống chế cơ thể run lên, Tần Phàm theo chỉ thị rốt cục ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi lên trên thân ảnh thần bí.

Trước mắt là một lão giả có khuôn mặt bình thường như một lão nhân nhân loại, khác biệt thật lớn với tưởng tượng của Tần Phàm, mà ánh mắt vừa tiếp xúc, liền giống như có cỗ lực lượng thần kỳ giúp cho hắn dần dần cảm thấy trấn định.

- Tần Phàm, trên thân của ngươi có khí tức của nghịch thần giả!

Bất quá ngay sau đó trước mặt truyền đến thanh âm thản nhiên, lại chẳng khác gì như ngũ lôi oanh đỉnh, làm tâm tình đang cố đè nén tỏ vẻ trấn định của Tần Phàm thoáng chốc tan thành mây khói, toàn thân cứng ngắc cơ hồ muốn té ngã trên mặt đất!

- Oanh!

Tần Phàm hữu ý vô ý che phủ hình xăm lôi viêm trên bàn tay, trên thực tế chính hắn cũng không cảm giác được bên trên tản ra khí tức hay cảm ứng đặc biệt truyền đến, đây nhìn qua chỉ giống như là một hình xăm vô cùng bình thường mà thôi.

Rất nhiều người tập võ cũng có thể làm một ít hình xăm trên người mình, kỳ thật cũng không có vẻ gì quá mức đặc biệt.

Vốn hắn nghĩ lần này có thể giấu diếm được thần thú.

Nhưng chỉ vừa bước tới gần thần thú liền bị phát hiện.

Năng lực thần thú trải rộng thiên địa nơi này, có điều gì cũng không thể giấu diếm được hắn.

Một câu này của thần thú thật giống như sấm sét giữa trời quang, làm toàn bộ ý niệm hi vọng may mắn của Tần Phàm hoàn toàn biến mất.

- Vẫn đã bị phát hiện!

Tần Phàm vô cùng lo sợ, trong khoảnh khắc toàn thân biến thành cứng ngắc. May mắn tu vi tâm cảnh của hắn rất cao, hơn nữa thần thú cũng không phóng thích uy áp, hắn vẫn có thể duy trì thân thể đứng thẳng, nhưng không tránh khỏi thoáng run rẩy lên.

Tuy rằng vừa rồi trong lòng hắn đã chuẩn bị chuyện này có thể sẽ phát sinh, hơn nữa đã nghĩ ra thật nhiều phương pháp trả lời, bất quá vẫn không thể ổn định được tâm cảnh của mình, hắn có một loại cảm giác mình đứng trước thần thú căn bản muốn giấu diếm chỉ là phí công.

Trong khoảnh khắc hắn hoàn toàn không thốt được nên lời.

- Ngươi không cần phải khẩn trương như vậy!

Thanh âm thản nhiên của thần thú lại truyền đến, cũng không tạo ra tinh thần áp bách đối với Tần Phàm, thậm chí còn mơ hồ có ý tứ trợ giúp tâm thần Tần Phàm ổn định lại.

- Thần thú đại nhân muốn nói thứ này sao?

Qua một hồi lâu, rốt cục Tần Phàm mới bình tĩnh lại, sau đó hắn trực tiếp lật ngược ống tay áo bên phải, lộ ra hình xăm lôi viêm màu tím trên lưng bàn tay.

Đến lúc này hắn biết mình muốn giấu diếm cũng không có tác dụng gì.

- Đây là khí tức của một nghịch thần giả cường đại ở thật lâu trước kia, tên của hắn là Lôi Mông, nhưng đã bị ta tự mình trấn áp, hiện tại làm sao còn xuất hiện trên người của ngươi?

Thanh âm thản nhiên của thần thú truyền đến, thật giống như đang nói chuyện với một hậu bối của mình, không hề có chút cảm xúc dao động.

- Đó là vì tiểu tử từng đi qua Lôi Thần Miếu…

Dưới ánh mắt bình thản của thần thú, lúc này Tần Phàm cũng không dám có chút giấu diễm, chỉ đem chuyện mình đi ngang Lôi Thần Miếu, sau đó bị cổ đăng thần bí ám ảnh, sử dụng lôi điện luyện thể báo ra.

- Xem ra lúc trước khi Lôi Mông bị trấn áp một tia chân linh bất diệt, chạy trở về trong Lôi Thần Miếu của hắn, kết quả vẫn lưu lại cho tới nay, nếu ta không có đoán sai, chân linh của nghịch thần giả kia còn tiềm ẩn trong thân thể của ngươi.

Thần thú nghe xong Tần Phàm giải thích, vẫn không hề có chút biến hóa cảm xúc, chỉ liếc mắt nhìn Tần Phàm, tiếp tục nói:

- Hắn muốn tìm cơ hội thúc đẩy ngươi trở thành nghịch thần giả!

- Tiểu tử không dám!

Tần Phàm nhất thời rùng mình, hắn nhớ tới lúc mình chạm vào cổ đăng vang lên câu nói thần bí kia, ngay trái tim cũng không nhịn được co rút lại.

- Lôi Mông chỉ còn lại một tia chân linh mà thôi, đối với Chân Võ Thần mà nói đã không đủ gây họa, để lại cho chính ngươi tự giải quyết là được.

Thần thú nắm giữ thiên địa, có thể dễ dàng cảm giác được toàn bộ phản ứng dù rất nhỏ của Tần Phàm, nhưng hắn cũng không quản tới tâm tư của Tần Phàm, chỉ thản nhiên nói.

- Tiểu tử biết.

Tần Phàm cúi đầu đáp, đem ý nghĩ nghịch thần trong lòng mình áp chế càng thêm sâu kín trong lòng.

- Mặt khác ngươi cũng đã biết, ma chủng trên người ngươi vốn là ngũ đại ma tôn của thời thượng cổ, bọn hắn cũng từng là địch nhân của Chân Võ Thần!

Thần thú cũng không nói tiếp về vấn đề này, mà lại liếc mắt nhìn Tần Phàm, ánh mắt xuyên thấu qua thân thể hắn chứng kiến trung tâm ma chủng ẩn chứa bên trong, thanh âm tiếp tục vang lên.

- Tiểu tử chỉ biết ở thời xa xưa từng phát sinh qua thần ma đại chiến mà thôi.

Tần Phàm vô cùng lo lắng trả lời, hắn vừa nghĩ chuyện của Lôi Thần tạm thời được bỏ qua, nhưng thật không ngờ ma chủng trên người mình lại khiến cho thần thú chú ý.

- Ở thời thượng cổ, Vũ Thiên đại lục kỳ thật cũng không chỉ có hai vị thần như ta cùng Chân Võ Thần, nhưng trong một cuộc chiến thần ma, đại bộ phận thần linh đều bị vẫn lạc. Mà toàn bộ ma, chính là ngũ đại ma tôn, khi đó đều bị chư thần hoàn toàn trấn áp, chỉ lưu lại năm viên ma chủng.

Trong miệng thần thú kể lại bí mật của thời thượng cổ trước kia.

- Nhưng ngươi không cần lo lắng, năm viên ma chủng lưu lại ma tính đã cơ hồ không còn. Hiện tại ngươi không bị ma tính xâm lấn, đã nói rõ ngươi hoàn toàn có năng lực trấn áp bọn họ. Ta cùng Chân Võ Thần cũng không cần lo lắng ngày sau ngươi sẽ thành ma.

- Năm viên ma chủng hiện tại thật giống như đan dược mà thôi, chỉ tăng lên khí lực cùng cảnh giới cho ngươi, ngươi có thể tìm được chúng xem như là cơ duyên của ngươi, ta cùng Chân Võ Thần cũng sẽ không vượt qua nhúng tay vào.

Chứng kiến Tần Phàm biểu hiện vô cùng khẩn trương, hắn tiếp tục nói.

Lúc này Tần Phàm vẫn còn vô cùng căng thẳng, trong khoảnh khắc cũng không biết nên trả lời như thế nào. Vị thần thú này tuy rằng có vẻ bình dị gần gũi, tựa hồ không tồn tại một chút uy áp, nhưng hắn vẫn cảm giác uy áp của thần thú đã ảnh hưởng cả thiên địa, trong bất tri bất giác để cho hắn có loại cảm giác hoàn toàn bị nắm giữ.

Nhìn như là người, thật ra là thần.

Cho dù đối phương muốn gạt bỏ chính mình, hắn căn bản không khởi lên nổi một tia phản kháng.

- Việc của lôi viêm không can thiệp, việc của ma chủng cũng nói không can thiệp, rốt cục vị thần thú này có ý tứ gì?

Đồng thời trong lòng Tần Phàm vẫn bất an vô cùng, vị thần thú này thoạt nhìn tựa hồ hiểu rõ chuyện của hắn như lòng bàn tay, nhưng hoàn toàn lại không có ý tứ muốn gây khó dễ với hắn.

Thần ý thật khó thể suy đoán.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi