ĐAN VŨ CÀN KHÔN

- Tần Phàm, ngươi cũng không cần đắc ý quá sớm, cho dù ngươi so với ta thiên tài, nhưng chưa hẳn có thể đột phá đến Võ Thánh chi cảnh.

Sau một khắc, Tần Thiên Hoành càng là nhàn nhạt nhạt kích nói ra:

- Bởi vì ngươi không có cơ hội kia, hôm nay ngươi sẽ mệnh tang không sai, võ đạo tự nhiên cũng dừng lại một bước này rồi.

Nói đến đây, kiếm khí trong không khí giống như bỗng nhiên trở nên lăng lệ ác liệt hơn rất nhiều, phong bạo bên trên bình nguyên cũng sắc bén lên, một ít cỏ tranh thật dài, ở dưới kiếm khí tàn sát bừa bãi lập tức mảnh cỏ bay tán loạn, ngắn một mảng lớn.

- Tần Thiên Hoành, ta thật không biết tự tin của ngươi từ đâu mà tới, nghe nói hai mươi mấy năm trước ngươi cũng đã được xưng là đệ nhất nhân dưới Võ Thánh, hơn hai mươi năm đi qua, ta ngược lại muốn nhìn hôm nay cái danh xưng kia của ngươi còn có thể giữ được hay không.

Lúc này Tần Phàm cũng chỉ là nhàn nhạt nói.

- Đối phó ngươi, chỉ cần một kiếm.

Lúc này Tần Thiên Hoành không có phản bác nhiều hơn nữa, chỉ là kiếm khí tụ lại, cánh tay duỗi ra, nắm lấy trường kiếm ngân sắc vây quanh mình vào trong tay, sau đó nhẹ nhàng chỉ về tiền phương, trong miệng tự tin mà đạm mạc nói.

Kiếm thế tác động Thiên Địa, đối với những đám mây trên trời đều như bị phách mở hai nửa.

- Vậy sao? Thật giống như lúc trước ngươi một kiếm giết chết nữ nhân ngươi yêu mến nhất kia sao?

Nghe vậy, vào lúc này Tần Phàm mạnh mẽ cùng ánh mắt của đối phương tương đối, trong miệng cũng là đạm mạc nói.

Ông.

Những lời này của Tần Phàm vừa ra, sau đó tất cả mọi người liền chứng kiến sắc mặt Tần Thiên Hoành đột biến, tay nắm trường kiếm ngân sắc phát run rất nhỏ, kiếm khí trong thiên địa tựa hồ cũng bắt đầu rung động, khi thì cuồng bạo khi thì ôn nhu, làm cho thần kinh đám người kia cũng theo đó tác động.

- Ah…

Sau một khắc, trong miệng Tần Thiên Hoành phát ra một tiếng gầm nhẹ trầm thấp mà thống khổ, sau đó kiếm khí tràn ngập trong thiên địa vào lúc này đột nhiên toàn bộ bạo phá, trong không khí lập tức xảy ra một trận phong bạo, trở nên nhiễu loạn vô cùng.

PHỐC!

Một gã bát cấp Võ Tôn cường giả vốn bởi vì tự tin cho nên đứng ở sau lưng Tần Thiên Hoành gần ngàn mét xem cuộc chiến, vào lúc này bỗng nhiên yết hầu phun ra một ngụm máu tươi, da thịt toàn thân cũng như suối phun, vô số huyết hoa bắn tung tóe mà ra, sau đó kinh hãi vạn phần cấp tốc lui ra phía sau!

Bát cấp Võ Tôn, cách một dặm, vậy mà ngay cả dư phong kiếm khí cũng không cách nào chịu đựng được!

Thực lực của Tần Thiên Hoành quá kinh khủng!

- Không thể tưởng được sự kiện kia đối với Tần Thiên Hoành ảnh hưởng vẫn là lớn như vậy.

Tần Phàm hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng mà vào lúc này đối phương cảm xúc xuất hiện chấn động lớn, đây thật là một cơ hội rất tốt,

Hắn không hề do dự, lập tức dưới chân đạp mạnh, cả người hướng về phía trước bắn đi.

- Cái này không công bình! Kỳ Tích Chi Tử dĩ nhiên là sử dụng thủ đoạn hèn như vậy hạ, lợi dụng chuyện đã qua của Kỳ Tích Chi Kiếm, khiến cho tâm tình của hắn ba động!

Một ít cường giả thế hệ trước thấy vậy, không khỏi trong miệng nói ra.

- Cái này có cái gì không công bình? Chiến đấu vốn chính là khí thế tâm lý cùng thực toàn bộ chính diện giao phong, huống hồ Kỳ Tích Chi Kiếm này so với Kỳ Tích Chi Tử tu luyện nhiều hơn hai mươi năm, cái này công bình sao?

- Đúng, con mẹ nó nếu muốn công bình, ngươi phế hơn 20 năm tu luyện kia đi, sau đó lại đấu tiếp.

Nhưng những cường giả tương đối tuổi trẻ kia lại phản bác nói ra.

Bất quá Tần Phàm lại không có đa tưởng cái gì, hắn và Tần Thiên Hoành vốn cũng không phải là công bình quyết chiến, bọn họ là cuộc chiến sinh tử không chết không ngớt! Vô luận thủ đoạn gì cũng có thể dùng tới, bởi vì bị thua, kết cục chính là đầu thân khác biệt!

Tần Thiên Hoành hoàn toàn chính xác rất cường, vừa rồi những kiếm khí cuồng bạo kia, khí lực cường như hắn, vậy mà da thịt cũng như bị lợi kiếm cắt qua, có vết máu nhàn nhạt lưu lại.

Tần Phàm hắn đầu tiên cần phải làm là bảo trụ tánh mạng của mình!

Hắn không thể chết được, hắn vừa chết, Kỷ Huyên Nhi đang đột phá Võ Tôn chi cảnh kia cũng sẽ mất mạng!

Lúc này Tần Phàm cùng Tần Thiên Hoành cách xa nhau hơn 10m khoảng cách, đoạn khoảng cách này xem như rất xa, nhưng đối với cường giả trình độ bọn hắn mà nói, lập tức là đến! Tần Phàm không kịp chuẩn bị vũ kỹ, chỉ phải trực tiếp tới gần tiến công!

Rống…

Một quyền đánh ra, một đầu Man Ngưu hỏa hồng sắc ở trong hư không hiển hiện, bây giờ đang ở cách xa nhau không đến 10m, ngưng tụ lấy chín trăm chín mươi chín Man Ngưu kình, gầm thét phóng về phía Tần Thiên Hoành.

Bởi vì Vạn Ngưu Xông Thủy Hỏa tương dung cùng tam hệ tương dung đều cần thời gian chuẩn bị không ngắn, cho nên hắn chỉ phải sử dụng Hỏa hệ Vạn Ngưu Xông tinh khiết, dùng cái này để đánh đối phương còn không có hoàn toàn khôi phục tâm tình, đối với hắn tạo thành tổn thương lớn nhất.

Trong hư không, hỏa diễm ngập trời, tựa hồ không khí đều bị bốc hơi, dùng cảnh giới thực lực bây giờ của Tần Phàm, coi như là Hỏa hệ Vạn Ngưu Xông tinh khiết cũng đã là uy thế không nhỏ, thậm chí mọi người đang xem cuộc chiến xa xa kia cũng đều cảm giác được một cổ nóng rực đập vào mặt, để cho người không khỏi hô hấp trở nên nóng rát .

Nhưng mà, ở thời điểm này Tần Thiên Hoành lại bỗng nhiên bình tĩnh lại cảm xúc .

- Tốc độ của ngươi quá chậm, công kích của ngươi quá yếu.

Quay mắt về phía công kích của Tần Phàm, trong miệng Tần Thiên Hoành lạnh lùng nói, sau đó liền thấy hắn một kiếm đột nhiên chém về phía trước.

Lập tức, một đạo kiếm khí hình bán nguyệt như là ánh trăng cực lớn liền lập tức xuất hiện, một đạo kiếm khí này, nhanh như Tật Phong mà lăng lệ ác liệt vô cùng, một kiếm liền trực tiếp chém Man Ngưu hỏa diễm ẩn chứa 999 trọng Man Ngưu kình kia thành hư vô.

Hơn nữa sau khi kiếm khí này trảm tan hỏa diễm Man Ngưu, dư thế vậy mà không hết, vẫn là hạo hạo đãng đãng tiếp tục bổ tới Tần Phàm.

Chứng kiến một kiếm tùy ý của Tần Thiên Hoành cũng đã có được uy lực cường đại như vậy, hai mắt Tần Phàm không khỏi ngưng tụ, sau đó cấp tốc lui về phía sau.

Hắn vừa lui, kiếm khí kia cũng rơi trên mặt đất, lập tức trên mặt đất xuất hiện một khe hở cự đại, kéo dài qua vài chục trượng, sâu không thấy đáy, nhìn thấy mà giật mình.

- Lợi hại, không hổ là Kỳ Tích Chi Kiếm!

Thấy một màn như vậy, lập tức những người đang xem cuộc chiến xa xa kia, đặc biệt là những cường giả đã từng sùng bái qua Tần Thiên Hoành kia, lúc này không khỏi vỗ tay tán dương.

- Xem ra Kỳ Tích Chi Tử hoàn toàn chính xác sẽ nguy hiểm, dù sao hắn cũng chưa đủ hai mươi tuổi, tuế nguyệt tu luyện rất ngắn ah.

Mà một ít người ủng hộ Tần Phàm lại không khỏi hơi than thở nhẹ nói.

Rất rõ ràng, hai mươi năm qua đi, mặc dù Tần Thiên Hoành còn không có đột phá đến Võ Thánh chi cảnh, nhưng thực lực vẫn là tăng lên không ít đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi