ĐẰNG ẤY CŨNG RÕ RÀNG NHƯ THẾ

Phần 1: 1-6

______

Tôi căng thẳng đi dạo dưới nhà, trong tay cầm lấy một cốc nho chanh đông lạnh.

Đây đã là cốc thứ 5 rồi.

Đúng thế, tôi đang đợi một người.

Cuối cùng cậu ấy cũng xuống dưới rồi.

Dáng người gầy gò mang theo một chút mệt mỏi, ngón tay thon dài đẩy cặp kính.

Tôi căng thẳng chỉnh lại tóc tai, cố gắng khiến cho bản thân trông có vẻ như không hề luống cuống như thế.

“Hi~~”

Giọng nói của mình từ lúc nào lại trở nên khàn như vậy rồi!??!!

Nhìn vào cốc nho chanh đông lạnh trong tay, được thôi, uống nhiều nước ngọt quá rồi.

“Có chuyện gì mà phải xuống dưới mới nói được thế?”

Yết hầu của cậu ấy khẽ động, chiếc áo hoodies rộng rãi bị gió xuân thổi qua, để lộ ra dáng người gầy gò.

“Không…không có gì, cậu sắp phải lên trên tỉnh học cấp 3 rồi, mình chỉ là muốn tiễn cậu chút thôi.”

Tôi cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy của mình, lấy hết can đảm để nói ra 4 từ đó.

*Note: Trong tiếng trung "Tớ thích cậu" là "我喜欢你", có 4 chữ.

"Tớ…”

“Làm sao thế?” giọng nói của cậu ấy mang theo chút ôn hoà, làm cho tôi không nhịn được mà nhìn vào mắt của cậu ấy.

Đôi mắt của cậu ấy sáng thật đấy, còn to nữa.

Tôi đứng ngẩn người, nghĩ đến sự xuất sắc của cậu ấy, nghĩ đến nhân duyên tốt của cậu ấy.

Còn tôi, một người vô hình khiêm tốn, một trạch nữ cứng đầu.

Nếu không có lí do để hai nhà chúng tôi quen biết nhau từ lâu, thì tôi với cậu ấy không chắc có thể nói chuyện với nhau hay không.

Tôi lùi lại nửa bước, ậm ừ cả nửa ngày.

"Tớ, chúc cậu có một tương lai tươi sáng.”

1.

Tôi tên là Tô An An, một trạch nữ khiêm tốn.

Tôi là kiểu người vô hình trong lớp, dẫn đến trung học năm 3, những bạn học có trí nhớ không tốt cũng dường như không biết tên tôi.

Thành tích của tôi từ trung bình trở lên, thoạt nhìn thì không thể nhận ra được vấn đề gì, thực ra lại chẳng học giỏi môn nào cả.

Tôi không được coi là xấu, thậm chí hồi trung học còn có 4 người con trai ở lớp khác tỏ tình với tôi trên tường của trường.

*Có lẽ giống như confession của trường như nước ta.

Kết quả vừa mới hỏi đến các bạn trong lớp, thì mới biết được tôi cũng chỉ là một ni cô có vẻ ngoài hấp dẫn, nội tâm thuần khiết ít ham muốn mà thôi.

Thuần khiết ít ham muốn, là cái mác nhiều năm của tôi.

Cho nên bố mẹ tôi đều không bao giờ phải lo rằng tôi sẽ yêu sớm.

Thật ra tôi không hề như vậy, trong lòng tôi cũng có một người con trai, bất quá chỉ là tôi giỏi việc ngụy trang mà thôi.

Cậu ấy là Trần Trình, lớn lên cùng với tôi.

Tôi không biết chúng tôi có được xem như là thanh mai trúc mã không, dù gì thì mầm non, tiểu học, trung học chúng tôi đều học chung một lớp, quan hệ của bố mẹ hai bên cũng tốt, chúng tôi cũng sống trong cùng một tiểu khu.

Nhưng dường như chúng tôi chỉ dừng lại ở mức độ quen biết nhau từ nhỏ mà thôi, tính cách của cậu ấy rất là lãnh đạm, đối với người khác lúc nào cũng lạnh nhạt xa cách.

Có vẻ như cậu ấy cực kì hoà nhã, đối xử với mọi người đều rất tốt.

Nhưng đó là đối với ai cũng đều như thế, chỉ là sự khách sáo theo thói quen thôi.

Tôi với cậu ấy, cũng chỉ nói chuyện với nhau nhiều hơn vài câu thôi.

Trung học năm 3, cậu ấy vì có thành tích xuất sắc, nên đã được cao trung của tỉnh ưu tiên nhập học rồi.

Các bạn đều ngưỡng mộ cậu ấy không cần phải thi trung khảo, trong chốc lát quà cáp chúc mừng đã bao quanh cậu ấy.

Từ đầu đến cuối Trần Trình đều chỉ cười nhạt, vô cùng hờ hững.

Tôi thích cậu ấy, cũng không biết bắt đầu từ khi nào.

Mặc dù nói cậu ấy không cần phải thi trung khảo, nhưng cậu ấy vẫn tham gia kì thi.

Cuối cùng giành được hạng 3 trung khảo toàn tỉnh.

Tôi cũng có thành tích xuất sắc vượt ngoài dự tính xếp thứ 30 của lớp tiến vào cao trung trọng điểm của thành phố.

Ngày hôm đó tôi muốn tỏ tình với cậu ấy, nhưng lại thấy tự ti.

Tự ti đúng là hại người mà~

2.

Khai giảng rồi, cuối cùng tôi vẫn không thể nói ra rằng tôi thích Trần Trình.

Tôi cắt đi mái tóc dài, dự định thay đổi sự tự ti của mình ở cao trung.

Trong lớp học mới tôi không quen biết một ai cả.

Điều này có lẽ là một bắt đầu mới.

3.

Việc không thua kém về ngoại hình đã đem đến cho tôi vài mối nhân duyên, lại cộng thêm với việc học của tôi cũng được coi là không kém cho lắm, nhưng cũng không xuất sắc để khiến cho người khác phải ghen tị.

Tôi lại bất ngờ được các bạn chọn làm lớp trưởng rồi.

Hợp phong thuỷ đúng là có thể lần lượt xoay chuyển, tôi vốn là một người không được chú ý, vậy mà lên cao trung lại trở thành lớp trưởng.

Bởi vì nguyên nhân chức vụ, nên tôi không thể không tiếp xúc với nhiều người bạn.

Dần dần, có vẻ như tôi thật sự đã tự tin như vậy đó.

4.

Chim sẻ ngoài cửa sổ hót líu lo, dưới tầng có chút ồn ào.

Tôi đang làm bài tập, định đóng cửa sổ lại.

Tôi nghiêng người ấn tay nắm cửa sổ, vô tình nhìn xuống dưới tầng, đơ luôn rồi.

Dưới tầng đang chuyển nhà, ở trong một đống đồ đạc, tôi vừa nhìn đã thấy một bóng người gầy gò trắng trẻo.

Làm sao có thể? Không phải cậu ấy đang học cao trung ở trên tỉnh sao?

Lướt qua bóng râm lốm đốm, Trần Trình đang di chuyển một cái bàn, một năm không gặp, cậu ấy ngày càng góc cạnh sắc sảo hơn rồi.

Tôi có chút chấn động, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại.

Trên bàn ăn, mẹ vô tình nhắc đến chuyện đó.

“Mẹ của Trần Trình mắc bệnh viêm túi mật, bố của thằng bé lại bận, nên Trần Trình đã chuyển về đây học rồi. Đứa trẻ này đúng là có hiếu.”

Tôi cắn từng hạt cơm dính trên đũa, mang tai tôi đỏ lừ.

“Con ăn no rồi.”

Tôi mau chóng quay về phòng, hồ nước sắp cạn lại lần nữa gợn sóng trong lòng tôi.

5.

“Vấn cừ na đắc thanh như hứa?"*

____

*Chú thích: Trích từ Quan thư hữu cảm kỳ 1 của Chu Hy

Bán mẫu phương đường nhất giám khai,

Thiên quang vân ảnh cộng bồi hồi.

Vấn cừ na đắc thanh như hứa?

Vị hữu nguyên đầu hoạt thuỷ lai.

Dịch nghĩa:

Nửa mẫu ruộng vuông như cái gương mở ra,

Ánh sáng và bóng mây chung lại làm thấy bồi hồi xao xuyến.

Hỏi làm sao con ngòi được trong như thế,

Phải chăng nước từ đầu nguồn chảy mãi không ngừng.

___

Tôi cầm sách ngữ văn lên, ôm theo đi dọc hành lang.

Ở trường cao trung trọng điểm, người ôm theo sách đi dọc hành lang như tôi không hiếm thấy.

Tôi bồn chồn thấp thỏm nhìn vào lời văn trong sách, thật ra tôi còn ấp ủ một mục đích.

Bây giờ vẫn là đầu hạ, tôi đã mặc lên bộ đồng phục mùa hè mát mẻ.

Tôi cẩn thận vén phần tóc xoã xuống ra sau mang tai, nhìn về phía sân trường, hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của Trần Trình.

Dù gì thì trong thành phố chỉ có một trường cao trung trọng điểm, cậu ấy muốn chuyển về cũng chỉ có thể học ở đây thôi.

Nhưng trên sân trường ngoài trừ những học sinh mới cao trung năm nhất không biết nắm bắt thời gian ra thì tôi không hề nhìn thấy cậu ấy.

Tôi hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua bóng dáng quen thuộc đó.

Chúng tôi gặp lại nhau trên hành lang của trường.

Trên người thiếu niên anh tuấn khoác lên bộ đồng phục màu trắng, thẳng lưng, tay trái ôm lấy một chồng sách, ngón tay bên tay phải đẩy nhẹ cặp kính.

Đối diện với tôi đã cắt mái tóc ngắn thoải mái, đã không còn là đứa trẻ bảo sao nghe vậy năm đó nữa rồi, tôi tự tin cười thật tươi, thoảng thoảng mùi sơn trà hé nở.

“Đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.”

Tôi nhìn thấy câu văn đó trong sách ngữ văn giống như lời tự hỏi tự trả lời vậy.

"Niên thiếu khế nguyệt kỷ thời hữu?"

“Tôi tin rằng, trăng thanh gió mát, mãi mãi trong trái tim tôi.”

6.

Tôi ở lớp chọn ban khoa học xã hội, cậu ấy ở lớp chọn ban khoa học tự nhiên.

Hai lớp cách nhau cả một dãy hành lang.

Nghe nói cậu ấy cũng được làm lớp trưởng.

Cuối tuần, bố mẹ hai bên của chúng tôi hẹn nhau cùng ăn cơm.

Người lớn thì chuyện trò vui vẻ, tôi với cậu ấy cũng nói chuyện câu được câu chăng.

“Cậu không hối hận sao? Từ bỏ một ngôi trường tốt như thế.”

Tôi mở lời thăm dò.

Trần Trình vẫn mặc chiếc áo sơ-mi màu trắng, khoé mắt hơi trùng xuống ánh lên vài ngôi sao.

Rất lâu, lâu đến mức tôi quên mất mình đã hỏi câu đó, thì bỗng nhiên cậu ấy lại nói.

“Mình không hối hận.”

Tôi vừa ngậm một cái bánh bao chiên, chợt giật mình khiến bánh bao chiên rơi xuống bàn.

“Cậu đã thay đổi rất nhiều, Tô An An.”

Tôi mỉm cười, cũng đáp lại một câu.

“Cậu cũng thế mà, lại trở nên đẹp trai hơn rồi, bất quá vẫn cứ được yêu thích như trước đây~”

Trần Trình lắc đầu, đột nhiên lại cười méo xệch.

Giống như gió xuân lướt nhẹ qua mặt tôi vậy, tôi rất ít khi được nhìn thấy cậu ấy cười.

“Đúng thế, cậu lại xinh hơn rồi.”

Tôi lén lút mím môi, che đi mang tai đang đỏ lừ.

Kì lạ quá, lần này Trần Trình quay về, mối quan hệ với tôi cũng thân thiết hơn rất nhiều rồi.

- Còn nữa -

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi