ĐẰNG ẤY, LÀM BẠN NHÉ?

Ký túc xá chìm trong sự im lặng kỳ lạ, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là Ninh Trừng phá vỡ sự im lặng đó: “Thì ra là thế.” Chắc chị cô ấy không muốn thừa nhận rồi.

Thế là thế nào? Long Ngọ mù tịt.

“Chị ơi, không sao đâu. Chỉ cần hai anh chị phủ nhận thì nhất định mọi người sẽ không tin là thật mà.” Ninh Trừng nghĩ cho xa, thử hỏi có nữ sinh nào lại hy vọng nam thần của họ là hoa đã có chủ, tạo điều kiện để diễn đàn tạo ra tin đồn không tốt chứ? Một khi đương sự phủ nhận, bọn họ tự nhiên cũng xem tin tức kia như gió thổi ngang tai mà thôi.

Long Ngọ, người này có một tật xấu, một khi có ai nói chuyện gì mà cô không hiểu, cô liền không nói nữa, chỉ giữ im lặng. Nhưng với cái mặt đơ của cô thì người khác cũng không biết là cô đã hiểu hay chưa hiểu. Hơn nữa, khí thế toàn thân của Long Ngọ lại cho người ta cảm giác cô là kiểu giả tạo hay bày mưu nghĩ kế.

Nói hơi khó nghe, Long Ngọ là kiểu ra vẻ hiểu biết điển hình, tuy rằng không phải là cô cố ý.

Ninh Trừng lẩm bẩm lầm bầm ở đây, Long Ngọ lại chẳng hiểu làm sao. Cố tình lại gặp phải kỳ tài thích tưởng tượng như Ninh Trừng, lại thêm Long Ngọ còn là thần tượng cực lợi hại trong lòng cô ấy nữa, nên hai người liền nói xong chuyện này trong sự hài hòa như vậy.

Ninh Trừng bên này tỏ vẻ hết sức vừa lòng, về phần Long Ngọ bên kia… Vừa nãy đang nói cái gì nhỉ?

“Rầm ——” Cửa ký túc xá bị đẩy mạnh ra, hai người bên trong xoay mặt nhìn: Là Triệu Chân Kỳ.

Ninh Trừng cười rồi lên tiếng chào hỏi cô ta, Triệu Chân Kỳ miễn miễn cường cường mà gật đầu.

Không biết chị ấy lại làm sao nữa? Ninh Trừng tử tế với mọi người, nhưng không phải đều có tình cảm tốt với tất cả. Nếu không vì ở chung một phòng, thì cô ấy cũng không muốn tiếp xúc với Triệu Chân Kỳ. Dẫu sao chẳng có ai lại thích một người suốt ngày trưng ra cái mặt đen ra cả.

Long Ngọ lạnh nhạt liếc nhìn những đồ mà Triệu Chân Kỳ làm rơi vỡ, không lên tiếng.

Chó cắn người thì không sủa, cô chẳng thèm quan tâm, nhưng vẫn muốn nhắc nhở Tiểu Trừng một chút.

Sáng hôm sau vừa vặn Long Ngọ và Ninh Trừng đều có tiết, hai người cùng ra ngoài.

Đến căn tin mỗi người bưng một chén cháo lên uống. Sau khi Long Ngọ uống xong mấy ngụm, liền giương mắt nói với Ninh Trừng: “Chuyện có người vứt chăn của em đi lần trước.”

“Ừm, sao thế ạ?” Ninh Trừng nâng khuôn mặt nhỏ từ chén cháo lên, nhìn Long Ngọ với vẻ nghi hoặc, không biết vì sao cô bỗng nhiên lại nhắc chuyện đã qua lâu lắm rồi.

“Triệu Chân Kỳ có nhìn thấy hai người kia vứt chăn của em đi.” Lúc xem video giám sát, sự chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn bởi những người vứt chăn, còn Long Ngọ lại thấy Triệu Chân Kỳ có mặt trong video.

“Gì ạ?” Ninh Trừng vẫn chưa liên hệ vấn đề được.

“Chị ta thấy có người vứt chăn của em đi nhưng không ngăn lại.” Long Ngọ lại giải thích. Các cô cùng đi phơi chăn, lúc ấy Ninh Trừng còn xung phong giúp Triệu Chân Kỳ giành chỗ nữa.

Hiển nhiên sự chú ý của Ninh Trừng không đặt ở đó, cô ấy híp đôi mắt to tò mò hỏi: “Chị, sao chị biết thế?”

“Thấy trong video giám sát.”

“Em cũng xem video giám sát mà.”

“Bên cạnh chăn phơi có nửa tấm gương bị vỡ tựa dưới chân giá đỡ, vừa vặn phản chiếu Triệu Chân Kỳ.” Long Ngọ nói.

Tấm gương kia là loại soi toàn thân treo ở ký túc xá, đoán chừng là của phòng nào đó làm vỡ mới vứt đi, được dì dọn rác đem ra đặt ở đó. Long Ngọ tính nói cho Ninh Trừng biết từ lúc đầu, nhưng lại nghĩ Triệu Chân Kỳ cũng không làm ra chuyện gì cả. Khoảng thời gian đó Long Ngọ chỉ có thể âm thầm quan sát Triệu Chân Kỳ, phòng hờ cô ta sẽ làm chuyện gì đó.

Chẳng qua về sau Triệu Chân Kỳ và Ninh Trừng cũng có vẻ hòa hợp, mà cô cũng không nên phá hỏng sự hài hòa trong phòng. Có điều ánh mắt của Triệu Chân Kỳ trong những ngày này khá là kỳ lạ, nên Long Ngọ mới phải nói ra để Ninh Trừng có chút đề phòng.

Dùng câu nói của đội trưởng thì chính là, trên đời này sẽ chẳng có mấy người lại đi dùng đôi mắt đỏ như máu không thể giải thích được để nhìn chằm chằm vào mỗi một cử động của bạn. Long Ngọ từng gặp một lần còn thiếu chút nữa thì mất mạng, đối mặt với loại người như thế vẫn nên thận trọng thì hơn.

Bạn vĩnh viễn cũng không biết bọn họ sẽ điên cuồng đến mức nào đâu.

“Chị!” Tâm tư của Ninh Trừng hoàn toàn không đặt trên người Triệu Chân Kỳ. Cô ấy ôm mặt, nhìn Long Ngọ bằng đôi mắt phát sáng, “Chị đẹp trai quá đi ~ “

“?” Lần đầu tiên Long Ngọ tận tình khuyên bảo người khác như vậy, cuối cùng lại nhận được kết cục thế này đây?

Thấy Long Ngọ nhìn chằm chằm mình với khuôn mặt không cảm xúc, Ninh Trừng mới chịu tém lại, tủi tủi lấy tay xuống.

“Biết rồi, em sẽ không thân thiết với chị ấy đâu.”

Long Ngọ cảm thấy câu này nghe cứ là lạ thế nào ấy, sao lại có cảm giác giống như mình đang tranh thủ tình cảm vậy nhỉ?

Chẳng qua Long Ngọ cũng không nghĩ nhiều, biết cô ấy nghe lọt tai là được, chứ không thể đến lúc bị người ta hại cũng không biết.

Vừa mới rẽ, Thi Sơn Thanh và Trương Liêu cũng đi tới từ phía đối diện. Ninh Trừng ngay lập tức đối mặt với Trương Liêu phía đối diện đang nhìn lung tung xung quanh. Hai người đều không hẹn mà cùng lui về sau một bước.

Thi Sơn Thanh chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt người khác, Long Ngọ lại muốn quan hệ bạn bè trở nên hòa hợp nên mới chào hỏi. Cứ như vậy, hai người bọn họ cùng đi vào lớp. Trương Liêu và Ninh Trừng cùng đi phía sau, nháy mắt ra hiệu.

Hôm nay, lúc Thi Sơn Thanh và Long Ngọ bước vào, thì lớp học vốn đang ồn ào bỗng nhiên im phăng phắc cả một phút đồng hồ. Trương Liêu đi vào sau cũng bị bầu không khí ấy làm cho mất tự nhiên, cố tình hai người kia đều phớt lờ ánh mắt của người khác, chút phản ứng cũng không có.

Trương Liêu vừa ngồi xuống, liền có một nam sinh có thân quen với cậu ta nhào tới, hỏi về chuyện của Thi Sơn Thanh và Long Ngọ.

Đây quả thực là một chuyện lớn. Có Thi Sơn Thanh ở đây, nam sinh ưu tú khác đều bị xem nhẹ, dẫn tới nam sinh lớp bọn họ muốn tiêu thụ ra bên ngoài là rất khó. Có điều cũng không thiếu vài nam sinh không hiểu ngọn nguồn, dùng thân phận bạn học của Thi Sơn Thanh để câu mấy em gái tới. Nhưng giờ thì khác, Thi Sơn Thanh nay đã là hoa có chủ rồi.

Vậy thì chẳng phải trái tim của đông đảo chị em phái nữ đều đã tan nát rồi ư, lúc này liền đến phiên bọn họ thừa lúc vắng mà vào. Không, là an ủi tâm hồn mới phải.

“Đi đi đi!” Trương Liêu đẩy người ra, “Có giỏi thì tự đi mà hỏi.”

Cho dù có đăng tới tấp lên diễn đàn, Trương Liêu vẫn bất động như tùng, dù sao thì lúc nãy cậu ta cũng đã bị em nhỏ khóa dưới mỉa cho một trận rồi. Trương Liêu vừa thấy ngọt ngào lại vừa đắc ý khi nhớ lại cảm giác mà bàn tay nhỏ bé của Ninh Trừng kéo bàn tay mình. Bàn tay nhỏ bé ấy, mềm, non, trơn tuồn tuột!

Thời tiết bây giờ cũng không quá lạnh, kiểu nam sinh tràn đầy khí huyết tuổi trẻ như Trương Liêu vẫn chị mặc độc một chiếc áo dài tay. Một lớp áo mỏng tang vẫn không ngăn được… Trái tim nhiệt huyết như lửa của Trương Liêu.

Hàng đầu ồn ào, hàng cuối vẫn im lặng như xưa.

Thi Sơn Thanh nhịn không được mới mở miệng trước: “Cậu bôi thuốc chưa?”

“Ừm, tôi bôi vào lúc sáng rồi.” Long Ngọ mở tay cho Thi Sơn Thanh nhìn.

Đúng là đã bôi, Thi Sơn Thanh ngồi gần đó đã ngửi thấy mùi thuốc mỡ nhàn nhạt. Nhưng mà, Thi Sơn Thanh cau mày, thoa mỏng chỗ thuốc không được bôi đều: “Thuốc phải bôi lớp mỏng mới dễ hấp thụ.”

Long Ngọ chịu đựng cảm giác tê dại ở lòng bàn tay, nói mình nhớ rồi.

Thi Sơn Thanh nhìn khuôn mặt luôn mang vẻ thờ ơ của Long Ngọ, thấy hơi bất đắc dĩ: Cũng chỉ có cô là không biết quan tâm đến bản thân thôi, rõ ràng lúc trước nhắn tin với cậu còn dặn cậu chú ý thời tiết suốt cả ngày nữa cơ mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi