ĐẰNG ẤY, LÀM BẠN NHÉ?

Long Ngọ cúp điện thoại rồi đẩy cửa đi vào. Lúc cô định nói với Ninh Trừng một tiếng xin lỗi, đã quấy rầy giấc ngủ của em thì vừa ngước mắt lên đã gặp ngay đôi mắt to đen láy của Ninh Trừng.

“…” Câu xin lỗi kia liền nghẹn trong miệng Long Ngọ, lúc sau mới chuyện đề tài, “Em không ngủ được à?”

Ninh Trừng cuộn cả người trong tấm chăn nhỏ, đưa nửa cái đầu ra khỏi giường, phấn khích nói: “Chị ơi, chị mới gọi điện với anh Thi ạ?”

“Ừ.” Long Ngọ không rõ ý gì nhưng vẫn gật đầu.

“Ồ ——” Ninh Trừng kéo dài một tiếng, đầu nhỏ lắc lắc, thoạt nhìn khá vui vẻ.

Quả nhiên người có lạnh nhạt đến đâu một khi đã nói chuyện yêu đương thì đều trở nên dính như cháo. Ninh Trừng “Xoạt” một tiếng rụt về lại, tự mình phấn khích lăn lộn ở trên giường. Cô ấy nghĩ trong đầu cái cảnh chị cô ấy và anh Thi Sơn Thanh gọi điện nói chuyện sến rện với nhau, đáng yêu đến run rẩy ruột gan luôn ấy!

“Chị tắt đèn đây.” Long Ngọ không nghĩ ra tại sao Ninh Trừng lại cứ lăn qua lặn lại trong rèm, nhưng ngoài miệng vẫn dặn dò một tiếng, “Đừng lăn nữa.”

“Ừm!” Ninh Trừng lập tức dừng lại, lớn tiếng đáp lại một câu. Đợi Long Ngọ tắt đèn rồi lên giường, cô ấy mới ôm con búp bê trên giường, còn kích động hôn một cái.

Lúc đi học vào ngày hôm sau, Long Ngọ vừa vào phòng liền nhìn thấy Thi Sơn Thanh đã ngồi ở đó. Từ khi cô bước vào cửa, chỉ cần liếc mắt là thấy ngay dáng người cao ngất của cậu. Cậu ngồi ở đó giống như một cây trúc xanh, đầu cúi thấp, đang xem sách.

“Sao lại về trước thời hạn vậy?” Long Ngọ chậm rãi đi qua, ngồi xuống rồi hỏi. Trương Liêu nói cậu xin nghỉ năm ngày, bây giờ mới là ngày thứ tư.

Thi Sơn Thanh nghe được tiếng nói bên cạnh thì tay hơi run lên. Chẳng qua động tác ấy rất rất nhỏ nên Long Ngọ không phát hiện ra.

“Xử lý xong rồi nên mới về sớm.” Thi Sơn Thanh giải thích qua loa, cậu vẫn thấy không được tự nhiên cho lắm.

Long Ngọ gật đầu, lấy một cuốn sách bài tập từ trong túi ra rồi đẩy ra giữa hai người.

“Tôi không thể phân tích trường hợp này, cậu xem thử đi.” Long Ngọ nghiêm cái mặt đơ, hỏi hết sức nghiêm túc. Tuy rằng bọn họ đã gọi điện vào ngày hôm qua và dường như đã làm hòa, nhưng Long Ngọ cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội để khiến tình bạn này trở nên sâu sắc được.

“Để tôi xem sao.” Thi Sơn Thanh không dời sách bài tập qua, mà trực tiếp nghiêng đầu nhìn sang chỗ mà Long Ngọ chỉ.

Cậu liếc mắt nhìn, quả thật là phức tạp, có rất nhiều thuật ngữ và công thức liên quan. Thi Sơn Thanh lấy cuốn sách qua rồi viết vài chữ vào đó, bắt đầu tính toán.

Câu hỏi này thật sự nằm ngoài đề cương, nhưng mọi người ở đại học đều ủng hộ việc tự học, câu hỏi này cũng có thể tính ra. Thi Sơn Thanh nói ra vài công thức và định lý, rồi hỏi Long Ngọ có biết không.

Long Ngọ đương nhiên biết, câu hỏi này được cô chọn rất lâu mới chọn ra. Không đơn giản là chỉ nhìn phức tạp, mà lúc làm cũng phức tạp, chính cô cũng phải tính một lúc lâu.

“Chỗ này phải tính như vậy…” Thi Sơn Thanh giải thích rất nghiêm túc. Cậu đâu ngờ Long Ngọ lại có ý tưởng kia chứ, vì trông cô chính trực đến thế cơ mà.

Long Ngọ chỉ định nhân cơ hội này để làm lành, nhưng không nghĩ tới cách giải của Thi Sơn Thanh lại hoàn toàn không giống mình. Long Ngọ nghe một lúc liền mê mẩn, nên nhịn không được lại hỏi thêm mấy vấn đề.

Thi Sơn Thanh rốt cuộc cũng là người có kinh nghiệm thực tế, hiện tại còn mang theo một nhóm người trong tay, nên đương nhiên sẽ khác với người chỉ được học trong sách vở như Long Ngọ.

“Hiểu chưa?” Thi Sơn Thanh vươn ngón tay thon dài như ngọc chỉ vào trình tự giải đề mà mình vừa viết, kiên nhẫn hỏi. Cho tới bây giờ cậu vẫn chưa từng chỉ bài cho nữ sinh, vì trước đây có quá nhiều nữ sinh đã dùng cách hỏi bài để làm phiền cậu, cho nên từ trước tới nay cậu luôn tỏ vẻ khó gần với nữ sinh.

“Rồi.” Long Ngọ gật đầu, lại hỏi tiếp vài câu, Thi Sơn Thanh cũng giải thích rõ ràng từng câu một.

Long Ngọ vốn có tâm tư lấy cớ thì giờ đã biến thành hỏi bài đúng nghĩa, Thi Sơn Thanh hoàn toàn không phát hiện ra. Bầu không khí giữa hai người không còn gượng gạo như trước nữa. Đợi sau khi Long Ngọ hỏi xong, lấy lại tinh thần liền thở phào nhẹ nhõm trong lòng một hơi.

Quả nhiên cách này hữu dụng!

Không khí hòa hợp, Thi Sơn Thanh cũng không còn mất tự nhiên nữa mà đã khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt trước đây, chỉ là khóe môi đã mang ý cười.

“Tôi có mang hai chai vang đỏ từ nước W về, ngày mai sẽ đưa cho cậu.” Thi Sơn Thanh cầm vở mình về, làm như vô tình nói.

“Cảm ơn.” Bởi vì đã biết trong điện thoại, nên Long Ngọ thật sự không thấy quá phấn khích. Khi uống rượu thì cô thích uống rượu trắng hơn, uống vào rất sảng khoái.

Không biết Thi Sơn Thanh có phải thông qua nét mặt của cô mà nhìn ra điều gì không, cậu nói: “Rượu trắng quá mạnh nên sẽ tổn hại thân thể, cậu… Uống ít thôi.”

Lúc này Long Ngọ không lập tức đáp lại cậu ngay, mà hoảng hốt một lúc lâu, lâu đến mức Thi Sơn Thanh quay đầu nhìn sang mà cô cũng không biết.

“… Tôi biết rồi.”

Không hề nói được, mà chỉ nói biết rồi, rõ ràng cho thấy Long Ngọ không nghe lọt.

Trên khuôn mặt đẹp trai của Thi Sơn Thanh chợt hiện vẻ lo lắng rồi biến mất rất nhanh. Cậu với cô chỉ là bạn bè bình thường, không thể ép buộc nhau.

“Bọn mình không phải là bạn à?” Thi Sơn Thanh để bút xuống, cả người nằm úp sấp, đặt khuôn mặt tuấn tú lên cánh tay, ít đi vẻ cao quý lại nhiều thêm phần lười biếng.

“Là bạn mà.” Long Ngọ sao có thể không thừa nhận đây. Lần đầu tiên đến trường cô đã muốn làm bạn với cậu rồi.

“Tôi rất lo lắng về cậu.” Thi Sơn Thanh khẽ nói một câu, hơi khép mắt lại.

Nghe xong câu này, mặt Long Ngọ nóng lên, đây là lần đầu tiên có người nói với cô như vậy.

“Thật sự xin lỗi, tôi…” Long Ngọ ít khi chột dạ, lắp bắp không biết phải nói gì.

Rõ ràng quan hệ mới hòa hoãn, lập tức lại trở nên khó hiểu. Mãi đến khi tan học hai người cũng không nói lời nào.

“Cùng đi ăn cơm không?” Long Ngọ cúi đầu đi theo Thi Sơn Thanh, cẩn cẩn thận thận quan sát sắc mặt cậu, sợ cậu lại giận.

Vừa mới làm lành, Thi Sơn Thanh cũng không muốn tiếp tục chiến tranh lạnh nữa. Cậu gật đầu xem như đồng ý.

“Sáng mai không có lớp, cậu có phải chạy bộ không?”

“Có, sao thế?” Long Ngọ thấy Thi Sơn Thanh chủ động hỏi, liền trả lời ngay.

“Ngày mai tôi với cậu cùng chạy bộ đi, tiện thể đem hai chai rượu cho cậu luôn.” Thi Sơn Thanh thản nhiên nói.

“Được, vậy mai tám giờ tôi đợi cậu ở sân thể dục nhé.”

Thi Sơn Thanh giật mình, khó hiểu hỏi: “Không phải bình thường cậu đều bắt đầu chạy bộ vào lúc sáu giờ rưỡi à?”

Long Ngọ không nhịn được mà vặn vặn ngón tay. Cô vì muốn để Thi Sơn Thanh ngủ thêm nên mới nói như vậy, không ngờ cậu lại biết giờ giấc của mình.

“Long Ngọ…”

“A Ngọ.” Long Ngọ ngắt lời Thi Sơn Thanh, “Gọi tôi là A Ngọ đi, bọn mình là bạn mà nên đừng lạnh nhạt thế.” Dù sao lúc trước Thi Sơn Thanh đã từng gọi cô như vậy, cô cảm thấy rất dễ nghe. Giữa bạn bè hẳn là nên thân thiết hơn so với những người khác, Long Ngọ nghĩ thầm.

Vành tai Thi Sơn Thanh lập tức nổi lên màu hồng nhạt, cậu cũng nhớ là mình đã gọi Long Ngọ như thế mấy lần rồi.

Thi Sơn Thanh mấp máy môi nói: “A Ngọ, cậu đừng săn sóc tôi quá thế. Tôi đâu phải con gái, không giống… Tiểu Trừng đâu.”

Thi Sơn Thanh không biết gì nhiều về Ninh Trừng, nhưng cậu có thể nhìn ra Long Ngọ có thói quen săn sóc cô ấy. Cậu liền cho rằng Long Ngọ đối với nữ sinh nào cũng đều như vậy.

Long Ngọ sửng sốt một lúc, cuối cùng mới “À” một tiếng, không biết có để lọt tai không.

“Vậy thì cứ thế nhé, sáu rưỡi sáng mai gặp nhau ở sân thể dục.” Thi Sơn Thanh lập tức nói.

“Được.”

Lúc hai người cùng vào căn tin, vẫn nhận lấy những ánh nhìn chăm chú như trước. Có lẽ là vì đã nghe nói hai vị này đang qua lại, nên ánh mắt của bọn họ càng lộ liễu hơn trước. Có không ít nữ sinh đều muốn biết nữ sinh mà Thi Sơn Thanh thích trông sẽ thế nào.

Chẳng qua từ trước đến giờ hai người này đều không hề để ý đến ánh mắt của người khác, căn bản là không để trong lòng, tự ăn cơm của mình.

Lúc Long Ngọ trở về, Ninh Trừng đội mũ lưỡi trai trên đầu, đeo một chiếc ba lô, đang chuẩn bị ra ngoài.

“Tiểu Trừng, em đi đâu thế?”

“A, chị về rồi này!” Ninh Trừng ngẩng đầu, lộ ra gương mặt trắng như tuyết dưới mũ. Cô ấy cười cong mắt, nói: “Em định đi xem thi đấu, cổ vũ cho anh Trương Liêu á chị.”

“Lớp trưởng? Cậu ấy thi gì?” Long Ngọ và Trương Liêu không được tính là thân thiết, nên không rõ chuyện của cậu ta lắm.

“Hôm nay anh ấy có trận đấu với người ngoài trường ở sân vận động, anh ấy đánh bóng rổ cũng được lắm đó chị.” Ninh Trừng nghiêng đầu nhớ lại cảnh mình đùng đùng nổi giận đi tìm Trương Liêu lúc trước.

“Chị muốn đi xem với em không?”

“Không được rồi, buổi chiều chị có chút việc.” Long Ngọ lắc đầu, tiện thể chỉnh lại mũ cho Ninh Trừng, “Mang mũ ngược rồi này.”

“…” Ninh Trừng không dám nói đây là mình cố ý. Đoán chừng mốt đối với chị cô ấy chính là không đứng đắn.

Thấy Ninh Trừng lanh lợi đi rồi, Long Ngọ mới lấy điện thoại ra gọi cho Lôi Thật.

“Số 49 đường Thắng Lợi, tới nhanh đi.” Lôi Thật cũng không phí lời, nói xong một câu liền cúp máy.

Trước đó Long Ngọ đã cân nhắc rất lâu mới mở miệng, Lôi Thật lập tức thuận thế trèo lên cột, muốn Long Ngọ rảnh thì đi theo mình.

Khoảng ba mươi phút sau, Long Ngọ đến được nơi mà Lôi Thật đã nói. Xung quanh đã bị giăng dây cảnh giới, không ít người nhiều chuyện đã vây quanh để xem.

“Long Ngọ, ở đây.” Lôi Thật vừa đi ra cùng một người mặc áo khoác trắng, liếc mắt liền thấy cô.

Long Ngọ nâng dây cảnh giới bằng một tay, cúi đầu đi vào, người cảnh sát bảo vệ bên cạnh cũng không ngăn cản.

“Đi thôi, theo anh vào xem hiện trường.” Lôi Thật ở đội cảnh sát hình sự, trước đó có nói là quay về thành phố Hải nhưng thật ra vẫn làm nghề cũ. Ban đầu về thành phố Hải làm cục phó là thăng chức, về sau cũng không cần bận rộn trừng hung đấu ác đến tối mịt ở bên ngoài. Nhưng anh ta lại không ngồi yên được, nhất định phải chạy ra hiện trường. Hơn nữa một cục phó tự xưng bản thân rất co giãn, cục trưởng cũng đành mở một mắt nhắm một mắt, để anh ta đi.

Long Ngọ đi theo vào, cô chưa biết gì nên vừa vào hiện trường nhìn thấy tình hình bên trong thì không khỏi sửng sốt.

“Thế nào, có thích ứng được không?” Lôi Thật thấy cô sửng sờ đứng đó thì nhíu mày hỏi.

“Ừm.” Long Ngọ hoàn hồn gật đầu.

Hiện trường đẫm máu, mùi tanh tận trời. Cảnh sát thực tập vừa vào theo Lôi Thật đã chạy ra ngoài để ói.

“Tuy rằng nhiệm vụ trước đây của em rất nguy hiểm, nhưng sẽ càng thử thách tố chất tâm lý của con người. Chắc hẳn đối với em mà nói thì chuyện này chỉ là chuyện nhỏ nhỉ, nói thế nào cũng là đi ra từ nơi đó mà.”

Long Ngọ không nói gì, chỉ nhìn Lôi Thật xem xét hiện trường.

“Bây giờ em cứ xem thôi, tích lũy kinh nghiệm. Đợi em tốt nghiệp thì trực tiếp đến đội hình sự của bọn anh luôn.” Lôi Thật ngồi xổm xuống lật lật thi thể, đưa lưng về phía Long Ngọ nói.

“Không cần phải chuyển ngành à?” Long Ngọ hỏi. Tuy rằng ngành điều tra hình sự của đại học D không có danh tiếng lắm, nhưng dù sao cũng móc nối với cảnh sát hình sự.

“Không phải em đã học đến năm 2 rồi à, còn chuyển được hả?” Lôi Thật vẫn đưa lưng về phía Long Ngọ.

“Chuyển được mà.”

Nghe xong lời này, Lôi Thật cười một tiếng, rốt cuộc cũng dừng tay quay người lại, “Em không nhớ là em đã ở đâu trong mấy năm này à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi