ĐẰNG ẤY, LÀM BẠN NHÉ?

Người nào đó ban đầu là giả bộ buồn ngủ, nhưng nhắm mắt lại chỉ một lúc liền buồn ngủ thật. Long Ngọ không biết tình hình, cô hít thở không khí trong lành trong núi, tận hưởng phần yên tĩnh hiếm có này.

Theo thời gian trôi qua, người ở chân núi cũng dần nhiều hơn, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng còi xe. Thiên Sơn vốn đã không cao, huống hồ bọn họ còn đang ở giữa sườn núi. Thi Sơn Thanh nhanh chóng bị mấy tiếng còi chói tai đánh thức.

“A Ngọ, mấy giờ rồi?” Lần này Thi Sơn Thanh rất buồn ngủ, nên bị kéo dài thời gian.

“Bảy giờ ba sáu, cậu ngủ mười năm phút.” Ba lô của Thi Sơn Thanh đặt dưới chân Long Ngọ, cô rút một chai nước khoáng bên hông rồi đưa cho Thi Sơn Thanh.

“Cảm ơn.” Thi Sơn Thanh nhận lấy rồi ngửa đầu lên uống mấy ngụm, bấy giờ mới thấy tỉnh táo.

Long Ngọ bảo Thi Sơn Thanh đứng lên, còn mình thì gấp thảm dã ngoại lại rồi bỏ vào trong ba lô. Thật ra loại việc như gấp xếp hiện tại đã thành sở trường của Long Ngọ, dù sao cô cũng đã luyện gấp thành miếng đậu phụ suốt ba năm trong quân đội.

Trên Thiên Sơn, ngoại trừ hàng cây bên con đường lát đá được trồng sau này là nhân tạo, thì tất cả những thứ khác đều là vốn có trên Thiên Sơn. Con đường mà bọn Long Ngọ đang đi có không ít cây trúc xung quanh, đáng tiếc không ra hồn, chỉ nằm rải rác trên sườn núi. Có điều thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy bảy, tám cây tụm lại một chỗ, nhìn cây trúc xanh tươi thật dễ chịu.

“Cậu muốn chụp ảnh không?” Long Ngọ bỗng dừng lại hỏi.

“Gì cơ?” Thi Sơn Thanh đang miệt mài nhìn đường dưới chân, không hiểu ý của Long Ngọ. Câu này được nói từ miệng cô cứ cho cảm giác là lạ, vì Long Ngọ là kiểu người già cả đến Wechat cũng không chơi được lưu loát.

“Cậu đứng ở đó đi, tôi chụp cho cậu một tấm.” Long Ngọ chỉ mấy cây trúc xinh đẹp kia rồi nói. Cô cảm thấy Thi Sơn Thanh rất hợp với trúc, nên mới muốn chụp ảnh cho cậu, nhưng ít nhiều cũng thấy ngại ngùng.

“… Được.” Hiếm khi thấy cô chủ động muốn mình làm chuyện gì, nên sao Thi Sơn Thanh có thể từ chối đây.

Bảy, tám cây trúc thì không phải nhiều lắm, nhưng trúc trên Thiên Sơn đã có tuổi nên rất tươi tốt, màn sương mù nhạt vẫn chưa tan hết còn đang vẫn vít ở bụi trúc. Thi Sơn Thanh vừa đứng vào, liền cho cảm giác như người sống ở rừng trúc. Cậu nhìn về phía Long Ngọ, mặt mang ba phần ý cười, rơi vào mắt Long Ngọ tựa như chàng tiên tre rơi xuống trần gian vậy.

Sau khi Long Ngọ chụp liên tiếp mấy tấm, thì tim đập hơi nhanh. Cô nhíu mày thầm nghĩ: Chẳng lẽ vết thương lần đó để lại di chứng?

“Xong rồi.” Long Ngọ hạ di động xuống, nói với Thi Sơn Thanh. Cô không gửi ảnh cho Thi Sơn Thanh, mà dường như Thi Sơn Thanh cũng chẳng cần. Cậu đi tới rồi cùng Long Ngọ đi dần lên trên.

Tuy rằng núi không cao, hai người đi một lúc lại dừng, thì mất ba tiếng mới đến đỉnh núi. Cho nên đợi khi bọn cậu lên đến đỉnh núi, trên đó đã có không ít người.

Trên đỉnh có một siêu thị và một tiệm mì, tiệm mì này là do mấy bác gái hơn bốn mươi tuổi ở thành phố Hải chung vốn mở ra, một tô mì trơn nấu bằng củi lửa.

Long Ngọ kéo Thi Sơn Thanh đi lên tầng hai, xung quanh không có tường chỉ có lan can đơn sơ, giữa bàn với bàn cách nhau rất xa. Có rất nhiều gia đình đến đây, nên khi Long Ngọ và Thi Sơn Thanh đến cũng không tính là bất ngờ.

“Ngồi ăn ở đây hả?” Thi Sơn Thanh lười biếng chống cằm hỏi. Chỗ này không tệ, hoàn cảnh tốt, có gió thổi rất mát mẻ, tuy rằng trên đỉnh có hơi ồn ào.

“Ừ, mì ở đây cũng ngon lắm.” Long Ngọ đặt hai tấm phiếu vừa mới lấy lên bàn rồi nói.

“Đây là cái gì?” Việc làm ăn của tiệm mì rất tốt, mọi người đều đang xếp hàng ở hông tầng một. Sau khi lên đây Long Ngọ liền xếp hàng mua mì, còn Thi Sơn Thanh thì đi siêu thị, cho nên không biết.

“Phiếu mì của tiệm, đợi lát nữa sẽ đi lấy mì.” Long Ngọ đẩy phiếu mì qua. Thật ra nó chỉ là một mảnh giấy, mặt trên còn được đóng con dấu màu xanh, giống phiếu cơm ngày xưa.

Thi Sơn Thanh cúi đầu nhìn mặt bàn, sự chú ý lại bị ngón tay trên phiếu mì hấp dẫn. Người có dáng cao thì ngón tay khá thon dài, Long Ngọ cũng không ngoại lệ. Ngón tay cô sạch sẽ thon dài, chẳng qua đôi mắt sắc bén của Thi Sơn Thanh phát hiện móng tay của Long Ngọ chẳng hề tròn trịa. Trong mắt cậu, có thể nói nó thật gồ ghề.

Có lẽ Long Ngọ lâu rồi chưa cắt móng tay, đã mọc ra một vòng màu trắng nhạt luôn rồi. Nhìn lúc nữa, cậu có thể thấy rõ móng tay cô mọc hơi giống hình tam giác. Thi Sơn Thanh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra trước đây cô cắt móng tay bằng cách nào, đại khái là mỗi đầu ngón tay cần hai dao. Bên trái một dao bên phải một sao là xong, vừa khéo để lại một ít ở giữa.

“A Ngọ.” Thi Sơn Thanh sờ phiếu mì, ngẫu nhiên liếc nhìn rồi nói.

“Ừ.”

“Móng tay cậu dài rồi kìa.”

Long Ngọ sửng sốt, cúi đầu xòe hai bàn tay ra nhìn, quả nhiên có hơi dài.

“Tớ bấm giúp cậu.” Nói xong Thi Sơn Thanh lấy ra một chùm chìa khóa từ trong ba lô, trên đó treo một chiếc kiềm bấm móng tay.

Trì độn như Long Ngọ cũng biết loại chuyện thế này quá thân mật, nên theo bản năng muốn cự tuyệt, “Không cần…”

“Dù sao cũng rảnh phát chán mà.” Thi Sơn Thanh cười đến là chân thành, “Tớ thích nhất là bấm móng tay cho người ta đấy.” Cậu chỉ từng bấm móng tay cho mình.

Long Ngọ nhìn vào đôi mắt như đựng ánh sao của Thi Sơn Thanh, bỗng hiểu ra. Kiểu như có vài người thích bóp màng xốp hơi vậy, có lẽ Thi Sơn Thanh mê bấm móng tay. Cô vô thức nhìn vào đầu ngón tay của Thi Sơn Thanh, đầu móng tay được cắt sửa rất tròn, còn lộ ra màu hồng nhạt khỏe mạnh.

Thỏa mãn nguyện vọng của bạn, Long Ngọ nghĩ rằng đó là cách tốt nhất để làm bạn nên gật đầu đồng ý.

Bàn ở tiệm mì này nhỏ hơn bàn vuông thông thường, Long Ngọ trực tiếp đặt tay lên bàn để Thi Sơn Thanh ngồi đối diện có thể chạm tới. Thi Sơn Thanh cầm lấy một bàn tay của Long Ngọ, mang theo ý dỗ dành nói: “A Ngọ, nếu đau thì cậu nhớ nói nhé.”

Long Ngọ không nói gì, mất tự nhiên quay đầu đi. Trước đó họ nắm tay thì cô vẫn chưa thấy điều gì khác thường, bây giờ đang ngồi trước mặt mọi người, tay mình được cậu nâng bằng hai tay lại hơi thấy ngượng.

Thi Sơn Thanh không có ý gì khác. Cậu lót hai tờ khăn giấy lên mặt bàn, miệt mài mà nghiêm túc giúp Long Ngọ cắt sửa. Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, cắt xong còn dũa nữa, cho đến khi móng tay của cô trở nên tròn và trơn nhẵn. Bởi vì đầu móng tay lưu lại bụi móng, nên Thi Sơn Thanh dùng đầu ngón tay phủi đi, cuối cùng cúi đầu thổi thổi mới tính là cắt sửa xong một đầu ngón tay.

Hơi thở ấm áp phả lên đầu ngón tay của cô, khiến sống lưng của Long Ngọ tê rần. Cô phải dùng hết toàn lực mới khiến mình không rút tay về.

Thời gian lâu như thế, với tốc độ của Long Ngọ thì đã bấm xong mười đầu ngón tay từ lâu. Mấy người bàn bên trái và bên phải vẫn chưa có mì, nên cô chỉ có thể để cậu làm từ từ.

“A Ngọ này, cách cắt móng tay của cậu rất dễ khiến mình bị thương đấy.” Lúc Thi Sơn Thanh bấm đến ngón út thì nhíu mày nói.

Móng tay ngón út của Long Ngọ không mọc dài, Thi Sơn Thanh nhìn thấy phần móng tay bị cắt thì trong lòng cũng đau âm ỉ, cô cắt đến sát cả thịt.

Người này… Thật sự chẳng biết chăm sóc bản thân gì hết.

“Đâu có, tôi không bấm nó mà.” Lúc này Long Ngọ mới quay đầu để nhìn Thi Sơn Thanh.

Thi Sơn Thanh thản nhiên liếc nhìn Long Ngọ, trong mắt lại lộ ý mà cô nhìn không hiểu.

Từ trước đến nay Thi Sơn Thanh luôn kỹ càng chu đáo, giúp Long Ngọ bấm xong còn cầm mười đầu ngón tay của cô lên để nhìn, vẻ mặt nghiêm túc khiến người ta không biết làm sao. Vứt khăn giấy trên bàn vào thùng rác bên cạnh, Thi Sơn Thanh lấy tờ khăn ướt giúp Long Ngọ lau sạch đầu ngón tay, cuối cùng còn chà lên tay mình mới tính là xong xuôi.

Rốt cuộc cũng bấm xong, Long Ngọ thở ra một hơi thật dài trong lòng. Thật sự quá giày vò người ta rồi, cô cho rằng bắt mình vác năm kg chạy hai mươi dặm còn thoải mái hơn là để Thi Sơn Thanh giúp mình bấm móng tay.

“Chàng trai tốt với bạn gái quá, có triển vọng đấy!” Dì ngồi bên cạnh vẫn luôn chú ý tới bọn họ, lúc này liền nhịn không được mà khích lệ một câu, sau đó quay đầu sang đen mặt nói với chồng mình, “Anh nhìn cậu ấy mà xem! Đã giúp em làm được gì chưa?”

“…” Người chồng nằm không mà cũng bị ăn đạn một cách khó hiểu.

Hiện tại Thi Sơn Thanh chỉ ước người trên khắp thế giới này đều hiểu lầm quan hệ của hai bọn họ, lẽ đương nhiên cậu không đi giải thích. Mà Long Ngọ lại chẳng để bụng lời nói của người khác, nên càng không mở miệng giải thích.

“Chắc sắp có rồi, tôi đi xem thử.” Bác gái dưới lầu đã đọc số, sắp đến lượt bọn họ.

“Ừ.”

Khách đến ăn mì đều ngồi ở phòng gạch dưới tầng một, ngôi nhà này đã được xây nhiều năm. Vừa vào cửa sẽ thấy một bác gái ngồi trên bàn phía bên trái để thu phát phiếu mì, đi tiếp vào bên trong sẽ thấy một bức tường bằng củi gỗ, bên phải cũng có một bức tường được quét màu trắng. Qua cửa khung hình vuông có thể nhìn thấy ba bác gái ở phòng bếp, một bác ngồi xổm thêm củi lửa vào bếp, một bác đứng cạnh nồi để vớt mì, một bác khác thì đứng ở khung cửa để đưa thức ăn.

Bởi vì Long Ngọ phải bưng hai tô, nên bác gái đứng ở khung cửa đã đưa cho Long Ngọ một mâm gỗ để đặt hai tô mì.

Long Ngọ vừa bước ra để đi lên lầu, lúc ngẩng đầu liền thấy Thi Sơn Thanh đang đi xuống.

“Sao thế?” Long Ngọ hỏi.

“Tớ bưng lên cho.” Thi Sơn Thanh đón mâm trong tay Long Ngọ rồi nói.

“… Tôi bưng lên được mà.” Long Ngọ luôn có thói quen tự lập, lúc ở cùng người khác sẽ ôm việc vào người.

“Vừa nãy có nhờ dì bên cạnh trông hộ ba lô giúp chúng ta nên mới xuống hơi muộn.” Thi Sơn Thanh quay đầu ra hiệu cho Long Ngọ đi theo, cầu thang rất hẹp chỉ đủ cho hai người lên xuống.

Long Ngọ đi theo phía sau, nhìn Thi Sơn Thanh bê tô mì ra, lại nói cảm ơn với dì bên cạnh thì cô mới lấy lại tinh thần.

“A Ngọ, nhìn có vẻ ngon đấy.” Thi Sơn Thanh đưa cho Long Ngọ một đôi đũa rồi cười nói.

Tuy rằng là mì trơn, nhưng nhìn khá ngon. Trong tô sứ màu lam có sợi mì vàng sữa và nước dùng màu đục, hòa quyện với nhau khiến người ta nhìn là muốn ăn.

“Mì của họ tự mình cũng làm được, nhưng vị lại không giống.” Long Ngọ giải thích. Thiên Sơn không chỉ có mỗi phong cảnh nổi danh, mà còn có tiệm mì này nữa.

“Khi nào rảnh bọn mình tới nữa nhé?” Thi Sơn Thanh dừng đũa nói. Cậu thích nơi này, có người cùng ngồi giữa sườn núi ngắm cảnh, cùng ăn mì trơn trên đỉnh núi.

“… Được.”

Hai người ăn mì xong lại đi dạo xung quanh một lúc. Gần đó có một ngôi miếu nhỏ, thật ra cũng không được tính là miếu, chỉ có một pho tượng phật được khảm ở đỉnh núi, bên cạnh còn có một gốc cây ước nguyện cho hợp hoàn cảnh, bên trên treo đầy sợi vải đỏ.

“A Ngọ, sợi vải đỏ đó từ đâu mà có?” Thi Sơn Thanh nhìn nửa ngày đột nhiên hỏi.

“Ở sạp kia có bán kìa.” Long Ngọ chỉ phía đối diện cây ước nguyện.

“Tớ cũng muốn treo.” Lúc này Thi Sơn Thanh rất giống một đứa trẻ đang làm nũng.

Không đợi Long Ngọ đáp lại, Thi Sơn Thanh lập tức dắt tay Long Ngọ đi về hướng bên đó. Chỉ thấy trên sạp hàng dựng một tấm bảng, năm đồng một sợi vải ước nguyện.

Long Ngọ không cần, Thi Sơn Thanh chỉ mua một sợi. Khi cậu đưa đủ tiền, chủ sạp mới lấy ra một cây bút dầu đưa cho Thi Sơn Thanh.

Thi Sơn Thanh không lập tức viết chữ lên, mà quay đầu nói với Long Ngọ: “A Ngọ, cậu không được nhìn đâu đấy, đây là bí mật của tớ.”

“Ừ.” Long Ngọ lập tức đưa lưng về phía Thi Sơn Thanh. Tuy rằng Long Ngọ không tin vào những chuyện như ước nguyện thế này, nhưng vẫn sẽ tôn trọng những người khác. Cô chỉ không ngờ rằng cậu cũng sẽ tin những chuyện như vậy.

“Xong rồi.” Thi Sơn Thanh viết xong liền bảo Long Ngọ đứng chờ ở đây, còn  mình thì đi đến gốc cây bên kia để treo sợi vải đỏ. Người ta cao, treo cũng cao hơn những người khác rất nhiều.

Thi Sơn Thanh xoay người cười với Long Ngọ đang chờ mình ở đối diện, rồi đi về phía cô. Gió núi khẽ thổi qua sau lưng, sợi vải đỏ ước nguyện trên cây bị mở ra một góc, mơ mơ hồ hồ lộ ra vài chữ: Long… Thi…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi