Chương 196
Lâm Tử Minh cười tủm tỉm, đôi với Tư Đồ Nam nói: “A Nam, anh thua rồi, hiện tại có thê thực hiện lời hứa của anh, quỳ xuông, dập đầu nhận Sai, gọi một trăm tiêng ông nội.”
Đúng vậy, mọi người mới phản ứng lại, Tư Đỗ Nam còn cược với Lâm Tử Minh, hiện tại Tư Đồ Nam đã thua..
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Tư Đồ Nam cực kì thú vị!
Ai có thể nghĩ đến, Lâm Tử Minh cư nhiên có thê lây ra gồm sứ thanh hoa triệu Minh.
Dã tâm của hắn đã chết…
Bâu không khí đột nhiên rơi vào im lặng tuyệt đối, tất cả mọi người đều nhìn hãn.
Tư Đồ Nam run rầy, hắn như muốn khóc.
“Không thể nào! Chắc chắn ngài đã giám định sai rồi! Chất lượng như thế này, như thê nào có thể là gôm sứ thanh hoa triều Minh chứ!” – Tư Đồ Nam cuống quýt, đầu hắn nóng bừng, chỉ ngón tay vào Cố Hưng.
Cố Hưng nghe được lời này của hắn, sắc mặt lập tức u ám: “Tư Đồ Nam, cậu đang nghỉ ngờ trình độ của tôi, nghỉ ngờ nhân phẩm của tôi?”
Tư ĐồNam cảm nhận đượcsắc mặt u ám của Cố Hưng, hẳn ý thức được mình đã nói sai, có điều,bắt hắn quỳ xuông dập đầu xin lỗi Lầm tử Minh và gọi hắn một trăm tiếng ông nội, đây là điều hắn tuyệt đối không thê làm được!
Cho nên, hắn tình nguyện đắc tội Cố Hưng, cũng không thê bán đứng tôn nghiêm của mình.
Đùa chứ, nếu bắt hắn quỳ xuống xin lỗi Lâm Tử Minh,chi bằng giết hắn đi.
Cho nên hắn hừ một tiêng, nói: “Ai có thể nói điều này! Mọi người đều biết, Lâm Tử Minh chính là con rễ của Sở gia, là một kẻ nông thôn nghèo nàn, nhiều năm như vậy, ngay cả công việc cũng không có, chỉ biết ăn bám ởSở gia, mỗi ngày. làm việc vặt ở trong nhà, người như vậy, sẽ có người tặng hán gồm sứ thanh hoa triêu Minh xa xỉ này sao, đây là tuyệt đối không có khả năng!”
Những lời hắn nói rất có đạo lý, mạch lạcrõ ràng, nhưng hiện tại không một ai tin tưởng hắn , bởi vì Cố Hưng đã giám định rõ ràng, là một người nồi tiếng về sự chính trực và trình độ cao trong giới đồ cổ, thử hỏi người như vậy, sao có thẻ nói dối?
Lúc này, Sở Phi nhìn Tư Đồ Nam với dáng vẻ không muốn thừa nhận, cảm thấy Tư Đồ Nam rất ghê tởm .
Ngay. cảán tượng của Sở Hoa Hùnđ và Liễu Tố Hồngđối với hắn cũng đã rơi xuống đáy vực, Tư Đồ Nam là người có tiên, nhưng con người như thê này, thật sự khiên người khác không muốn nịnh nọt.
Lâm Tử Minh đã sớm dự tính trước điều này, hắn không có hútbát ngờ: “
Tư Đồ Nam. anh đỉnh chơi xấu sao?
Phải nhớ răng, anh vừa rôi đã lập ra giấy tờ, có muốn tôi nhắc lại cho anh nghe không?”
Tư Đồ Nam trên mặt lộ ra dữ tợn, thô bạo đoạt lây giây tờ từ trong tayLâm Tử Minh, sau đó xé thành từng Tin: “Giấy tờ gì? Tôi làm gì có việt gì!”
Lâm Tử Minh không có tức giận, hắn cười nhạo: “Không chịu thua, Tư ĐồNam, cậu đúng thật là đồ rác rưởi.’ Sắc mặtTư Đồ Nam rất khó coi, hắn vốn muốn giãy dụa một chút, nhưng khi nhìn thầy ánh mắt ghê tởm, vẻ mặt khinh bí của Sở Phi, hắn vô cùng khó chịu.
Ngay cả Sở Hoa Hùng và Liễu Tố Hồng đều nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.
Tâm tình hắn vặn vẹo, hung hăng ` trừng mắt liếcLâm Tử Minh một cái, hung hắn nói: “Mày đợi đó cho tao!”
Sau đó hắn liền trực tiếp xoay người đi, vô cùng xấu hổ, chạy đến cửa nói, đúng lúc đụng vào nhân viên phục vụ đang bưng nỗi súp, một nửa nồi SÚP đều đồ lên người hắn, nóng đến nồi hắn nhảy lên như một con khi, hét lên thảm thiết.
Nhìn thây cảnh này, Lâm Tử Minh không nhịn được liên bật cười.