Chương 234
Sở Quốc Đống khi nào thì chịu qua cơn giận như thế này, hơn nữa vần là trước mặt nhiều vãn bối như vậy, mặt hắn lập tức đều đẹn, nghiền răng nghiền lợi, nhìn đến bộ dáng tiêu nhân đắc chí của Lâm Tử Minh, hắn liền đặc biệt căm tức, hận không thể đánh một bạt tail Nhưng hắn không dám, hiện tại Lâm Tử Minh chính là thần tài của hắn, nếu đắc tội Lâm Tử Minh, Sở gia liền xong đời .
Trên thế giới này, còn có chuyện nào hoang đường hơn so với chuyện này không!
Vì thê, hãn đành phải lại tươi cười, so với khóc còn khó coi hơn, nói: “Tử Minh à, vừa rồi ông nội là trách lầm con, con không cân tức giận, ông nội liền bồi thường cho con. Thực xin lỗi, con không cân cùng ông nội chấp nhặt, được không?”
Sở Quốc Đống từng này tuổi, ngang ngươc kiêu ngao hơn nửa đời người.
muôn hăắn phải đôi với tên ở rễ phê vât nhận lôi, thật sự so với giêt hăn còn khó chịu hơn! Nét mặt già nua nóng bỏng đau đón.
Lâm Tử Minh cũng không phải là một người hà khắc, trái lại, hắn rất kính già yêu trẻ, nhưng là; hắn đối với Sở Quốc Đồng là không có một chút kính ý, có cũng chính là khinh thường.
cùng chán ghét. Ở Sở gia bốn năm, hắn thấy rõ ràng, Sở Quốc Đống đối đãi Sở Phi không tốt như thế nào, lại nhục nhã hắn như thế nào.
Sở Phi ở một bên, nhìn đến ông nội cao ngạo lại cúi đầu, cô giờ phút này trong lòng cũng rất thống khoái, nêu không phải nhờ Lâm Tử Minh, cô sợ là cả đời đều không thấy cảnh tượng này!
Quả thật, Sở Quốc Đống là ông nội của cô, nhưng là, từ nhỏ đến lớn, Sở Quốc Đống đêu không có yêu thượng cô, làm cho cô đôi với Sở Quôc Đồng từ trước đến nay chỉ có kính sợ cùng oán giận.
Lâm Tử Minh ha hả cười nói: “Không dám nhận, không dám nhận, ông là ông nội của Sở Phi, tôi như thế hào đảm đương nỗi lời xin lỗi của ông?”
| Sở Quôc Đồng căn răng nói: na chuyện đầu tư cho Thịnh Khoa..
Lâm Tử Minh ¡ ngắt lời nói: “Chuyện đầu tư liền miễn, tiền của tôi cũng không phải gió to thồi tới, chịu không nồi lỗ vốn.
Nói xong hắn lôi kéo Sở Phi rời đi.
Sở Quôc Đồng lập tức nóng nảy, vội vàng ngăn lại Lâm Tử Minh nói: “Ai ya, như thế nào sẽ lỗ vốn?Thịnh Khoa chỉ là vôn tạm thời hụt mà thôi, chỉ cần bỗ sung, lập tức có thể khôi phục lại bình thường, đưa vào hoạt động, lẫy tình hình thành phố Hoa hiện tại, kiếm tiền là chuyện dễ dàng!
Hơn nữa Tử Minh, con là rề hiền của Sở gia, không thể thật sự thấy chết mà không cứu?”
“Ha ha ha, thấy chết mà không cứu?”Lâm Tử Minh nhất thời bị chọc cười, “Tết một cái thấy chết mà không cứu, hôm nay các ông chính là lầy thầy chết mà không cứu áp bách Phi Phi, chút không đề ý tình nghĩa gia tộc, còn đánh Phi Phi một bạt tai.
Hiện tại tôi chính là thây chết mà không cứu, thì như thế nào?”
Sở Quốc Đống căn răng, sắc mặt rất khó coi. vài lần muốn phát hỏa. đều phải gắt gao nhịn xuông.
Lâm Tử Minh nhìn đến cái dạng này của hắn, càng cười lạnh nói: “Ông kỳ thật không. cần chịu đựng, nghĩ muốn phát hỏa liền phát hỏa, dù sao ông luôn luôn đều là như vậy, oai phong lớn hơn hết thảy, sẽ không đề ý đến danh dự của người khác. Giống như vừa rồi vậy, tiệp tục gọi điện Hi đi, bảo cho cảnh sát tới bắt tôi ngôi tù đi.”
Lời này, làm cho Sở Hoa Hữu nghe không nồi nữa, hắn đứng ra, đối với Lâm Tử Minh lớn tiếng mắng: “Lâm Tử Minh! Cậu đừng khinh người quá đáng !Mặc kệ nói như thế nào, đứng ở trước mặt cậu là ô ông nội của vợ cậu!”
Lâm Tử Minh hướng Sở Hoa Hữu nhìn qua, lộ ra một cái ý vị thâm trường tươi cười, sau đó đối Sở Quốc Đồng nói: “Ông nội, ông cũng nghe. ˆ rồi đây, bác cả còn đang máng tôi đấy, xem ra vụ mua bán này đàm phán không nổi nữa, các ông vân là chờ những người khác đến cứu đi.”
Sở Phi xa lạ nhìn Lâm Tử Minh, cô không biết trên người Lâm Tử Minh đã xảy ra biến hóa gì, Lâm Tử Minh như này từ trước đến giờ cô cũng chưa từng thấy qua.
Sở Quốc Đống sắc mặt càng đen, hắn trừng mắt với Sở Hoa Hữu trách mắng: “Đứa con bắt hiếu này câm miệng! Vừa rồi sỉ nhục Tử Minh, đích thật là chúng ta không đúng! Con còn không nhanh nhận lỗi với Tử Minh.”