ĐẲNG CẤP Ở RỂ

CHƯƠNG 309

Trong lòng không hiểu sao lại hốt hoảng.Sự hoảng loạn này đến từ đâu?Cô không nghĩ ra được.

Mắt cô nhìn quanh, và rồi cô thấy có một vài tờ giấy được đặt cạnh nhau trên bàn trang điểm, cô bước qua xem.

Tháy rõ ràng ,đấy không phải là thỏa thuận ly hôn đã bị xé tan trước đó sao?

Bấy giờ, nó đã được dán lại bằng băng dính, và ngày tại phần ký tên đã có sẵn dấu vân tay của Lâm Tử Minh và chữ ký của anh ta.

Chuyện gì đang xảy ra ở đấy vậy?

Sở Phi dù có thông minh đến thế nào, đôi mặt với tình cảnh này, cô cũng mơ hò, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, Lâm Tử Minh đang làm cái quái gì vậy.

Sau đó, cô nhìn thấy hai giọt nước trên một trong những tờ thỏa thuận ly hôn. Dường như là nước mắt của Lâm Tử Minh…..

Toàn thân cô cứng ngắc, trước mắt bỗng nhiên mơ hồ , xuất hiện bóng dáng của Lâm Tử Minh, lục tìm trong thùng rác, tìm ra từng mảnh đơn ly hôn bị xé bỏ, sau đó một chút lại một chút dán lại, đọc lại một lần nữa, vô ý rơi nước mắt, lại muốn cuống quít lau đi, nhưng không có tác dụng .Cuối cùng, hắn ký tên mình lên.

Không hiểu vì sao, Sở Phi nhìn thấy đơn ly hôn, trong lòng cô rất khó chịu, như bị bóp nghẹn.

Trước đó, cô thật sự nghĩ tới không dưới mười lân chuyện ly hôn với Lâm Tử Minh, nhưng đơn ly hôn này, chỉ có cô đóng dâu, chỉ mình cô ký tên, Lâm Tử Minh không có ký.

Hiện tại, Lâm Tử Minh đã ký rồi , cô đúng ra nên vui mừng mới phải, nhưng mà, trong lòng cô không có chút vui vẻ nào, ngược lại ,giông như bị mất đi thứ gì đó quan trọng, vô cùng trồng trải và mất mát.

Trong nháy mắt, cô thậm chí cảm giác được bản thân hô hấp có chút khó khăn. Cô ôm ngực, mới có thể miễn cưỡng thở được.

Vì sao lại như vậy?

Vì cái gì?

Không phải đấy là kết quả kết quả mà cô muôn sao?

Lâm Tử Minh đồng ý cùng cô ly hôn, mà cô cũng chưa bị thất thân với Lâm Tử Minh, cô hẳn là phải \ vui vẻ, thoát khỏi bàn tay hắn, như vậy là cô có thể _ thoải mái theo đuổi chủ tịch Tử Quỳnh ..

Nhưng tại sao, cô lại có cảm xúc như vậy?

Cô phát hiện hai giọt nước mắt của Lâm Tử Minh lưu lại trên đơn ly hôn mà cô đang cầm, nhìn thực sự chói mắt.

Trong giấy lát, cô hoảng SỢ, ` thức được bản thân mình rơi lệ, cảm thấy thật khó hiểu, thậm chí là phi thực tê.

Cô thế mà lại vì Lâm Tử Minh: rời đi mà rơi lệ?

Điên rồi ư?

Cô dùng sức lặc đâu, cô găng đem loại cảm xúc này hất văng ra, nhưng cô lắc đến nỗi đâu có chút choáng váng, vẫn là không thê không nghĩ đến.

Khẽ cắn môi, cô không đề ý bản thân đang quấn khăn tắm, bước ra khỏi phòng.

Cô xuất hiện, khiến hai vợ chồng Sở Hoa Hùng hoảng sợ.

Ông ta vội vàng cúi đầu, mắng: “Này Phi Phi, con làm gì vậy,còn không ị nhanh mặc quân áo vào”

Lưu Tố Hồng cũng đứng lên mắng, “Hai đứa chúng mày hôm nay làm sao vậy, vừa rồi Lâm Tử Minh như bị điên lao ra ngoài, hiện tại con lại không mặc quân áo chạy ra, thật là coi thường cha mẹ đúng không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi