Chương 361
Khi Lâm Tử Minh nhìn thấy Hoàng Văn Hoa như thế này, hãn cũng không muôn kì kèo với hắn nữa. Bởi vì anh đã thấy răng Hoàng Văn Hoa không chỉ điên rô, mà cũng không còn nhiêu thiên mệnh nữa.
Chẳng bao lậu nữa, Hoàng Gia đêu bỏ đi trong nồi thật vọng, trước khi bỏ đi nhiêu thành viên của Hoàng Gia đã tới để xin lỗi Lâm Tử Minh, đoạn tuyệt quan hệ với Hoàng Văn Hoa, sợ Lâm Tử Minh sẽ ghi thù.
Không ai ngờ rằng bữa tiệc đính hôn tôi nay sẽ kết thúc theo một cách như vậy, nó không thể diễn tả bằng xoắn Ốc nữa.
Vẫn còn Tư Đồ Nam, hắn cũng chạy mắt rồi, bây giờ hắn hồi hận, sợ hãi, nhận ra hắn đã phạm một sai lâm lớn, đêm nay hắn không dám ở trong thành phố Hoa nữa, trở về từ bữa tiệc là Ni lập tức đặt vé máy bay ra: nước ngoài tìm chỗ trốn.
Các vị khách khác cũng rời đi, trong sự sốc và kinh ngạc.
Còn lại là Lâm Tử Minh, Lão Sửu, Vương Vệ Qúy, Hàn Kim Long, và Quách Gia.
Lâm Tử Minh cười với Quách Quân Nhỉ nói: “ Sao nào, tôi nay tôi đã không làm cô thất vọng chứ, đã thành công. giúp cô đối phó với Hoàng Văn Hoa.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Quách Quân Nhi dùng lực gật đầu, nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh nói: Cảm ơn anh, Lâm Tử Minh.”
Lâm Tử Minh xua xua tay nói, Không cần khách sáo, chúng ta là bạn bè, cũng không sớm nữa, cô nói chuyện với gia đình mình đi, tôi đi trước đây.”
Sau đó, anh quay lại bỏ đi, từ đầu đến cuối cũng không có nhìn người nhà Quách Gia.
Không phải là anh ta trò gì hệt, nhưng anh ta cũng rất nóng nảy, Quách Gia vừa nãy đã đối xử với anh như vậy, anh đều để trong lòng, không có gây rắc rồi cho họ là đã nê mặt Quách Quân Nhi lắm rồi.
“Chờ một chút!” Quách Quân Nhi nhanh chóng gọi Lâm Tử Minh.
“Còn gì nữa?”Lâm Tử Minh hỏi.
Quách Quân Nhi bị Lâm Tử Minh nhìn chằm chằm như vậy khiến cô đỏ mặt, nói nhẹ nhàng: “ Anh đã giúp em một chuyện lớn như vậy, còn chưa mời anh một bữa cơm nữa, hay là ở lại ăn tối.”
Quách Nguyên Giáp cũng bước ra nói với nhiệt tình, “ Đúng vậy, Tử Minh, tối nay may mà có cháu giúp đỡ, cũng chưa có ai ăn cơm hêt, cháu ở lại ăn tối với mọi người luôn.”
Hắn. ta có vẻ như là thái độ của người bố vợ tương lai nói chuyện với Lâm Tử Minh, không thể che giầu tình yêu và sự hào hứng của mình trong mắt hắn ta. Đang đùa à, đây là chủ tịch Tử Quỳnh, người có tâm cỡ, lại Lão Sửu đằng sau, lại trẻ trung như vậy, tiền đồ sau này đang rộng mở! Nếu như thật sự là con rễ của Quách Gia thì không phải Quách Gia sẽ một bước lên trời hay sao?
Lâm Tử Minh hiểu rất rõ hắn đang nghĩ gì khi kêu anh ở lại ăn bữa tồi, anh nhau mày cười nói: “ Ở lại ăn tối không cân thiệt, cháu không có đói.”
Quách. Nguyên Giáp nói rất vội: ” Tử Minh, đó là lỗi của chú, mong cháu đừng có giận chú, tâm nhìn của chú đã quá hạn hẹp không nhìn ra được thân phận ‹ của cháu, chú tự phạt ba ly, để xin lỗi cháu.”
Sau đó hắn ta bảo người ta rót rượu cho mình.
Lâm Tử Minh cười nhạt nói: “Không cần phải bồi thường, tối hôm nay gi: đến hoàn toàn là giúp đỡ bạn bè mà thôi.”
“Đây…” Quách Nguyên Giáp cầm cốc lên, hơi xấu hỗ một chút, nhưng hắn vẫn uống nó.
Lâm Tử Minh không nhìn hắn ta, mà tiếp tục nói với Quách Quân Nhi: “
Được rồi, cũng không còn sớm nữa, tôi vân còn chút việc, không có ở lại nữa, cô nghỉ ngơi đi nhé Quách Quân Nhi vẫn muốn giữ Lâm Tử Minh lại, đều bị Lâm Tử Minh từ chối, không còn cách nào nữa, cô chỉ còn cách đứng đó nhìn Lâm Tử. Minh đời đi, trong lòng cô vô cùng thất vọng, giống như là cô bị mật một món đồ gì đó vậy, ngồi phịch xuống ghế ngơ ngác.