ĐẲNG CẤP Ở RỂ

Chương 369

Lâm Tử Minh cũng không có bắt kỳ yêu câu nào khác, mục đích của anh đã đạt được, cũng là lúc nên dời khỏi đây rồi.

“Trước lúc dời đi, chúng ta hãy uống một ly.” Lâm Tử Minh kiên nghị.

Lão Sửu gật đầu, nói với nụ cười, “Được chứ.”

Sau bữa ăn với Lão Sửu xong, Lâm Tử Minh đã rời đi.

Anh ấy bây giờ, thực lực đã tiên bộ hơn rất nhiêu, cho dù có gặp Lâm Tử Hào, anh cũng rất tự tin có thể đánh bại Lâm Tử Hào.

Cho nên đã đến lúc anh ấy quay về Lâm Gia rồi.

Ngày hôm sau, anh ấy nhận được lời mời từ Lâm Sơn Hà, kêu anh ấy về tham gia cuộc họp gia tộc của Lâm Gia.

Lâm Tử Minh đương nhiên đồng ý.

Tắt nhiên, Lâm Tử Minh cũng không vội vã xuất phát, anh ây vệ công ty Tử Quỳnh một chuyến, chỉ định tắt cả những điêu cân làm, tháng sau anh không có xuất hiện ở Tử Quỳnh cũng có thê hoạt động bình thường, như thế anh mới yên tâm dời đi được Về phần công ty quảng cáo mới, thì càng đơn giản hơn, anh ây đã tìm.

kiêm một đội mới đến rồi, mà anh ấy tìm đội mới này cũng rất đơn giản thô thiên, chính là sử dụng trực tiếp rất nhiều tiền đề đi lôi kéo những người giỏi giang của công ty Đăng Phi về, khiên cho công ty Đăng Phi tốn hại nặng nê, như thê càng không có thực đề cạnh tranh với công ty của Lâm Tử Minh nữa.

Vậy nên chủ tịch của công ty Đẳng Phi biết được chủ tịch của Tử Quỳnh đã làm như thế bởi vì con trai đã đi đắc tội với người ta., hắn hận không thể bóp chết Tư Đồ Nam bằng chính đôi tay của mình!

Sau khi mọi việc xong xuôi, ngày hôm sau anh mới yên tâm dời đi, đi vê hướng của Lâm Gia.

Lần này, anh đi một mình, không có đem ông hề theo. , Lâm Gia là một gia tộc lớn ở thành phố Hoa, trên thực tế, tổng bộ càng thiên về thành phố Phong, từ chỗ Lâm Tử Minh đi đên nơi này, cũng phải mắt hai tiếng.

Lâm Tử Minh đã tự mình lái xe đi, anh ta thấy một người quen đứng bên đường để đợi xe bus.

Nhìn thấy người quen này, tim của Lâm Tử Minh bông, dưng bị siết chặt!

Hơi thở cũng thở rất gấp gáp, bộ não xuất hiện một khoảnh khắc trông rỗng!

Anh ta vẫn đang lái xe với tốc độ 60km mỗi giờ, vì sự xuất hiện trồng rỗng đó, làm cho anh ta suýt tông vào chiếc xe trước mặt, khiến anh ta sợ phanh gấp, chỉ còn nửa mét là đụng trúng rồi.

Bởi vì cái thắng phanh đột ngột của anh ây, mọi người Xung quanh anh ấy sợ hãi, kể cả vị “người quen” đó.

Vừa hay dừng lại bên cạnh của vị “người quen” ” đó, mắt của đối phương nhìn qua hướng anh, may mà xe có dán kính đen, người ở ngoài không thể nhìn vào trong xe, chỉ là cau mày, có vẻ không vui, cảm thấy người lái xe này thật là bắt lịch sự, hất hết nước bần dưới đất lên quân cô ấy rồi.

Lâm Tử Minh cảm thấy bối rồi khi vị “người quen” đó nhìn chằm chằm vào anh ta.

Ngay sau đó anh nhận ra răng mình đang ở trong., những người khác không  thê thầy anh, nên anh bắt đầu thư giãn.

Đúng vậy. “Người quen” đứng trên đường không phải là ai khác, chính là Sỏ Phi người mà phải đụng mặt anh suốt bốn năm qua! Lâm Tử Minh dùng lực chớp chớp mắt, nghỉ ngờ rằng anh ta đã nhìn nhằm, nhưng thực tế lại ở trước mắt anh, không phải anh nhìn nhằm mà thực sự Sở Phi đang ở đó, trùng hợp vậy sao? Không có dễ dàng gì mới đên đây một chuyến, lại đụng mặt Sở Phi? Nêu không phải vì sự thật ngay trước mắt, Lâm Tử Minh sẽ không dám tin đâu.

Thật ra, sự gặp mặt tình cờ này, nói ra thì cũng không phải chuyện gì kì lạ lắm, với thực lực của Lâm Tử Minh bây giờ mà nói dù có đụng mặt như thê nào, anh ta cũng không có phản ứng mạnh mẽ như vậy nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi