ĐẲNG CẤP Ở RỂ

Chương 422

Tuy nhiên, cô đã rất bắt ngờ của, Lâm Tử Minh không màng đang mưa lớn, đang đi một mình ngoài đó?

Mưa càng ngày càng lớn, bắt đầu chỉ là những cơn mưa phùn nó dần tiền hóa thành một cơn mưa xôi xả, dù là đang ở trong xe, mở đèn lớn, cũng có một chút khó nhìn không rõ ràng bên ngoài nữa.

Và ngay lúc này, trên đường lớn, ngoại trừ Lâm Tử Minh ra không còn ai là người đi bộ ngoài đó nữa, đều đang trôn khỏi cơn mưa.

Vậy mà Lâm Tử Minh vẫn không có ý tránh mưa, anh tiếp tục bước đi với tốc độ tương tự, như thể anh không thể cảm nhận được sự lạnh lẽo nào của cơn mưa.

Không biết là tại sao, trong xe Sở Phi thây cảnh này, cô đột nhiên bị đau lòng không tả được, tim bị đâm mạnh một phát vậy.

Cô mím chặt đôi môi rồi lầm bẩm, “Lâm Tử Minh, rốt cục anh đang làm gì vậy?”

Đúng vậy, Lâm Tử Minh đang làm gì vậy?

Thật ra, đừng nói đến là Sở Phi, đến chính bản thân anh cũng không. biết mình đang làm gì, vì bây giờ anh ta không thê cảm nhận được sự tồn tại của cơn mưa, có vẻ như tâm trí anh đang tập trung vào thế giới bên {rong lòng anh, bây giờ đang điêu khiên thân thể của anh chỉ là tiềm thức của anh mà thôi.

Sở Phi vẫn đi theo anh cả đoạn đường, đã đi theo được hai phút rồi, phát hiện Lâm Tử Minh vẫn đi như vậy, không, có ý định trốn tránh cơn mưa, cô bắt đầu lo lắng, bây giờ trời lạnh như vậy, mưa lại lớn như vậy, cứ tiếp tực ngắm nước mưa như vậy cho dù thân thể có tốt cũng sẽ bị cảm!

“Đuổi theo, ngăn anh ta lại. Sở Phi mở miệng nói, cô quyết định không cho âm Tử Minh ngâm nước mưa nữa.

Tài xế đồng ý một tiếng, đẩy nhanh tốc độ, chạy đến trước mặt Lâm Tử Minh, dừng lại ngăn Lâm Tử Minh lại.

Sau đó, Sở Phi mở cánh chắn cửa xung, nói với Lâm Tử Minh: “ Lâm Tử Minh anh đang làm gì vậy? Tại sao lại dầm mưa như vậy?”

Có thể là do trời mưa lớn, Lâm Tử Minh cúi đầu đi, anh không có nghe.

thấy lời nói của Sở Phi, tiêp tục đi về phía trước, hơn nữa còn tránh khỏi xe của Sở Phi.

Vừa hay lúc đó, Sở Phi đã thấy biểu hiện trên gương mặt Lâm Tử Minh…..

Biểu hiện kiểu gì vậy?

Không sức sống, không cảm xúc, không linh hôn, miệng cứ làm bằm, giả tạo, giả tạo, giả tạo…….

Sở Phi và Lâm Tử Minh đã là vợ chồng từ rất lâu rồi, cô chưa bao giờ thấy Lâm Tử Minh lộ ra những biêu hiện như vậy.. Không, phải nói là cô chưa từng tháy ai lộ ra những biểu hiện như vậy! Sử dụng một thành ngữ đề diễn tả, đó chỉnh là vạn niên tiêu tan.

Ngay lúc cô thầy biểu hiện của Lâm Tử Minh, tim cô nhự thê bị đâm bởi một cây kim, làm sông mũi cô ây cay cay và nước mắt tuôn ra.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với Lâm Tử Minh, nhưng cô ấy biết rằng Lâm Tử Minh không phải là một người yêu đuôi như vậy, trước đây khi Lâm Tử Minh bị si nhục anh cũng không giống như bậy giờ quá chán nản như vậy.

Điều đó có nghĩa là, vừa rồi Lâm Tử Minh đã phải trải qua một chuyện gì đó rất tuyệt vọng, rât đau đớn lúc.

Nên cô cũng không nghĩ ngợi gì nữa, mở cửa xe tiên thẳng tới Lâm Tử Minh.

“Chủ tịch!”

Thư kí bên trong xe kêu lên, bây giờ ngoài trời đang mưa to như vậy, Sở Phi chạy ra ngoài như vậy, thì Sẽ bị ướt ngay lập tức.

Nhưng Sở Phi vẫn vội vàng chạy ra, thật ra cô không hiểu tại sao mình lại làm thế này nữa, rõ ràng là cô và Lâm Tử Minh đã ly hôn rồi, nghiêm trọng mà nói, bọn họ bây giờ đên bạn bè cũng không phải nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi