ĐẲNG CẤP Ở RỂ

Chương 431

Giờ hắn ta có một số điều hối hận răng đã đưa Lâm Tử Minh tới trường quay này.

Tuy nhiên, mặc dù hắn ta rất hối hận, hãn ta không đồ lỗi cho Lâm Tử Minh quá nhiều, mà nhiều. hơn là hắn ta không hiểu nổi, từ hồi nào mà Lâm Tử Minh lại trở nên táo bạo như vậy?

Khi hắn ta quen biết Lâm Tử Minh trước đây, Lâm Tử Minh rất nhát gan thậm chí là một kẻ hèn nhát, sao một năm không gặp lại có thê thay đổi quá nhiều thứ như vậy.

Rất nhiều người bỗng nhiên nhìn lại, nhìn về hướng của Lâm Tử Minh.

Ngay lập tức, Ngô Phức Nhất cũng, nhìn thấy Lâm Tử Minh, giận giữ nói: “ Là mày ở sau lưng đang nói xâu Mày là ai? Cũng to gan gớm nhỉ!”

Lâm Tử Minh không có biểu hiện gì trên khuôn mặt anh, bình thản quay lại nhìn Ngô Phồn Nhất, đang muôn lên tiếng, Dương Kì người bên cạnh anh lập tức đứng dậy, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “ Anh Ngô, anh hiểu lầm rồi, hắn vừa rồi không phải đang nói anh, chỉ là nói những người trên mạng một cách tình cò mà thôi, anh An anh đừng đề trong lòng làm gì. Trên mặt Dương Kì đầy những lời tâng I bốc và tôn trọng, không ngừng cúi đầu, khiêm tốn đên mức độ cực đoan, nhìn vào Lâm Tử Minh mà trong lòng không thoải mái.

Sắc mặt của Ngô Phồn Nhất tốt hơn rất nhiều, hắn quay ra nói với đạo diễn: “Đạo diễn Trần, anh bị sao vậy?

Máy cái loại chó mèo cũng được đưa đên trường quay Ư, nêu như tôi nói một tiêng với ông chủ của Tử Quỳnh, thì đường đi của anh trong giới này sẽ không dễ đi đâu.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đạo diễn Trần toát mồ hôi, nói nhanh chóng: “ Anh Ngô bót giận, tôi sẽ đuôi hai người bọn họ đi ngay lập tức.”

Dương Kì nghe được điều này, mặt hắn tà tỏ ra hoảng loạn, buồn bã, cũng như sự cay đắng, không ngờ anh ta vừa đên, đã bị sa thải, lại còn đắc tội với Ngô Phồn Nhất, sau này  làm sao còn trường quay nào dám mời hắn ta nữa.

May mắn thay, vào lúc này, từ một ngôi nhà không xa, có rât nhiêu người ra, người trước mặt có một bộ đô trắng, trông rất đẹp, thân hình đẹp đến mức khiến người hồ đồ.

“Có chuyện gì vậy?” cô ấy nói với sự nghỉ ngờ.

Sự xuất hiện của cô ấy làm mọi người trong trường quay sáng mắt thậm chí là đông tử của Lâm Tử Minh cũng đã thu lại một lúc, cô ấy làm cho Lâm Tử Minh ngạc nhiên, hơi thở ngừng lại một lúc.

Giống như những người con trai khác ở đây, họ còn đăm đuôi hơn, cứ nhìn chằm chằm như vậy.

Ngay khi Ngô Phôn Nhất nhìn thấy người phụ nữ này, hắn ta ngay lập tức nở nụ cười tầng bốc lên nói: t Vũ Ngưng, em cũng ở đây, không phải cảnh của em là vào buổi chiều Sao?”

“Anh đã chửi thề với ai vậy?” Sao lại tức giận như thế.

Ngô Phồn Nhát không quan tâm đến Lâm Tử Minh mà nhanh chóng đến trước mặt Vũ Ngưng, lộ ra sự nhiệt tình và thán phục, rõ ràng hắn ta có tình yêu đặc biệt với Linh Vũ Ngưng.

“Anh không mắng ai cả, có một tên diễn viên phụ nói xấu anh sau lưng, anh chỉ đơn giản nói có hai câu mà thôi. Vũ Ngưng, em cũng biết anh rồi đó là một người hào phóng, chỉ cân đối phương không quá đáng anh cũng rất lười biêng đê chập nhặt với.”

Ngô Phôn Nhất trước mặt Vũ Ngưng với thái độ nịnh nọt không ngót.

Vũ Ngưng bình thản ừ một tiếng, rõ  ràng đôi với Ngô Phôn Nhất không có gì hết, hơn nữa còn nhẹ nhàng lùi lại hai bước giữ khoảng cách với Ngô Phồn Nhất, sau đó nói với đạo diễn: “Đạo diễn Trần, bây giờ tất cả mọi người đã ở đây, chúng ta có thể quay được chưa?”

ý nhìn về Ngô Phôn Nhất…….trần bộ nghe theo ý của Vũ Ngưng, quay thôi.”

Sau đó, hắn cũng nhìn vào Linh Vũ Ngưng bằng cặp mắt trìu mến, trường quay này đang quay. một bộ số yếu tố võ thuật, Ngô Phôn Nhất nam diễn viên chính còn Linh Vũ Ngưng là nữ diễn viên chính.

Đạo diễn Trần không dám tùy ý đồng Ngô Phồn Nhất lập tức nói: “ Cái này Linh Vũ Ngưng nói quay thì chúng ta phim tình yêu của thành phố với một là Linh Vũ Ngưng nói, “Vậy hãy bắt đầu quay đi.”

Với những lời này của Linh Vũ Ngưng, đạo diễn ra lệnh bắt đầu quay phim.

Dương Ki thấy Ngô Phồn Nhất không còn chấp nhất với Lâm Tử Minh nữa hắn ta mới nhẹ nhõm được, nhanh chóng nhỏ tiếng nhắc nhở Lâm Tử Minh, “Người anh em, chút nữa em đừng có nói linh tinh nữa, không thì cả hai anh em chúng ta sẽ kết thúc.”

Lâm Tử Minh nói với một nụ cười: Anh Kì, Ngô Phồn Nhất nãy cũng chỉ là một ngôi sao nhỏ, không cần thiết phải sợ hắn như vậy?”

“ Sao?Ngôi sao nhỏ?” Dương Kì đã mở rộng đôi mắt, nhìn Lâm Tử Minh cùng chút bàng hoàng, sau đó dùng tay sờ vào trán Lâm Tử Minh, nói: Anh nói này Lâm Tử Minh, em không sao chứ? Đền cả Ngô Phôn Nhật một ngôi sao trẻ như vậy, , đều bị em nói là ngôi sao nhỏ? Chẳng có nhẽ em là ông chủ của Tử Quỳnh?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi