ĐẲNG CẤP Ở RỂ

Chương 505

Trong phòng vẫn còn rật nhiêu người, nghe thấy. cuộc nói chuyện của bọn họ, tất cả đều cảm thây rât khó hiều, hoàn toàn không hiệu gì cả, chỉ có Mã Long mới có thê biết được vài thứ, lúc này mới mở to mắt nhìn Lâm Tử Minh đầy kinh hãi!

Người được gọi là tín đồ, vị đại ca đó, Mã Long biết răng vị đại ca đó đã rất giỏi giang rồi xuât thân từ một tổ chức bí ân, đặc biệt hùng mạnh, đằng Sau tập. đoàn Côn Luân, trước mặt tô chức này, đơn giản là không đủ nhìn.

Đó là lý do tại sao hắn ta rất mong muốn được tham gia vào tổ chức bí ẩn này, mà bây giờ, Lâm Tử Minh cũng là một thành viên của tổ chức này, theo như tình huống hiện tại địa vị của anh còn không hề thấp.

Nhưng may là, vị đại ca đó có thù với Lâm Tử Minh, xem ra không phải là quan hệ liên minh.

Về phần gia đình ba người nhà Sở Phi, bọn họ hoàn toàn bôi rồi, đây là cái gì với cái gì2 Lâm Tử Minh chẳng phải là một cậu bé nhà quê nghèo, không có bối cảnh gì sao? Tại sao lại trở thành con trai của một Thánh nữ, nghe có vẻ còn rất lợi hại nữa?

Là bọn họ có bị ảo giác phải không?

Bao gôm cả Sở Huyện đang nắp vào một góc mà rùng mình, nhìn Lâm Tử Minh với vẻ mặt giống như gặp quỷ vậy, hiện tại thế giới quan của cô ta đã trải qua một cuộc lật đồ rất lớn, ở trong Sở Gia với thân phận không bằng một con chó, mà lại có thê đánh nhau giỏi như vậy, trời ơi, thế giới này thật điên rõ hay là cô ta đang xuât hiện ảo tưởng?

Sở Phi cắn chặt môi, sau một hồi kinh ngạc, cô đã hoàn hồn lại rồi, kết hợp với những màn biểu diễn “ ảo diệu” của Lâm Tử Minh gần đây, Sở Phi bắt đầu nhận ra thân phận của Lâm Tử Minh hẳn là khẩn ý đơn giản.

Giờ đây, một ý nghĩ khác nảy ra trong đầu cô không kiểm soát được, Lâm Tử Minh lúc đó đã nói với cô [aTIQ) a0I II. cc ..- Lâm Tử Minh không nghĩ nhiều như: vậy, hiện tại anh chỉ muốn hạ gục đối phương, mạnh mẽ hỏi.

“Tốt lãm, anh biệt mẹ tôi, vừa hay tôi cũng đang tìm mẹ tôi, bây giờ anh chủ động xuât hiện trước mặt tôi, như vậy thật tuyệt, đưa tôi đi tìm mẹ tôi.”

Lâm Tử Minh chằm chằm nhìn hắn ta nói.

Đối phương lắc lắc đầu, trên mặt mang theo một nụ cười đầy ân ý nói: “Mày còn muốn tìm Thánh nữ? Đời này vĩnh viên cũng không thê gặp cô ta nữa.”

Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn ta nói thêm một câu, “Đương nhiên không phải tuyệt đối, còn có một cách, có thê nhìn thấy ] Thánh nữ, chính là khi mày chết rồi, thân thể có thể nhìn thấy cô ta, Haha.”

Ánh mắt của Lâm Tử Minh so ngày càng lạnh, năm chặt tay, từ những lời này, anh đã nghe được rất nhiều thông tin, đối phương là người của tổ chức La Thiên, lại càng thây phản cảm, thậm chí còn ghét bỏ hơn nữa! “Thật sao? Tôi không nghĩ như vậy, có lẽ còn có một cách khác, đó là tôi sẽ đánh chết anh, đem đầu của anh đi gặp mẹ tôi.” Lâm Tử Minh cũng CƯỜI.

Trong mắt đối phương có một tia tức giận, nhanh chóng bị hắn ta lau đi, khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm, lắc đầu nói: “Mày không biết trời đất dày là gì rồi, tưởng học được một chút mèo ba chân từ bọn phàm nhân thì công phu đã là thiên hạ vô địch?

Hôm nay tao sẽ dẹp bỏ chướng ngại cho tô chức, câm đâu mày, đi về, cũng tốt để Thánh hết hy vọng.

Hắn ta đưa tay phải ra sau lưng, nhìn Lâm Tử Minh cười, ngoặc ngón tay vào Lâm Tử Minh bằng tay trái, ra hiệu cho Lâm Tử Minh tân công hắn ta.

Hắn ta không nói năng theo kiểu kiêu ngạo phô trương, luôn cư xử rất tử tế, cảm nhận như gió xuân, nếu không nghe thầy những nội dùng mà hắn ta nói, những người không biết đều nghĩ rằng hắn ta là bạn của Lâm Tử Minh chứ không phải là kẻ thù.

Đương nhiên những điều này chỉ là biểu hiện bề ngoài, từ trên người hắn ta Lâm Tử Minh chỉ cảm thấy hai từ, khinh thường.

Những kẻ kiệu ngạo Lâm Tử Minh đã thây quá nhiều rồi, nhưng cái vẻ kiêu ngạo của đối phương, Lâm Tử Minh lần đầu tiên gặp phải, theo lý mà nói, sự kiêu ngạo của hăn ta thậm chí đã vượt qua Lâm Tử Hạo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi