ĐẲNG CẤP Ở RỂ

Chương 512

Sợi dây này là dây gai, nó rất dày, phải dùng kéo cắt, đương nhiên, đối vi Lâm Tử Minh, điêu đó không thành vấn đề, anh tùy tiện đều có thể bẻ gãy nó ra, dù sao thì võ công cao cường của anh bây giò cũng đã bị lộ ra rồi, anh không cân thiết phải ẩn dấu như trước nữa,_, trực tiêp bẻ dây, nới lỏng dây cho bọn họ.

Khi Liễu Tô Hồng và Sở Hoa Hùng nhìn thấy Lâm Tử Minh nô lực xé sợi dây thừng dày như vậy, bọn họ sợ đến mức cơ thê run lên, không dám đối mặt với Lâm Tử Minh, Liễu Tô Hồng cười nói: “Không sao không sao, con khách sáo quá, he he he…..”

Sở Hoa Hùng cũng nói: “Phải đó phải đó, con khách sáo rồi, chúng tôi không sao, chúng tôi không sao.”

Lâm Tử Minh cảm thây bất lực khi cảm nhận được sự sợ hãi của hai vị trưởng lão này, nhưng anh quá lười đề giải thích bât cứ điêu gì.

Phát hiện được thứ gì đó, Lâm Tử Minh lạnh lùng nói: “Mã Long, mày còn động đậy nữa, tao sẽ đánh gãy chân của mày.”

Mã Long đang định bí mật rời ởi, nghe thây những lời này không khỏi rùng mình một cái, sắc mặt tái nhợt sợ hãi, cứng ngắc dừng lại không dám động nữa, máy móc quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt giêu cọt của Lâm Tử Minh, hắn ta chỉ cảm thấy cả người như rơi vào động băng, rùng mình một cái, nhanh chóng giải thích: “Chủ tịch Lâm anh hiểu lầm rồi, tôi không muôn đi, tôi chỉ đứng một lúc lâu, muôn vận động xương cốt tí thôi.”

Nhìn thấy Lâm Tử Minh đi về phía mình với khuôn mặt lạnh lùng, tâm thái của Mã Long lập. tức bùng nỗ, quỳ xuống, gập đâu xin lỗi Lâm Tử Minh, câu xin sự tha thứ.

Những người khác cũng quỳ xuông van xin, hiện tại bọn họ đôi với Lâm Tử Minh không có đôi kháng, bọn họ hoàn toàn đối với Lâm Tử Minh chính là thái độ tôn kính.

Lâm Tử Minh không làm khó bọn họ quá nhiều, nhưng anh không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, anh chỉ đá bọn to một cái, đá vài cái vào xương sườn bọn họ như một hình phạt, cuôi cùng nói với Mã Long: “Vì nễ mặt Mã Khai Vũ, lần này tao sẽ tha mạng chó cho mày, lần sau sẽ không chỉ đá vào xương sườn của mày đơn giản như thế đầu. Tắt nhiên, mày cũng có thê chọn cách gọi cảnh sát, tìm tao trả thù, dù sao mày cũng có cái gan này.

“Không dám, nhất định không dám!”

Mã Long lắc đầu như một con lục lạc, sau đó thận trọng hỏi: “Vậy thì chủ tịch Lâm, bây giờ tôi đi được chưa?”

“Cút đi.” Lâm Tử Minh xua tay để bọn họ cút đi.

Sau đó Lâm Tử Minh trực tiếp gọi Hàn Kim Long cử người đến để trói Lữ Động Tân bằng xích sắt năm SỌC đề mang ởi, tiếp theo, anh phải thầm vận Lữ Động Tân cần thận về tin tức của tổ chức La Thiên.

Lâm Tử Minh không gọi lão Sửu mà lại gọi cho Hàn Kim Long, anh ấy không còn quá tin vào lão Sửu nữa, dù thê nào thì lão Sửu cũng là thành viên của tô chức La Thiên, có lẽ hăn ta sẽ thả Lữ Động Tân đi mắt, Lâm Tử Minh vẫn luôn nghiêm khắc trong mọi việc, với tính cách của mình, anh chắc chắn sẽ không làm điều ngu ngốc như vậy.

Về phân Sở Huyên, cô ta đã trải qua những chuyện ngày hôm nay, tỉnh thân của cô ta đã có chút không bình thường, Lâm Tử Minh cũng không làm khó cô ta, thả cho cô ta đi.

Sau khi tật cả cát bụi lăng xuông, Lâm Tử Minh mới thở phào nhẹ nhõm, cuộc chiến với Lữ Động Tân vừa rồi đã tiêu tốn rất nhiều tâm trí sức lực của anh, anh cũng đã hơi mệt rồi.

Quay đầu lại, anh nhìn thấy ánh mắt của gia. đình Sở Phi đang nhìn mình, ít nhiêu có chút kỳ lạ kinh hãi, anh cảm thấy khá khó chịu.

Anh bước tới, cười nói: “Nhà bây giờ bừa bộn lắm, hay là dọn vệ biệt thự ở vịnh Du Long trước, vừa hay ở đó rất nhiều phòng.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi