ĐẲNG CẤP Ở RỂ

Chương 560

“Anh ấy, anh ấy, anh ấy, anh ấy thực sự là Chủ tịch Tử Quỳnh?” Châu Tân Phương sững sờ, miệng há hốc đến mức có thê nhét vào một quả đám, giỗng như gặp quỷ vậy.

Không chỉ cô Ấy mà tất cả những người khác đêu phản ứng theo cách tương tự, vô cùng sốc.

Chỉ có Quách Quân Di là không ngạc nhiên, khuôn mặt ửng hồng vì phân khích, cô ấy nhéo vai Lâm Tử Minh mạnh hơn, nụ cười rạng rỡ nơi khóe miệng không giâu được.

Lâm Tử Minh nói đùa: “Phan Hoằng, Nghị, anh thật là uy phong, đem nhiêu người như vậy dạy bảo tôi, sao nào, anh muốn thay thế tôi phải không?”

Sau khi Lâm Tử Minh nói xong, ánh mắt anh chợt nhìn chằm chằm, một luồng khí mạnh mẽ bộc phát từ trên người anh, áp chế Phan Hoằng Nghị, khiến tinh thần của Phan Hoáng Nghị đột nhiên sụp đồ, quỳ xuống một cái, câu xin sự thương xót: “ Chủ tịch bớt giận, chủ tịch bớt giận! Tôi không biết là anh, nếu biết là anh, đánh chết tôi cũng không dám chống lại anh! Đều trách Khưu Nguyên Minh, tên súc sinh này, hắn lừa tôi đến đây, hắn nói có người ở ngoài giả dạng là anh, thuộc hạ cũng chỉ là muôn bảo vệ thanh dạnh của anh, tuyệt đồi không dám chống lại anhI Xin chủ tịch xem xét rõ ràng…..

Phan Hoằng Nghị thực sự đã quỳ Cảnh này đối với Khưu Nguyên Minh thậm chí còn kích động hơn!

Trong mặt hán ta, Phan Hoàng Nghị là một nhân vật lớn trong giới, có môi quan hệ, nguôn lực và tài sản mạnh mẽ, chính sự tồn tại mà hắn ta muốn tâng bốc. Nhưng một sự tồn tại như vậy thực sự đã quỳ gồi trước Lâm Tử Minh! Đầu óc hắn ta đã bắt đầu choáng váng, hắn ta không thê tưởng tượng nỗi năng lực của Lâm Tử Minh lớn đền mức nào, khiến cho Phan Hoằng Nghị lại làm như vậy. Hắn ta chỉ nhận ra rằng lần này hắn ta thực sự đã gây ra một tai họa khủng khiếp.

Lâm Tử Minh cũng có chút kinh ngạc khi Phan Hoằng Nghị quỳ Xuông như vậy, Phan Hoàng Nghị dù sao cũng là một nhân vật lớn, hơn nữa cũng không trực tiếp xúc phạm anh, dù sao cũng không đên nỗi phải quỳ xuống câu xin. Đó là bởi vì anh đã đánh giá thập khả năng rấn đe của mình đôi với Phan Hoàng Nghị, không có ai trong công ty là không sợ anh hết.

Lâm Tử Minh không phải là một người vô lý, anh Súo lò nhiên biết rằng Phan Hoằng Nghị vô tội, người chết tiệt là Khưu Nguyên Minh kia.

“Được rồi, đứng dậy đi.” Lâm Tử Minh xua tay nói, sau đó nhìn Khưu Nguyên Minh, nói: “Tên họ Khưu này là bạn của anh nhỉ, sau này tôi không muốn nhìn thấy hắn ta nữa, đề việc này cho anh làm. Nếu như không làm được thì sau này anh đừng đên Tử Quỳnh làm việc nữa.”

Phan Hoằng Nghị thở phào nhẹ nhõm, con gà, nhỏ gật đâu nhanh như mô thóc, nói: ” Vâng vâng vâng!

Thuộc hạ hiểu rồi, đảm bảo sau này Khưu Nguyên Minh sẽ không thể sống nổi trong giới này nữa!”

Sau đó Phan Hoằng Nghị tát Khưu Nguyên Minh một cái bạt tai thật mạnh, “Đồ chó không có mắt, mày dám khiêu khích cả chủ tịch của.

chúng tao, tao nghĩ mày chán sống rồi! Phan Hoằng Nghị tao một ngày còn thì mày đừng nghĩ đến việc có thể sống trong giới này nữa!”

Khưu Nguyên Minh hoàn toàn hoảng sợ, vội vàng xin lỗi và cầu xin ¡lòng thương xót, hắn ta biết sức nặng của những lời của Phan Hoằng Nghị nói, điêu này đã hoàn toàn hật hắn ta từ thiên đường rơi xuống địa ngục, điều này hắn ta hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Phan Hoằng Nghị không thèm đề ý hắn ta, hắn lại lập tức quỳ xuống _ trước mặt Lâm Tử Minh một lân nữa, nước mắt lưng tròng cầu xin Lâm Tử Minh thương xót, bỏ qua cho kẻ nhỏ bé nhự hãn ta, tha cho cái mạng chó của hắn ta.

Lâm Tử Minh đã đá hắn ta ta một cái, căn bản là không thông cảm cho loại người như vậy.

Xung quanh có rất nhiêu người mà không ai thông cảm cho hản ta, ai cũng g thấy hắn ta vừa rồi kiêu ngạo và hung hãn như thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi