Chương 634
Thấy Lâm Tử Minh trầm tư không nói, hắn nói tiếp: “Anh là một nhân tài, nêu thực sự có hứng thú với ngành vệ sĩ, tôi có thê giới thiệu cho anh vàoBắc Thiên Hội chúng tôi, đến lúc đó phóng tầm mắt nhìn ra cả nước, chỗ nào anh cũng có thể ngang nhiên mà đi.”
Vương Vệ Quý nghe vậy tức khắc xiêu lòng, đây là món lợi không lồ, gia nhập Bắc Thiên Hội là có được một chô dựa lớn, sau này ở khắp toàn quốc sẽ càng như cá gặp nước.
Thế nhưng Lâm Tử Minh lại mỉm cười, anh tung cú sút không báo trước, tốc độ cực nhanh, nhanh đến nồi Nghiêm Sám chưa kịp phản ứng đã bị đá bay ra ngoài, đâm nát cả chiếc ghế phía sau, “Mày?” ` Nghiêm Sắm cảm giác như mình bị đả đứt ruột vậy, kinh hãi thất sắc, hắn hoàn toàn không ngờ Lâm Tử Minh lại lớn gan đên thê, dám ra tay với cả hắn.
Trong lúc hắn còn đang nghĩ mà vừa sợ vừa điên, chuẩn bị bò dậy thì Lâm Tử Minh bước tới, giảm một chân lên ngực anh ta, cúi nhìn và bảo: “Thứ con sâu cái kiến, anh mà cũng đòi chiêu mộ tôi?”
Lúc này Nghiêm Sắm đã sợ hãi thực sự, bị Lâm Tử Minh giãm dưới chân, hắn không thê nhắc được mình lên, rơi hăn vào trạng thái cá nằm trên thớt. Phải biết rằng, dù gì hắn cũng thuộc hàng đỉnh cao hậu thiện, hơn nữa còn từng hai lần uống Tiền Túy Đan, lợi hại hơn hẳn so với những _”
đỉnh cao hậu thiên thông thường, thê mà ở trước Lâm Tử Minh lại không hề có chút sức lực nào đề đánh trả, vậy thì Lâm Tử Minh mạnh đến mức độ nào? Là cảnh giới tiên thiên sao?
“Phải, xin lỗi, tôi sai rồi…” Nghiêm Sắm cúi đầu nhận lỗi.
Lâm Tử Minh không làm khó Nghiêm Sâm, không phải bởi anh nhân từ độ lượng, mà là không cần thiết, Nghiêm Sắm chỉ là binh tốt, đánh chết Nghiêm Sắm chỉ làm bản tay mình mà thôi.
“Đi thôi!”
Lâm Tử Minh ngang qua VÕ vai kh Vệ Quý, rôi ung dung bước ra phía cửa.
Vương Vệ Quý ý ngắn ra một lúc mới hít một hơi khí lạnh, đánh mắt L trồng sang đồng người đang nằm sõng soài trên đất kia, nhất là Nghiêm Sám lúc này hệt như con gà bị nhồ sạch lông, Hàn không khỏi rùng mình, hớt hải đuổi theo Lâm Tử Minh.
Hắn còn tưởng mình vốn dĩ đã hiểu, quá rõ Lâm Tử Minh, giờ xem ra, hắn mới chỉ tiếp xúc được một phần nỗi trong tảng băng chìm của Lâm Tử Mình.
Con người này thực quá kinh khủng, chẳng trách đên lão Sửu cũng phải cúi đầu xưng thần trước Lâm Tử Minh.
Đám người Từ Hoa cũng cuộng quýt đi theo, nơm nớp lo sợ chỉ cân nán lại thêm một giây là sẽ bị Bắc Thiên Hội _ăn sống nuốt tươi. Giờ phút này, Lâm Tử Minh chính là thần hộ mệnh của họ.
Và thế là một cảnh tượng dị thường hiện ra, Lâm Tử Minh chắp tay sau lưng, thong dong bước ra ngoài, vừa đi vừa tán thưởng cảnh sắc xung quanh, đi theo sau anh là hơn 20 người ai nấy thấp thỏm dè chừng, không dám ho he một tiếng, chỉ sợ đánh động đến Lâm Tử Mình phía trước.
Biểu cảm của Từ Hoa lúc này rất phức tạp, ban đầu, hắn xem thường Lâm Tử Minh, cảm thấy Lâm Tử Minh là thứ bỏ đi, chỉ dùng một tay là khiến cho Lâm Tử Minh chết đi sông lại, hoàn toàn không coi Lâm Tử Minh ra gì. Kết quả, hắn mới là thứ bỏ đi, người ta búng một ngón tay đã cho hắn ăn hành sắp mặt.
Chứng kiến tận mắt uy lực của Lâm Tử Minh, bây giờ mới tôn kính Lâm Tử Minh. như thần thánh, hắn không thích tiền, cũng khinh ghét những kẻ lắm tiền nhiều của, nhưng người có he lực lại là thần tượng mà hắn tôn thờ Hiện tại, hắn rất sùng bái Lâm Tử Minh, rất muốn làm tay chân của Lâm Tử Minh, họchỏi lấy đôi điều.
Hầu hết những người khác cũng có suy nghĩ đó, ban đầu họ tưởng Lâm Tử Mình còn trẻ như thể thì dễ bắt nạt, ai dè người ta là bậc thánh thần siêu nhiên, lúc này họ không còn chút tư tưởng tạo phản nào nữa.
Lâm Tử Minh đột ngột dừng bước, ngoảnh đầu lại làm họ giật bắn mình, bất giác lùi sau, có người trong lúc hoảng loạn còn ngã dúi dụi, đến là khôi hài, không ít người đi đường xung quanh đều trồ mắt nhìn, tưởng họ đang đóng phim.
Lâm Tử Minh bật cười khanh khách, bảo: “Sao thế? Tôi kinh khủng lắm sao mà các anh sợ vậy?”