ĐẲNG CẤP Ở RỂ

Chương 640

Trái lại lão Sửu cất tiếng hỏi: “Thiếu gia, hôm qua anh đên chỉ nhánh của câu lạc bộ Bắc Thiên giành địa bàn 2”

“Không sai.” Việc này không phải bí mật gì, Lâm Tử Minh không cần giáu diễm.

Lão Sửu bảo: “Chỉ nhánh đó thuộc địa bàn của Có Huyền, Nghiêm Sâm là cấp dưới của Cố Huyền, anh đến tận nơi giành địa bàn như thế là vả thẳng vào mặt Cô Huyền, tôi tin Cố Huyền sẽ gây rắc rồi cho anh nhanh thôi.”

Lâm Tử Minh nhún vai, hờ hững đáp: “Chẳng phải các anh vẫn luôn muốn thây là gì.”

Lão Sửu nghiêm nghị: “Bắc Thiên Hội cũng không dễ đôi phó, nhất là Có Huyền có võ công cao cường, thâm sâu khó dò, nhiêu người đôn đoán hắn ta đã đến được cảnh giới tiện thiên, thiếu gia, tới lúc đó anh vẫn nên đặt cần thận lên trên hét.”

Cảm nhận được lão Sửu đang quan tâm lo lắng, Lâm Tử Minh cũng thôi trêu chọc, gật gù bảo: “Yên tâm, tôi sẽ cần thận, nhưng tôi dự đoán, người đến tìm tôi trước chắc là tên nhãi Cố Hán Xinh, Đào Tam Nương nói với tôi rằng Cố Hán Xinh đã dùn viên Tiền Túy Đan đó, hiện tại có thể cũng đã đến cảnh giới tiên thiên.”

“Đào Tam Nương?” Trên mặt lão Sửu lập tức lộ ra vẻ hóng hớt.

Lâm Tử Minh trợn mắt bảo: “Anh đừng đoán mò, tôi và Đào Tam Nương vô cùng trong sáng, tình cò gặp thôi, cô ấy nói với tôi thề.”

Lão Sửu gật đầu, nói một cách nghiêm chỉnh: “Đào Tam Nương là cô gái : tồi, ,quyên rũ trời sinh, nghe nói là luyện cô âm thuật, bao năm qua chưa phá thân, là lò luyện tốt cho đàn ông, đôi với cao thủ thuộc cảnh giới tiên thiên lại càng đại bổ, nêu như thiếu gia có thể cùng nhau luyện tập với Đào Tam Nương thì võ công của anh sẽ được nâng cao đáng kê.”

Lâm Tử Minh suýt định tung cú sút, quát măng: “Anh im ngay cho tôi! Tôi cùng luyện tập với cô ây là thế nào hả, tôi là hạng người ấy à, mẹ kiếp tôi kết hôn rồi.

Lão Sửu gia không cười cợt, vẫn nói với thái độ nghiêm túc: “Thiêu gia, tôi nghiêm túc đây, không đùa đâu. Từ .xưa đên nay, có người tài nào không tam thê tứ thiếp, thiếu gia là con trai duy nhất của thánh nữ, có năng khiếu trời sinh, sau này cũng không thê sống cả đời với một người phụ nữ được.”

“Anh nói lại xem, tôi cho anh một trận đấy!” Lâm Tử Minh trừng mắt, lão Sửu này nói vớ nói vân, thiếu gia tôi là người như vậy sao?

Lão Sửu im lặng không nói thêm nữa.

Cùng lúc đó bên phía Có Hán Xinh, hắn đã đến chỉ nhánh của Bắc Thiền Hội, nghe Nghiêm Sắm báo cáo xong, hắn nheo mất, bừng bừng lửa giận, đập mạnh xuông bản làm chiếc bàn sập xuống, chửi bới thậm tệ: “Được lãm Lâm Tử Minh, tiên sư nó, dám chạy đến tận địa bàn của tao làm càn, tao sẽ cho nó chết không nhắm mắt!”

Cả chỉ nhánh của Bắc Thiên Hội im phăng phác, không ai dám ho he chọc giận Cố Hán Xinh tại thời điểm này.

Hiện tại, Cố Hán Xinh đang nổi cơn thịnh nộ, lửa giận thiêu đốt cả người, tên Lâm Tử Minh , này thật quá quắt!

Hắn không, gây rác rồi cho thăng cha này là tốt lãm rồi, thế mà thằng cha này không những không chạy mà còn dám vác mặt đến tận địa bàn của hắn gây rối.

Tính khí nóng nảy của Cô Hán Xinh làm sao nhịn Lâm Tử Minh cho được, chỉ hận không thể xông đến công ty truyền thông Tử Quỳnh lôi cổ Lâm Tử Minh ra đắm chết ngay lập tức.

Nhưng lí trí vẫn cản hắn lại, hít một hơi thật sâu, mắng Nghiêm. Sắm té tát: “Đường đường một quản lí chỉ nhánh mà anh đề một mình Lâm Tử Minh đã cướp được địa bàn, anh làm quản lí kiểu gì thê hả?”

Nghiêm Sắm bục bội trong lòng, nhưng cũng không dám cãi lại, ai bảo Cô Hán Xinh là con trai cưng của Có Huyền cơ chứ, anh ta méo mặt phân trần: “ Cố thiếu gia, không phải Bị tôi vô dụng mà tay Lâm Tử Minh này lợi hại quá, chúng tôi bao nhiêu người cũng không đánh lại được hắn. Tôi thiết nghĩ cũng chỉ có bậc thiên tài tư chất phi phàm như Cố thiếu gia mới trị được hăn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi