ĐẲNG CẤP Ở RỂ

Chương 654

Lâm Tử Minh cũng trở nên tức giận, nêu không phải vì nề mặt Âu Dương Phong, anh mới không thèm đên đây, dù gì anh cũng là người có mặt mũi, bị một tên đời thứ hai của thể tô chỉ mặt nói như kia, cho dù tính khí của anh có tốt thê nào cũng không thể nhịn được nữa.

Bây giờ Lâm Tử Minh thật sự không hiểu được hàm ý của Âu Dương Gia, anh thông qua lời nói của tiêu Sửu, mới đên Âu Dương Gia, lúc nãy vợ chồng Âu Dương Học Hải còn đối xử nhiệt tình với anh như Vậy, trong nháy mắt liền xuất hiện ba kẻ đời thứ hai của thế tổ, nói năng vô củng lỗ mãng với anh, đây là ra oai phủ đâu với anh? Hay là muôn khảo nghiệm gì đó?

Cho dù thế nào, dựa vào thân phận bây giờ của Lâm Tử Minh, bị một hậu bồi chỉ tay vào mũi nói như vậy, tức là đã mạo phạm đến anh, đến lúc đó, nêu như Âu Dương Gia không cho anh một câu trả lời thì không thể được.

Lâm Tử Minh lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Nề mặt ông nội Âu Dương Phong của mày, tao cho cậu một cơ hội, xin lỗi tao, chuyện mày mạo phạm đến tao ngày hôm nay, tao sẽ không tính toán.”

Người trẻ tuổi đó hình như: nghe thấy chuyện cười, cười lớn lên, hai người còn lại cũng cười lên, ánh mắt nhìn Lâm Tử Minh, giống như nhìn một kẻ yếu đuối.

Ánh mắt Lâm Tử Minh ngày càng trở nên lạnh lùng.

“Ha ha ha, cười chết mắt, loại người hạ đẳng như mày, mà cũng đòi tao xin lỗi sao? Mày vẫn chưa tỉnh ngủ hả? Được rồi, không phí lời với mày nữa, ông đếm đến ba, mày còn chưa cút đi, thì đừng trách bền thiều gia không khách khí.” Âu Dương Tuân Minh cười hung ác nói, gần đây hắn học karate, thực lực được tăng lên rất nhiều, mây người đàn ông mạnh mẽ cũng không phải đối thủ của hắn, vô cùng tự tin vào bãn lĩnh của bản thân, dạy dỗ tên quê mùa kiả, không phải chuyện khó khăn.

Hắn ta thật sự thích cảm giác được đánh người khác, khi nắm đấm của hắn rơi vào thân hình của người khác, cảm giác đó vô cùng vui sướng.

Hắn đếm đến ba, Lâm Tử Minh vẫn thờ ơ, phót lờ quyền hạn của hắn, hắn tức giận măng một câu, rượu mời không uông muôn uông rượu phạt, liên bát đầu ra tay với Lâm Tử Minh, bàn tay hắn cầm một con dao hướng về phía cổ của Lâm Tử Minh.

Đồng thời nở nụ cười độc ác, hắn dồn hết lực vào bàn tay đó, nếu như đâm trúng, đối phương nhất định sẽ ngã xuông.

Nếu như đối phương phản ứng kịp, dùng cánh tay đề đôi kháng với hắn. hắn cũng không sợ, cánh tay của hắn rất khỏe, tên quê mùa này r nhất định sẽ đau đến muốn chết đi sông lại.

Nhưng mà, mọi chuyện có thật sự xảy ra như vậy không?

Lâm Tử Minh nỏ nụ cười lạnh, hoàn toàn không phản kháng, đề con dao trên tay của Âu Dương Tuần Minh chém vào cô mình, đột nhiên, một tiếng hét thất thanh vang lên.

Tất nhiên nó không thê là do Lâm Tử Minh hét lên, với sức mạnh thiên phú của anh, thể chất của anh từ lậu đã vô cùng cường tráng, cho dù Âu Dương Tuần Minh thực sự dùng dao chém vào cô anh, hắn cũng không thệ chém vào được. Lâm Tử Minh có thể sử dụng sức mạnh của mình trong tích tác, tập trung ở một chỗ, cứng như sắt.

Lâm Tử Minh vừa rồi không né tránh mà chỉ làm căng cứng cơ ở cổ, mật độ cơ đạt đên cực đại ngay lập LỨC.

Âu Dương Tuấn Minh như chém vào một tâm sất, cơn đau truyền đến, đau đến nỗi nước mắt của hẳn tuôn tra.

Hai người còn lại nhìn đến ngây người, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, rõ ràng là Âu Dương Tuần Minh dùng dao kề lên cô đối phương, vậy mà người hét lên tiếng hét thảm thương đó lại là Âu Dương Tuần Minh.

Lâm Tử Minh không lựa chọn ra tay, vì dù gì đây cũng là nhà của Âu Dương Phong, chỉ cần trừng phạt Âu Dương Tuân Minh là được rồi, nếu anh thật sự ra tay, nhất định sẽ xảy ra ẩu đả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi