Chương 730
Sau khi suy nghĩ, bọn họ vẫn quyết định nghênh đón, Phạm Lão cười chào hỏi với Cố Huyền: “Chào anh Có, từ sau lần trước từ biệt, đã bao.
nhiêu năm không gặp rôi, anh Có không hề già đi tí nào, ngược lại càng ngày càng trẻ ra, hơn nữa tu vi thâm sâu không lường được. Theo tôi thấy, lần này quán quân cuộc thi săn băn chắc chắn thuộc về tay anh Cố rồi.”
Lời này của Phạm Lão lộ ra sự kiêng kị và lây lòng rất rõ ràng.
Cố Huyền mỉm cười, sau đó trực tiếp nhìn về phía Đào Tam Nương, nói: “Đào Tam Nương, nghe nói cô và Lâm Tử Minh có quan hệ tình nhân, tối hôm qua còn qua đêm trong phòng hắn? Được lắm, rất được.”
Hắn vừa nói ra câu này, bầu không khí trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, Cỗ Huyền đang gây khó dễ cho Đào Tam Nương.
Đào Tam Nương nói: “Anh Có, tôi và Lâm Tử Minh có quan hệ gì, hình như cũng chăng liên quan đên ngài nhỉ?”
Tât cả mọi người ở đây đều cảm thây Đào Tam Nương quá to gan, thế mà dám chặn họng Cô Huyền, không biết chữ “chết” việt như thê nào sao?
Sắc mặt Phạm Lão và người của Vân Thiên Các cũng thay đổi, vội vàng nháy mắt với Đào Tam Nương, đề cô không nói mây lời lung tung, tránh gặp phải họa sát thânÏ Lông mày Cô Huyễn lập tức nhíu chặt, giận dữ đến tức cười, nói: “Hay cho một Đào Tam Nương, lá gan của cô rất lớn đấy, ngay cả Cô Huyền tôi cũng không đề vào mắt. Phạm Lão, Vân Thiên Các máy người đúng là tạo ra một nhân vật lớn rôi!” h Sắc mặt hắn rất âm u, ai cũng nhìn ra là hắn đang tức giận, hừ lạnh một tiếng. Trên người hắn tỏa ra sự uy nghiêm rất mãnh liệt, làm cho rất, nhiều người đều trở nên căng thẳng.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe
Phạm Lão vội vàng giải thích, nói: “Đào Tam Nương không hiểu chuyện, xin anh Cố đừng chấp nhặt với cô Ấy.
Tiếp đó Phạm Lão liền Đào Tam Nu ii a một bạt tai, nghiêm giọng quát lớn: “Hỗn xược, Đảo Tam Nương, cô đang nói chuyện. với anh Cô kiêu gì đây? Đang nói cô đấy, còn không mau xin lỗi anh Côi”
Đào Tam Nương chịu cái tát này, một bên mặt đỏ cả lên, miệng cũng bắt đầu trào máu, có thể thây được một bạt tai này của Phạm Lão đánh xuông không hề nễ tình.
Trong lòng Đào Tam Nương rất không phục, chỉ là cô ấy cũng biệt Phạm Lão lấn như vậy là vì muôn tốt cho cô ây, Cố Huyền không phải là người bình thường, cho dù là Vân Thiên Các cũng không dám tùy tiện đắc tội với Cố Huyền, nhất là trong trường hợp đang diễn ra cuộc thi săn băn này.
Sau khi cân nhắc, Đào Tam Nương vẫn cúi đầu, lên tiếng nhận lỗi với Cố Huyền: “Rất xin lôi anh Có, là Tam Nương thiếu hiểu biết, đã mạo phạm đên anh.”
Trên khuôn mặt Cố Huyền hiện ra vẻ tươi cười, vô cùng. cao ngạo và đắc ý, trong giờ khắc này, ngay tại chỗ này, hãn chính là vương giả tuyệt đối, ngay cả Vân Thiên Các cũng không thê chống lại ý hắn.
“Ừm, niệm tình cô vi phạm lần đầu, tôi không chấp nhặt với cô.” Có Huyện nói, giảm uy áp của hắn với Đào Tam Nương xuống, sau đó liếc mắt đánh giá trên dưới Đào Tam Nương một cái, nói: “Đào Tam Nương, điều kiện của cô không tồi, Hán Xinh con trai tôi có thiện cảm với cô, chờ sau khi kết thúc cuộc thi săn bắn lần này, tôi sẽ bảo con trai tôi hẹn gặp cô.”
Đào Tam Nương nghe nói thế, nhất thời phát cáu, vẻ mặt cô ây thay đổi.
Cố Huyền trông thấy phản ứng này của cô ây, nhíu mày, trâm giọng nói: “Làm sao? Cô không bằng lòng sao?”
Không đợi cô nói chuyện, Phạm Lão bện cạnh đã vội vàng nói: “Bằng lòng, bằng lòng! Anh Có, ngài yên tâm, chờ sau khi kết thúc cuộc thi săn bắn lần này, tôi sẽ tự mình mang theo Tam Nương đến Bắc Thiên Hội tìm anh và Cô thiêu gia.