Chương 742
Còn nếu Lâm Tử Minh chiến thắng Cố Huyền, tình huồng. cũng không giống như vậy nữa, cả hai người bọn họ cũng có thê nghênh đón mùa xuân VỆ rôi.
Bọn họ âm thầm cầu nguyện, hy vọng có thể nghe được tin tửc Lâm Tử Minh chiên thăng.
Trên thực tế, họ đều đã chuẩn bị xong phương án đề đồi phó với hậu quả khi Lâm Tử Minh thât bại, cùng lãm là họ buông bỏ hết tất cả mọi thứ đang có ở hiện tại, chạy trốn sang nước ngoài thôi.
Mà trừ hai bọn họ ra, còn có một người một mực chú ý tới, đó chính là Âu Dương Gia.
Họ đã đặt cược lên người Lâm Tử Minh, nêu như Lâm Tử Minh bị SỐ Huyện đánh chết, vậy thì tất cả những đầu tư của họ cũng sẽ bay biến, hơn nữa còn bị Cố Huyền Ghi hận.
Cũng may đó là đại gia tộc, cũng _ không phải quá sợ Cô Huyền, chẳng qua là nêu như Lâm tử Minh chết rôi, họ sẽ cảm tháy rất đáng tiếc.
“Bố, hôm nay là ngày cuối cùng cuốc cuộc tranh tài đi săn rôi, theo đúng dự tính, Lâm Tử Minh hắn là đã giao đầu với Cố Huyền rồi, không biết tình huống bây y giờ như thế nào? Lâm Tử Mitfic có thê đánh thăng Cố Huyền sao?” Âu Dương Học Hải ỏthành phố Hoa, nhìn vê phương hướng của Hồi tiến hành cuộc đi săn so tài, trong lòng không khỏi lo lắng.
Âu Dương Phong nói: “Hy vọng là không phải quá lớn. Cố Huyền là cao thủ cảnh giới tiên thiên lão luyện, tu vi của hắn khiến người khác kinh sợ, sâu không lường được. Lâm Tử Minh cho dù có thiên phú † tốt tới cỡ nào đi nữa, cũng chỉ mới tiễn tới cảnh giới tiên thiên được hai tháng, đánh với Cố Huyền, thật sự là khó khăn.”
Âu Dương Hải Học nghe thây vậy, lông mày nhíu chặt nói: “Cứ như Vậy, chúng ta đầu tư vào Lâm Tử Minh chăng phải sẽ uống phí hết sao, lại còn đấc tội với Cô Huyện, nước cờ: này đi nhâm thật rồi!”
Âu Dương Phong cũng thở dài, bắt đắc dĩ nói: “Đúng thế, bây giờ xem lại, chắc chắn là đi nhầm rồi. Ba ngàn lần không nghĩ tới, vậy mà Lâm Tử Minh sẽ đi tham gia cuộc đi săn so tài, cho Cố Huyền cơ hội này. Theo đạo lý, chỉ cần Lâm Tử Minh cần thận một chút, anh ta là nhân vật lớn ở cấp này rồi, cho dù Cố Huyền có là phó hội trưởng Bắc Thiên Hội cũng không dám quang minh chính đại trực tiệp động đến Lâm Tử Minh ở ngoài ánh sáng như vậy. Đợi một thời gian, với sự thiên tài của Lậm Tử Minh có thể chống lại Cố Huyền. Chỉ tiếc là, đáng tiếc, ây..
Âu Dương Hải Học cũng thở dài một hơi, trên mặt hiện rõ vẻ tiệc hận, “Đúng vậy, thật là đáng tiếc!”
Về phần Sở Phi và Quách Gia, căn bản là không biết chuyện này, cũng không cảm thấy lo lăng chút nào, chăng qua là hôm nay Sở Phi bỗng nhiên cảm thấy có chút bát an, mắt phải nháy rất nhiều.
Bây giờ người lo lắng nhất, còn phải kể đền Đào Tam Nương.
Cô ấy cũng ở trong đám người, không ngừng đuôi theo bước chân vật lôn qua của Lâm Tử Minh và Có Huyện, bây giờ tay cô đầy mồ hôi, nội tâm cũng không ngừng câu. nguyện, hi vọng Lâm Tử Minh có thể sống sót.
Đêm hôm đó cô ấy đến tìm Lâm Tử Minh, từng lời nói tiêu là lời thật lòng, cô ây thật sự yêu Lâm Tử Minh, bắt đầu yêu từ khi nào, ngay cả bản thân cô ây cũng không biết nữa.
Bây giờ cô ấy chỉ muốn Lâm Tử Minh sống sót, mà không phải là chết ở đây.
Bên này, Cố Huyền và Lâm Tử Minh, đánh nhau bừng bừng khí thế, càng ngày càng ác liệt.
Bây giò cả hai bọn họ đều vô cùng chật vật, quần áo trên người đêu đã rách ra, giây trên chân đã sớm rơi từ lâu, bây giờ cả hai người đều đi chân trần, nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ một chút nào cả, ngược lại còn nhanh hơn.
Phanh! Lại một quyền phát ra, một chưởng của Có Huyện liên đánh gãy một cây cô thụ lâu năm, sức lực thật lớn, có thể nói là hung bạo.