ĐẤNG DU KÝ CỬU GIAI GIỚI



Mấy đứa nhỏ nó còn hiểu chuyện đến thế, chả bù cho bên này, Ma Kim phải dùng hết sức để đánh thức Hồ Mẫn.
Nàng ta lăn lộn trên giường nói mớ:
-Em buồn ngủ quá đê.

Anh đi bộ một bữa đê.
Hắn đành bóp cổ để giúp cho đạo lữ bé bỏng tỉnh táo, đồng thời hắn cũng kể lại sơ lược câu chuyện.

Nghe tin hắn sắp phải đi xa, nàng ấy hốt hoảng hét lên:
-Cái gì cơ? Anh phải đi á? Em có được đi theo không?
-Anh nghĩ là không.
-Thế thì thôi.

Em ngủ tiếp đây.
-Thật là, dậy mau, chở anh qua Hầm Ngục!
-Không! Em ghét anh.
Ma Kim tặc lưỡi, đành đứng dậy quay người bỏ đi.
Hồ Mẫn lúc này lại bấu víu cổ áo hắn, nài nỉ:
-Cho em theo đi mà, cho em theo đi mà!
-Nhưng anh đã phải dẫn theo Đại Nô và Thiên Khả.

Nếu em đi theo thì ai trấn giữ ở đây.
-Huhu, làm gì có người nào dám tới Hoàng Hà Thành làm loạn chứ.

Dẫu có đi nữa thì ba yêu hồ còn lại cũng đạt tới nhị giai trung kỳ rồi mà, có hay không có em thì cũng vậy thôi.
-Nhưng em có tốc độ phi hành nhanh nhất, có chuyện gì thì em còn đưa mọi người đi trốn.
-Huhu, chẳng phải anh đã lập ra mấy cái trận pháp ẩn sao, chỉ cần trốn vô đó là xong chuyện mà.
-Thế thì thôi.
Ma Kim quay người bỏ đi, dù gì quãng đường từ nội thành ra Hầm Ngục cũng không xa lắm, với tốc độ của hắn thì chạy bộ khoảng chừng mười lăm phút tất thảy, chỉ là hắn lười mà thôi.
Hồ Mẫn há có thể dễ dàng buông tha cho Ma Kim, nàng nhảy tới tính bấu víu vào nhưng hắn đã nhanh chóng dịch chuyển để né tránh.
Thế là nữ ma đầu bổ nhào xuống đất, òa khóc nức nở:
-Anh không thương em, anh ghét em rồi, em chỉ muốn hộ tống cho anh thôi mà, tới nơi rồi em quay lại Hoàng Hà Thành chứ có ở lại đâu, anh là đồ độc ác, lúc nào cũng hăm he bỏ rơi em.
Ma Kim bất lực với cái tính trẻ con này, hắn cũng muốn lạnh lùng bỏ đi lắm nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng tính ra tỉ lệ cao Hồ Mẫn cũng sẽ lén lút theo sau.
"Biết thế giấu cho rồi, nhưng giấu thì nàng ấy lại phá nát cả cái thành này mất.

Con mẹ nó chứ." Ma Kim vô cùng khó chịu cái tính ương nhạnh của Hồ Mẫn nhưng không còn cách nào khác cả.
-Đợi em xíu, em sửa soạn một tí.
Nàng ta lật đật mở tủ quần áo, trong hộc bàn, dưới gầm giường để soạn đồ đạc.


Ma Kim thở dài rồi tiến tới phụ một tay, hắn trách móc:
-Anh đã bảo bỏ hết vật dụng vô nhẫn trữ vật đi mà.

Lỡ có chuyện đến mức báo động một thì phải làm sao.
-Hừ, lúc đó bỏ đồ lại thôi.

Nếu như có vật dụng quan trọng mà không mang theo được thì đốt sạch.

Em thuộc bài lắm đó nghen!
-Thiệt là...!mau nhanh lên.
-Dạ vâng!
.
Đợi đến khi Hồ Mẫn xong thì Thiên Khả đã về tới phủ rồi, hiện đang ở phòng khách tiếp Bạch Đường Cung.
Nàng ấy nghe tin Bạch Đường Tuyết mất tích thì vô cùng hoang mang, dẫu sao mối quan hệ giữa hai người cũng là tỷ muội kết nghĩa.
Ma Kim có chút đắn đo khi để Thiên Khả nói chuyện riêng với Bạch Đường Cung.

Bởi lẽ bất cứ lời nói nào của nàng ấy cũng có thể trở thành bằng chứng chống lại Kim Gia.

Mặc dù việc này hắn ta thực sự không liên can nhưng mà cẩn thận không bao giờ là thừa cả.
Hồ Mẫn lôi ra thuyền bay và hối thúc:
-Nhìn gì đấy anh yêu.

Chúng ta đi thôi.

Thiên Khả tỷ ấy thông minh mà.
-Ừm.

Ta nghĩ nhiều rồi.
.
Ma Kim vừa tới Hầm Ngục đã ra lệnh Hổ Trung triệu tập tất cả nhị giai giáo đồ các nơi quay trở về Hoàng Hà Thành, bao gồm cả vùng chiến sự Mạt Thổ.

Điều này làm ảnh hưởng tới việc nắm bắt thông tin và tranh giành chiến lợi phẩm, nhưng để bảo đảm an toàn cho đạo lữ và các con, hắn chấp nhận chịu tổn thất.

Dẫu sao thì gia đình vẫn luôn phải đặt lên hàng đầu, chút lợi ích nhỏ nhoi bên ngoài hắn kiếm chác khi nào mà chẳng được.
.
Trang Viên Nhật Nguyệt chia làm hai khu riêng biệt, khu trồng trọt và khu chăn nuôi.

Đại đa số các loại linh thảo đều cần hấp thụ ánh sáng mặt trời nên sẽ được trồng trên mặt đất.


Tuy nhiên linh, ma thú nơi này do có thị giác kém cỏi, nhạy cảm với ánh nắng nên giáo phái phải lập một khu vực sâu dưới lòng đất để cho chúng tránh nắng.

Vì quá trình thi công vô cùng phức tạp, hiện họ chỉ mới xây được bốn chuồng như vậy phía dưới Hầm Ngục.

Thêm vào đó, để dùng trận pháp dịch chuyển các linh, ma thú nhị giai sơ kỳ thì cũng ngốn kha khá linh thạch.
Năm loại linh, ma thú Trang Viên đang thuần hóa đó lần lượt là:
Hắc Lang ma thú, một con sói cái có bộ lông đen tuyền, cao tận năm thước (2m), bộ móng vuốt và răng nanh sắc nhọn.

Hiện giáo phái đang kiếm cho nó nguồn giống chất lượng để thụ thai.

Hiện tại thì giáo phái nuôi nó để nó trông coi đám hoang thú cũng như cảnh giác địa bàn.
Giáp Tượng linh thú, có tận một bầy lên tới mười ba con, trong đó có bốn con trưởng thành cao hơn một trượng (4m), dáng vẻ của cũng y hệt loài voi thông thường.

Lớp da của Giáo Tượng có những chiếc vảy cực kỳ cứng, đến lưỡi hái của Ma Kim còn chẳng thể sát thương.

Giáo phái cưa những chiếc ngà khổng lồ của nó để bán hoặc đem đi luyện khí.

Ngoài ra thì cách mỗi hai năm chúng sẽ có chu kỳ thay vảy một lần, lớp vảy cũ sẽ rơi rụng xuống trở thành nguồn nguyên liệu quý giá.
Cáp Mô ma thú, một con cóc khổng lồ cao tận bảy thước.

Cách thức tấn công vô cùng đặc biệt khi dùng hai chân để bật nhảy thẳng về phía trước và sử dụng Thiết Đầu Công, đối với những con mồi yếu đuối thì Cáp Mô chỉ cần dùng chiếc lưỡi dài phóng ra rồi kéo thẳng vào mồm.

Nó có thể tự đẻ trứng mà không cần thụ tinh, cách bảy ngày đẻ một quả.

Những quả trứng có nhiều màu có thể bán với giá mười đồng vàng mỗi quả.

Giáo phái cũng đang cố tìm cho nó đồng loại, dự định sau này sẽ chăn nuôi số lượng lớn để lấy trứng.
Mãng Xà ma thú, một con trăn dài tới năm trượng, rất hung hãn, trong một lần Thanh Thanh đi săn cùng giáo phái đã thuần hóa được.

Nó là loài lưỡng tính, có thể tự đẻ trứng, nhưng không giống như Cáp Mô, trứng này có thể nở thành con nên nó bảo vệ rất kỹ.

Tuy nhiên sau khi những quả trứng nở ra, đám trăn con phải tàn sát lẫn nhau để tìm ra con mạnh nhất.

Lúc này giáo phái có thể thu hoạch những cái xác để đem ngâm rượu, giá thành rất cao.
Tiểu Miên Dương linh thú, con cừu bé tí ti chỉ to hơn bàn tay, bảy phần lông ba phần thịt.

Cũng chính vì có hình dáng như thế nên nó đã may mắn sống sót giữa những con ma thú hung tàn, đơn giản vì nó rất khó nhai và thịt cũng dở.


Đám giáo đồ trong một lần đi dọc theo con sông Hoàng Hà đã bắt gặp nguyên một bầy gần hai trăm con, tốn mất cả tháng mới bắt nhốt được hết.

Những cục bông này rất háu ăn tuy nhiên hàm lượng dinh dưỡng khá thấp.

Bộ lông mịn của chúng không thể cạo, vì cạo xong là chúng sẽ chết.

Nguồn thu duy nhất là từ phân của chúng, đúng vậy, đây là loại vật ăn mười phần, tích vô lông một phần, chín phần còn lại đào thải ra ngoài.

Phân của chúng rất thơm lại còn dễ hấp thụ hơn so với đại đa số linh thảo.

Vì vậy sản phẩm quý giá này sẽ được chế biến để làm thức ăn cho linh, ma thú, thậm chí là tu chân giả.

Ngoài ra con có thể nuôi làm sủng vật, chỉ là nó dễ trầm cảm chết nếu như không sống trong một bầy từ mười con trở lên.
Xích Thố linh thú, một bầy thỏ màu đỏ có tốc độ cực kỳ nhanh và có thể leo trèo, đào đất, bơi lặn.

Ngoài đặc điểm đó ra thì trông chẳng khác gì mấy con thỏ bình thường.

Bọn này rất ngu và ham ăn, cách thuần hóa đơn giản nhất là đưa chúng loại linh thảo chúng yêu thích.

Có thể nói đây là nguồn thu lớn nhất của Trang Viên.

Xích Thố rất mắn đẻ, số lượng có thể tăng lên không kiểm soát, tuy nhiên trong hoang dã thì đây là một trong những món khoái khẩu của bọn ma thú nên chỉ những con Xích Thổ tốc độ cao mới có thể sinh tồn.

Ngoài việc trở thành thực phẩm bổ dưỡng thì chúng còn có thể giúp giáo phái đào hầm, chỉ cần nhồi linh thảo vào ống nứa dài, sau đó đâm thẳng vào đất, sau đó chỉ cần để đám thỏ háu ăn này giải quyết.
.
Mị lực của các nữ hồ quả thật đáng gờm, công việc lai giống linh, ma thú làm rất trơn tru, nhìn vào một khía cạnh nào đó thì có thể coi nhau là đồng loại.
Tam Nô thậm chí còn có thể cầm một cái trứng ra khỏi tổ của Cáp Mô để khoe với chủ nhân:
-Ngài nhìn xem, nó to chưa nè!
Ma Kim xoa đầu nô lệ, khen ngợi:
-Tam Nô của ta giỏi quá.

Sau này nếu muốn, ta sẽ mở một Trang Viên tương tự ở thung lũng.

Lúc đó thì các nàng thích nuôi bất cứ thứ gì cũng được.
-Tuyệt quá! À mà chủ nhân tới đây có việc chi ạ?
-À, ta muốn tìm Đại Nô.

Nàng ấy đâu rồi?
-Tỷ ấy đang thụ tinh cho Giáp Tượng linh thú.
-Sắp tới ta cùng Hồ Mẫn, Thiên Khả và Đại Nô đi tới Kinh Dương Thành làm trọng sự.

Nàng cùng Nhị Nô và Tứ Nô thay ta chăm sóc mọi người nhé.
-Chủ nhân và đại tỷ rời đi sao.


Thiếp có thể...!chắc là không rồi.
Sắc mặt của Tam Nô trầm xuống.

Ma Kim chỉ có thể kéo nàng ấy sát lại và tặng cho một nụ hôn mãnh liệt.

Nô lệ suy cho cùng vẫn là nô lệ, chỉ cần chủ nhân quan tâm một tí đã coi đó là đặc ân rồi.
-Đa tạ chủ nhân ban thưởng!
-Ngoan nhé.

Chờ ta về!
-Dạ vâng!
*Rầm.
Một âm thanh va chạm lớn phát ra từ phía cái chuồng nhốt ma thú, kế sau đó là tiếng thét thất thanh của Hồ Mẫn:
-Anh ơi cứu em!!!
Ma Kim và Tam Nô lật đật chạy vào thì thấy ma nữ này đang bị Cáp Mô ma thú ngậm trong mồm.
Hắn liền lấy lưỡi hái ra tính giải cứu cho mỹ nhân nhưng Tam Nô vội vàng ngăn cản:
-Khoan đã chủ nhân.

Để thiếp.
Tam Nô sau đó nhanh chóng dùng mị lực lên con linh thú.

Ấy vậy mà hiệu nghiệm tức thì, cứ như là cả hai đang giao tiếp với nhau vậy.

Vài giây sau, con cóc khổng lồ đó nhả Hồ Mẫn ra.
Y phục của Hồ Mẫn ướt sủng bởi cái chất nhầy nhụa, thân thể có chút chày xước ngoài da nhưng có vẻ cạn kiệt sức lực.
Ma Kim vội dịch chuyển tới gần, lấy một cái khăn ra lau người Hồ Mẫn rồi cho nàng ấy hút máu để hồi phục.
Tam Nô lúc này lấy một bao linh thảo trong túi trữ vật chuyên dụng ra để xoa dịu tâm trạng của ma thú.
Hồ Mẫn sau khi thay đồ sạch sẽ, gương mặt tươi tắn, hớn hở tính dang tay ôm phu quân thì bị hắn tát cho mấy cái thật mạnh kèm theo lời xỉ vả:
-Giờ nào rồi mà còn nghịch ngu.

Em không biết là em yếu đuối như nào à? Nó là ma thú nhị giai đấy! Một đòn tấn công có thể lấy mạng em bất cứ lúc nào.

Nếu không phải những ma thú ở đây chịu tác dụng của Suy Hồn Trận thì em đã chết rồi đấy! Con ngu này, có chết thì chết khuất mắt ta vào.
-Em...!xin lỗi.

Em không nghĩ Bạch Miêu cũng chịu ảnh hưởng từ trận pháp...
-Cứ phải chọc ta chửi thôi.
Hắn quay sang chào tạm biệt với Tam Nô:
-Ta đi nhé.

Khi nào về sẽ ban thưởng cho ngươi thêm.
-Chủ nhân và Mẫn phu nhân đi thông thả!
Hồ Mẫn loi nhoi, vừa đi vừa nhún nhảy, tuy nhiên vẫn không quên quay đầu vẫy tay chào ân nhân cứu mạng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi