DÁNG HÌNH CỦA EM


Anh thấp giọng bên môi cô: “Nam Nam của anh sống tốt không?” Lời nói ra lại là một câu hỏi đơn giản như vậy, bởi anh không muốn lôi quá khứ bi thương đó ra cho cô xem nữa.

Không có gì quan trọng bằng việc cô có thể vui vẻ mà sống.
Cố Yến Nam gật đầu, bàn tay cô dính nước mát mẻ kéo áo thun của anh lên rồi chạm vào.

Cô nói: “Em sống tốt lắm.”
Không cản lại tay cô đang lộn xộn, người đàn ông cười.

Một nụ hôn dịu ngọt, triền miên ập đến.
Áo thun đen đàn ông bị cô gái dùng lực kéo rẹt một cái rách tơi.
Đường Dã bật cười, anh lại hôn cô, cảm thấy hôn bao nhiêu cũng không đủ.


Nếu hôn mãi không đủ thì làm chuyện k1ch thích hơn.
Thân trên đàn ông lồ lộ, Cố Yến Nam đung đưa chân, cô hạ môi xuống xương quai xanh của anh, tại mỗi một vết thương nông sâu trên cơ thể anh đều được cô nhẹ nhàng âu yếm.
“Nếu anh còn dám coi thường mạng của mình.” Cô vừa hôn vừa đe dọa: “Em sẽ trói anh lại giam nhốt cả đời.”
Đường Dã bật cười thành tiếng, anh bế cô lên rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Cởi áo khoác mỏng vướng víu ra, bộ váy hai dây màu đỏ rượu càng thêm quyến rũ, anh đè trên người cô, ngón tay kéo xuống dây áo mảnh mai khỏi bờ vai gầy yếu.
“Muốn gì nào?” Trong mắt anh tràn đầy d*c vọng, nhưng cứ thích trêu chọc cô thêm một chút.

Bàn tay vuốt từ đầu vai nhỏ nhắn xuống đến cổ tay, cuối cùng mười ngón tay đan vào nhau.
Cùng lúc, cô gái dưới thân nâng người, cắn mạnh lên môi anh, cô cố tình dùng chất giọng nũng nịu, tình tứ câu dẫn: “Muốn… ANH.”
Cơm trưa cần gì ăn, cả hai đã no trong thân thể đối phương.
Đường Dã xả đầy nước vào thùng gỗ, anh kiểm tra nhiệt độ, xong về phòng bế cô gái tr@n truồng đặt vào trong.
Lúc nãy cô dặn anh bắt cơm, anh để cô tự ngâm nước tắm rửa rồi đến gian bếp làm việc.
Bắt cơm rất nhanh.
Đang định tiếp tục nấu đồ ăn thì nhớ đến khi nãy pha nước anh quên thêm tinh dầu vào cho cô.
Vào phòng vệ sinh, cầm chính xác lọ tinh dầu cô vẫn luôn dùng từ trước nay đến cạnh thùng gỗ.
Cảnh mỹ nhân như hoa như ngọc lộ đôi vai trắng nõn, bộ ng ực loáng thoáng lúc ẩn lúc hiện theo sóng nước.
Người đàn ông cảm thấy cổ họng khô khốc, anh khom người, ôm khuôn mặt cô nâng lên, m*t môi cô một cái, giọng khàn khàn: “Muốn nữa thì thế nào đây?” Đương nhiên đây nào phải hỏi han.
Cố Yến Nam bị anh vớt khỏi thùng gỗ, chẳng cần đi đâu, anh ép cô sát vách tường cạnh phòng vệ sinh.

Bàn tay chạy thẳng xuống bên dưới hành động điêu luyện, chọc cho cô r3n rỉ khó chịu mới tiến vào.
Sau một tiếng gầm dữ dội của người đàn ông, Cố Yến Nam biết anh sắp phóng thích d*c vọng vội kéo mạnh eo anh lại.


Cô nỉ non vào tai anh: “Bắn vào trong đi anh.”
Đường Dã nhìn cô, bọn họ chỉ cần nhìn vào mắt nhau đã hiểu tâm ý của đối phương.

Anh lần nữa ngậm lấy môi cô, theo ý của cô phóng thích toàn bộ tiểu Dã vào trong.
Chiều hôm sau, nhân lúc hoàng hôn sắp buông xuống, cả hai trở lại hồ Cốc.
Có một chiếc thuyền nhỏ dựng bên bờ.

Đường Dã tháo gỡ dây cột, xong anh vươn tay kéo Cố Yến Nam ngồi trên khoang thuyền.
Lần đầu bọn họ đến đây cũng vào một buổi chiều hoàng hôn nhưng khi ấy là vào mùa đông lạnh giá.
Hiện tại, hoàng hôn của mùa xuân càng đẹp hơn vài lần so với lúc đó.
Hơi nước nóng bốc lên khắp nơi, Đường Dã chỉ lái thuyền đến giữa hồ là dừng lại.
Cả không gian được nhuộm đẫm một màu cam đỏ ấm áp, khuôn mặt cô gái trong lòng cũng trở nên dịu dàng hơn bất kỳ lúc nào.
Cô ngắm nhìn đường chân trời xa tít tắp, anh thì chỉ thấy mỗi một mình bảo vật vô giá là Nam Nam trước mắt, không một ai, không một điều gì trên đời này có thể sánh bằng cô.
Từ trong túi quần, Đường Dã lấy ra một hộp trang sức tinh xảo.
Dưới ánh hoàng hôn tuyệt sắc, giữa hồ nước nóng tự nhiên hiếm thấy, người đàn ông đặt lên trán cô một nụ hôn trân quý, trong ánh mắt bình tĩnh mà chờ đợi của cô gái, anh nâng niu bàn tay thon nhỏ lên, khẽ khàng đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út ấy.


Anh nói: “Em có thể lấy nó ra, nhưng anh sẽ lại đeo vào cho em.”
Lời cầu hôn khô khan đúng chuẩn con người của Đường Dã.
Thế nhưng Cố Yến Nam lại vô cùng mãn nguyện, huống chi khung cảnh lãng mạn hiện tại mới tuyệt diệu làm sao.
Cô gái mỉm cười, nâng mắt lên nhìn anh.
Đường Dã cúi xuống, trước khi trao cho nhau cái hôn nóng bỏng và nhiệt tình, anh thì thầm một lời cam kết: “Mạng anh, trái tim anh mãi mãi là của em.”
Đằng xa, những chú bướm, chuồn chuồn bay đến vây quanh chiếc thuyền chở đôi tình nhân đến miền hạnh phúc vô tận.
Người con gái ngước mặt, ngón tay chỉ vào tinh hoa của nhân loại đang bay quanh mình, cô cười nói: “Chúng đang chúc mừng chúng ta đấy.”
Người đàn ông cũng bị mấy chú côn trùng này làm cho thất thần, sau đó anh hạnh phúc ôm cô gái vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cô.
Cả hai cùng nhau tạm biệt hoàng hôn, tạm biệt quá khứ để chào đón những điều tốt đẹp trong tương lai.
Hoàn văn!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi