ĐẮNG LÒNG


Lệ San trừng mắt nhìn về phía người phụ nữ, tuy ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng sâu trong lòng cô lại ghét cay ghét đắng người chị gái giả dối này.
Hai tay siết chặt một mớ khăn trải giường, hàm răng trắng ngọc cắn chặt lấy môi dưới, ánh mắt lạnh lùng đầy căm phẫn nhìn gương mặt giả dối đang diễn kịch của Linh San.
"Sao chị lại đến đây?"
Lệ San và người phụ nữ kia đều là con gái nhà họ Khúc, nhưng trong mắt của người ngoài, Linh San là một cô gái tốt, tính cách hiền lành chất phác, được ba mẹ cưng chiều, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, coi cô ta chẳng khác gì bảo bối mà Thánh mẫu ban tặng.

Nhưng đối với Lệ San, người đời lại chẳng thèm coi cô ra gì, bởi lẽ mẹ của cô gán mác "con giáp thứ mười ba" chuyên đi phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác cho nên người đời càng căm ghét cô hơn, coi cô là một kết quả của sự dơ bẩn mà mẹ cô đã tạo hoá ra.
Mỗi lần đối diện với Linh San, trong lòng của Lệ San y như rằng cuộn dâng cảm giác chạnh lòng, tự ti vô cùng.
Cho dù đến khi trưởng thành, đủ tuổi lấy chồng Lệ San lại xem là vật thế thân, ép gả cho con trai cả nhà họ Lục.

May thay, người đàn ông đó lại chính là người bao lâu nay cô đơn phương yêu, đêm đêm thầm thương trộm nhớ.

Nhưng trong mắt của Lục Triết Tần, cô không có tố chất đầy đủ của một người phụ nữ, không có công dung ngôn hạnh, lại là con của người đàn bà lăng loàn, không xem Lệ San là người vợ hợp pháp.
Lục Triêys Tần chỉ xem cô như một cái gai trong mắt, là công cụ làm ấm giường, khi phẫn nộ điều gì đó người đàn ông lại y như rằng trút giận lên cơ thể yếu đuối mỏng manh của Lệ San.

Những lần đó người con gái như bị dày vò đến kiệt sức, cố gắng mở miệng van xin anh buông tha, nhưng Lục Triết Tần căn bản không bỏ vào tai những lời cô nói, cứ hung hăng ra vào trong cơ thể của cô, dùng những tư thế đê tiện nhất để mà trừng phạt cô.

Không biết trải qua bao nhiêu năm tháng sống trong dày vò đau khổ như này, đến khi Lệ San phát hiện kỳ kinh nguyệt của mình đến trễ ba tháng.

Nghĩ tới lần cuối cùng quan hệ người đàn ông không dùng biện pháp an toàn, Lệ San vội vàng đi mua que thử thai, kết quả hai vạch đỏ chót hiện trước mắt, trong lòng cô vừa vui lại vừa buồn.

Vui vì bản thân mình sắp được làm mẹ, nhưng buồn vì người chồng kia lại đối xử tệ bạc với mình.

Anh ghét cô như vậy mà, có khi nào biết cô mang thai con mình anh lại không có nhân tính người, bắt cô phải phá đi giọt máu đầu lòng của mình thì sao?
Lệ San căng thẳng vô cùng, cô không thể để người đàn ông tước đoạt đi sự sống của sinh linh bé bỏng này, đứa bé hoàn toàn không có tội.

Nửa ngày dày bò bức tóc suy nghĩ, Lệ San định bụng nếu như người đàn ông ép cô phá thai, cô lần này nhất quyết không nghe theo mệnh lệnh của anh ta nữa, lợi dụng lúc anh ta không để ý sẽ bỏ trốn đến một nơi xa xôi mà Lục Triết Tần không tìm thấy mình, sau đó một mình sinh con ra, một mình tự kiếm sống nuôi con khôn lớn.

Nhưng cũng may người đàn ông còn có nhân tính, không bắt cô phá bỏ đi sinh mệnh trong bụng mình, kể từ đó Lệ San cũng ít bị anh hành hạ.
Nhưng sau khi hoàn thành quá trình sinh, Lệ San chỉ kịp nhìn con mình vài phút, muốn hôn lên má con để con cảm nhận được mùi hương của mẹ mình, nhưng chưa kịp hôn đã bị mẹ chồng đứng bên cạnh ngăn cản, nói cô vừa mới sinh nên cần nghỉ ngơi, sau đó mà trực tiếp bế bé con ra khỏi phòng sinh, để lại một mình cô ở trong căn phòng này.
"Ý gì đây! Chị đến em tình hình sức khoẻ của em gái mình có gì sai sao?"
"Chị gái à, chị diễn bộ mặt giả trân đó cũng ăn khớp thật đó!"

Nụ cười giả trân hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của Linh San, cô ta bước chân lại gần phía Lệ San, tốt bụng đỡ cô đứng dậy, sau đó dìu cô ngồi về phía giường bệnh.

Cô ta còn nhiệt tình phủi bụi trên hai đầu gối của Lệ San, thoạt nhìn thì thấy quan hệ hai chị em rất tốt, nhưng chỉ có trời mới biết hai con người này hễ gặp nhau là y như rằng nổ ra một trận bom tấn quyết liệt.
Mà bất cẩn thay, hông của Linh San va vào chiếc bàn ngay gần đó, điện thoại của Lệ San để ở đó bị rơi xuống, nút tăng âm lượng bị va chạm liên hoàn ba lần đã kích hoạt trạng thái ghi âm.

Mà chiếc điện thoại lại bị mũi chân của Linh San đá vào trong gầm giường, có thể ghi âm rõ cuộc trò chuyện giữa hai người.
"Lục Triết Tần không có ở đây, chị không cần phải đóng kịch làm gì! Tôi nhìn mà phát ngán rồi!"
Lệ San hất tay cô ta ra khỏi người mình, không thèm ngẩng đầu lên nhìn mặt đối phương, lạnh lùng buông bỏ một câu, chất giọng thoát ra khàn đặc vì vẫn còn mệt mỏi.
"Haha, em gái, em nói gì vậy? Chị không hiểu!"
"Chị thông minh như vậy, đến câu nói này của tôi lại vờ như không hiểu sao? Hình tượng chị trong mắt tôi bao lâu nay bỗng chốc sụp đổ rồi, khâm phục nhầm người rồi! Thật là trớ trêu!"
"Ồ, chị không nghĩ sức ảnh hưởng của chị đối với em lại lớn như vậy!"
Linh San nhướng mày nhìn Lệ San một cái, ánh mắt tràn đầy sự khiêu khích, đưa tay lên che miệng cười, tiếp tục nói:
"Nghe nói em đến đây vì chị! Chị có lòng tốt đến thăm sức khoẻ của em, em lại không muốn sao? Nghe nói em bất chấp tính mạng của mình, kêu bác sĩ rút toàn bộ máu để cứu chị! Ôi thật cảm động quá! Cảm ơn em gái nhiều nha! Không có em chị vẫn sống tốt! Chẳng qua là tình huống cấp bách cho nên là..."
Ngữ điệu của Linh San hết sức hồn nhiên, nhưng chính điệu bộ này của cô ta chẳng khác nào một con dao hai lưỡi được mài giũa bén sắc đâm xuyên vào ngực cô vậy.

Bây giờ Lệ San mới biết, hoá ra bản thân mình ra tù sớm cũng là vì cô và chị ta có cùng nhóm máu hiếm, chả trách khi cô vừa ra tù Lục Triết Tần đích thân tới đón cô đến tận đây.
Lệ San nằm trên giường, khuôn mặt không giấu nổi sự chua xót, cay đắng mà đay nghiến từng chữ một.
"Chị nói quá rồi!"
Vừa nói Lệ San vừa điều chỉnh hô hấp của mình:
"Nếu không nhờ có chị thì có lẽ tôi vẫn ở trong tù thêm bảy năm nữa! Cũng may ông trời cho tôi với chị trong người cùng chảy một dòng máu, vậy nên tôi vẫn nên cảm ơn chị một tiếng."
"Ôi dào, chị em với nhau em không cần phải khách sáo như vậy!"
Nói dài dòng như vậy, nhưng mục đích chính của Lệ San vẫn là gặp lại con trai của mình.
"Chị gái ạ, tôi biết chị đến đây chỉ là khoe khoang tình của giữa chị và anh ấy.

Lần này tôi trở về sẽ không còn vương vấn gì hết, nhường lại vị trí Lục thiếu phu nhân đó cho chị.

Tôi chỉ cần con của tôi không cần danh phận Lục thiếu phu nhân gì đó, vậy nên chị liên hệ cho Lục Triết Tần, bảo anh ta đem con trai tôi đến đây! Máu cũng đã rút rồi, đường đường là tổng giám đốc của một tập đoàn nổi tiếng trên thị trường, chắc Lục thiếu gia không có ý định nuốt lời chứ? Đã đến lúc anh ta nên hoàn thành lời hứa của mình rồi!"
Nghe Lệ San nhắc đến đứa trẻ, sắc mặt của ả đàn bà đột nhiên tối sầm lại, song rất nhanh phục hồi lại sắc mặt, nghiêng đầu cười lạnh mà hỏi lại.
"Con trai cô ư? Đứa con nào nhỉ?"
Lệ San nghe giọng điệu của đối phương, bống nhiên trong lòng cô dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Đôi mày ngài hơi nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn đăm chiêu lấy nụ cười hời hợt kia.

"Chị nói như vậy là có ý gì?"
Cô ta giả vờ bản thân mình ngu muội, hoàn toàn không hiểu lời nói mà Lệ San đang đề cập đến.

Sau một lúc lâu ngẫm nghĩ, Linh San mới vỡ lẽ, thốt lên một tiếng, kéo ghế sát lại gần rồi ngồi trước giường bệnh của cô.
"Ý em là đứa bé ba năm trước em sinh ra sao?"
"Chị không cần phải giả ngu làm gì! Chị thông minh như vậy chẳng lẽ không hiểu ý của tôi?"
Linh San bỗng nhiên ngửa mặt lên cười lới một tiếng, sau đó khuôn mặt lạnh tanh cùng với con ngươi tràn đầy sát khí nhìn đăm chiêu lấy ánh mắt đang chờ đáp án của Lệ San, đôi môi to son đỏ chót của cô ta nhếch lên để lộ nụ cười đắc ý.
"Nghiệp chướng đó sao? Ha, nó sớm đi chầu ông bà tổ tiên rồi!"
"Chị..."
Lệ San không tin vào tai mình vừa nghe thấy, giọng run rẩy không thốt thành tiếng.
Được nước lấy tới, ả đàn bà thâm độc kia càng khiêu khích vào nỗi đau không lòng cô, dở thủ đoạn ly gián mà dặm thêm mắm muối.
"Đứa con hoang mà em đứt ruột đẻ ra, nó đã chết từ tám đời rồi giờ em còn hỏi nó làm gì?"
Cô ta trừng lớn mắt nhìn Lệ San, ngữ khí thoát ra khỏi cổ họng càng thâm độc.
"Chị...!chị...!tôi..."
Toàn thân Lệ San run rẩy không ngừng, bàn tay đang truyền dịch nước đưa lên chỉ về khuôn mặt cười đắc ý của đối phương, cố gắng nói thành tiếng.
"Chị đừng hòng gạt được tôi!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi