ĐẮNG LÒNG


Khúc Lệ San không rõ cơ thể cô bị người đàn ông chà đạp trong bao lâu, đến khi tỉnh dậy đã một giờ chiều.
Toàn thân mệt mỏi, đau nhức.

Chỉ cần khẽ cử động có thể nghe rõ khớp xương kêu.
Khúc Lệ San đưa tay lên dụi hai bên mắt, vô tình những vết cắn ái muội trên cổ tay đập vào tầm nhìn cô.
Haiz, đàn ông cấm dục ba năm đến sợ đến mức độ đó sao?
Tính cách thay đổi chóng mặt, khi là cún con, khi lại hoá thành con hắc thú, chà đạp lên cơ thể yếu mềm này.
Khúc Lệ San gắng gượng ngồi dậy, chăn mỏng theo đó trượt xuống ngay eo.
Gió thổi qua, rèm cửa tung bay trong không khí.
Mái tóc ngắn đến ngang vai của cô xoã xuống, không thể nào che đi những vết tích để lại sau một cuộc chiến đầy máu nửa.
Người đàn ông này cầm tinh con tuất sao?
Chỗ nào cũng bừa bãi cắn.
Khúc Lệ San đưa mắt nhìn xuống bụng chân của mình.

Nơi đó vốn dĩ trắng trẻo nhất, nhưng chỉ vì lâm trận mà trên đó để lại vô vàn vết tím.
Hai cánh hoa sưng tấy, theo động tác ngồi dậy của cô, phía miệng hoa tuôn trào ra một chất lỏng trắng sệt.
Người đàn ông phóng thích vô số tinh binh vào trong cơ thể cô, Khúc Lệ San có thể cảm nhận phía bên tử cung bị lấp đầy, chèn ép quá tải.
Trong đầu cô không thể điếm nổi số lần anh bắn vào.
Lục Triết Tần bắn nhiều đến lỗi, chiếc bụng nhỏ căng phòng lên, hệt như đang mang thai năm sáu tuần.
“Triết Tần?”
Cô liếc ngang ngó dọc không nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông đâu, trong phòng vắng tanh chỉ còn lại mỗi mình cô.

Khúc Lệ San khó nhọc bước xuống khỏi giường, theo bước đi mà chất lỏng chảy dọc xuống hai chân của cô.
Cô lấy tạm chiếc áo sơ mi của Lục Triết Tần, vào trong phòng tắm ngâm mình trong nước.
Phải mất gần ba mươi phút sau, Khúc Lệ San mới có thể lết cái thân mệt mỏi ra khỏi phòng tắm.
Cô mở cửa bước xuống dưới nhà.

Khi đến cầu thang tầng một, bên mũi cô truyền đến mùi thức ăn thơm nức mũi.
Nói mới nhớ, cô bị hành hạ cả sáng, đến khi kết thúc thì lăn ra ngủ.

Bây giờ tình dậy bụng đói mốc meo, còn nhịn thêm giây phút nào nữa chắc cô đói lả ngất tại chỗ mất.
Dì Hoa từ trong nhà bếp bước ra, thấy cô đứng đần ở một chỗ, bà mìm cười tiến lại gần cô.
“Thiếu phu nhân ngủ dậy rồi! Cô mau rửa mặt cho tỉnh táo, hôm nay đích thân thiếu gia vào bếp trổ tài tay nghề nấu nướng đấy!”
Dường như Khúc Lệ San không tin vào tai mình.
Lục Triết Tần biết nấu nướng sao?
Từ hồi nào vậy? Sao cô không biết!
Lẽ nào vì Khúc Linh San mà anh học cách nấu ăn sao.
Nghĩ đến vấn đề này, Khúc Lệ San cảm thấy chạnh lòng vô cùng.
Hoá ra tất cả là vì chị ta, phải chăng cô chỉ là chuột bạch để thí nghiệm?
Trong lòng cô buồn man mác, nửa muốn rời đi nhưng nửa kia lại hối thúc cô phải vào bên trong xem dáng vẻ chăm chú của anh khi tập trung vào việc gì đó.
Dì Hoa nhìn thấy sắc mặt khó chịu của cô, bà không để tâm đến, trực tiếp kéo cô vào trong nhà bếp, kéo ghế để cô ngồi vào bàn.
Lúc này tất cả những món ăn đã được bày lên.
Khúc Lệ San chợt nhận ra, tất cả các món ăn trên bàn đều là món khoái khẩu của cô, đặc biệt có sườn xào chua ngọt cùng với cháo gạo kê.

Cô nhìn chăm chú vào chúng không rời mắt, đôi mắt ngấn lệ.
Những món này là do chính tay anh làm ra sao?
Tại sao cô lại cảm thấy lạ lẫm đến như vậy chứ?
Trước kia, anh ấy đâu có như vậy!
Con người anh thay đổi quá nhiều, Khúc Lệ San không kịp thích ứng.
Cô e ngại, sợ rằng đây là cái bẫy mà người đàn ông sắp đặt, từng bước dẫn dụ cô đi vào chòng.
Nghĩ đến đây, cô bất giác rơi nước mắt.
Cũng may nước mắt ấy nhanh chóng biến mất trên vân gỗ.
Lục Triết Tần ngồi xuống bên cạnh cô, đưa đến trước mặt cô một đôi đũa.
“Vợ yêu, em nếm thử món chồng nấu đi!”
Khúc Lệ San do dự một hồi, cuối cùng cô đón nhận đôi đũa từ tay anh.
“Anh, anh, tất cả anh đều làm cho em sao?”
Lục Triết Tần một tay chống dưới cằm, tay còn lại tì vào thành ghế cô đang ngồi.
“Mẹ anh nói, phụ nữ sau khi trải qua một màn kịch liệt trên giường, người chồng có trách nhiệm nấu những món ăn khoái khẩu để bồi bổ cho vợ!”
Khúc Lệ San trừng mắt cảnh cáo anh.
Thật vô lý!
Mẹ nào mà lại dạy kiến thức tế nhị cho một người con trai già đầu như vậy được?
Cô bỗng dưng phát hiện ra, sao người đàn ông này lại lắm lý do lý chấu đến như vậy?
“Đừng tưởng em không biết! Anh đang nói dối trắng trợn!”
“Không ngờ vợ yêu của anh lại phát hiện ra sao?”

Lúc này dì Hoa đứng bên ngoài lên tiếng thay người đàn ông giải thích.
“Không phải như vậy đâu, thiếu phu nhân! Sau khi cô phải đi cải tạo, thiếu gia thèm món sườn xào chua ngọt mà cô vẫn thường hay nấu cho ăn.

Tôi đã nấu cho thiếu gia ăn nhưng cậu ấy lại nói không phải hương vị mà cậu ấy từng ăn.”
“Để tìm ra hương vị quen thuộc, ngày nào rảnh thiếu gia luôn ở trong bếp hơn năm tiếng đồng hồ để học nấu ăn qua từng ngày.

Kết quả hoàn hảo quá sức tưởng tượng.”
Nghe dì Hoa nói vậy, Khúc Lệ San cảm thấy ấm lòng vô cùng.
Cô gắp một miếng sườn đưa lên miệng ăn, hương thương ngon ngọt hoà tan vào trong đầu lưỡi.
Không ngờ anh có thể nói ăn ngon như vậy.
“Thế nào, có ngon không?”
Lục Triết Tần hào hứng mong chờ kết quả.
Cô không nói gì, quay sang nhìn anh một lúc lâu.
Lục Triết Tần tưởng mình nấu sai công thức dẫn đến mùi vị không ngon, anh đang định lên tiếng xin lỗi, lời chưa kịp thoát ra mắc lại trong họng.
Khúc Lệ San lên tiếng, xen ngang lời anh định nói.
“Chồng yêu của em, anh hãy nhắm mắt lại đi!”
“Làm gì chứ?”
“Anh cứ nhắm mắt lại đi!”
Tuy vẻ mặt hiện rõ vẻ đắn đo, nhưng anh vẫn nghe theo lời cô mà nhắm mắt lại.
Khúc Lệ San mỉm cười, cô rướn người về phía anh, đặt nụ hôn yêu thương lên môi anh.
“Anh nấu ngon lắm!”
Lục Triết Tần mở mắt ra, anh không giấu nổi sự vui mừng, cúi xuống hôn môi cô.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc ngập tràn trên gương mặt của hai người, dì Hoa che miệng cười thầm.

Bà không muốn trở thành bóng đè, lặng lẽ rời đi.

Ước gì mọi chuyện cứ êm đềm như vậy thì tốt biết mấy.
Sau khi ăn uống no nê, Khúc Lệ San vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, cô ngay lập tức trèo lên giường, cuốn chặt người trong chăn ngủ tiếp.
Lục Triết Tần rửa bát đũa xong lên phòng nhìn thấy một cục nhỏ trên giường, anh không nhịn được mà bật cười.
Anh đi đến phòng làm việc, mở máy tính kiểm tra tư liệu.
Trong đầu anh bỗng nhớ đến những vết sẹo trên lưng cô, anh ngay lập tức cầm điện thoại lên, tìm đến một thám tử tư nổi tiếng.
Đầu dây bên kia đổ chuông chưa tới năm giây, ngay lập tức bắt mắt.
“Alo, văn phòng thám tử Thiên Tử xin nghe!”
Lục Triết Tần không lằng nhằng dài dòng, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Tôi muốn anh điều tra trại giam số 37 của thành phố Cư Phong, trong suốt ba năm qua, có những ai liên quan đến vụ bạo hành người phụ nữ tên Khúc Lệ San.

Mọi thông tin về nạn nhân tôi sẽ gửi qua mail cho anh! Tiền thù lao không thành vấn đề, anh cứ hoàn thành nhiệm vụ anh sẽ có được phiếu chi tiêu trị giá một triệu tệ.”
“Không thành vấn đề! Đại gia muốn tôi điều tra trong vòng bao lâu?”
“Sớm nhất có thể!”
“Được! Tôi nhận nhiệm vụ này!”
Sau khi cúp máy, Lục Triết Tần thở dài.
Anh dựa lưng về ghế tựa, hai tay gối sau gáy, mặt ngửa lên trần nhà.
Vô tình Lục Triết Tần nhìn thấy một cuốn sổ nhỏ được dán chặt trên trần nhà.
Nó có từ bao giờ vậy? Ở kiếp trước sau anh không thấy.
Anh không nghĩ gì nhiều, ngay lập tức bắc ghế lấy nó xuống.
Đó chính là cuốn nhật kí của Khúc Lệ San.
Dẫu biết đọc nhật ký của người khác là xâm phạm đến quyền riêng tư, những bản tính của anh quá tò mò, nhịn không được mở ra xem.
Những trang đầu đều ghi về chuỗi nhật ký Khúc Lệ San theo đuổi anh thời cấp ba, đến khi lần đầu tiên trao thân cho anh, rồi đến ngày cô về chung một nhà với anh.
Sau đó, là cả một khoảng thời gian anh lạnh nhạt, đối xử không tốt với cô..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi