Tất nhiên cái chủ đề này đã câu dẫn được Thái Tử, hắn thành thật từ trong bồn tắm đi ra ngoài.
Còn đứng để Bàn Nhi lau người cho hắn, lại thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, trong lúc này không có gây rối, đứng rất vững vàng. Bộ đồ ngủ là Bạch Thuật mang vào, vốn dĩ là Bạch Thuật muốn giúp Bàn Nhi một tay, bị Bàn Nhi từ chối, hiện giờ Thái Tử rõ ràng không bình thường, chỉ sợ ngươi không may lại khuấy động đến hắn, nàng chỉ sợ đêm nay phải dây dưa ở trong phòng tắm.
Ở trên giường, cái màn cũng được giăng xuống.
Bàn Nhi vẫn chưa có nghỉ ngơi, lấy một chiếc khăn bông lớn xoắn tóc lại cho Thái Tử, vốn dĩ hắn không có đồng ý, nói Bàn Nhi lừa hắn, tại sao không nói chuyện của bánh bao.
Bọn Phúc Lộc ở một bên hầu hạ có chút kinh ngạc, chuyện của bánh bao gì? Mặt đỏ bừng Bàn Nhi vẫy tay ra hiệu lui xuống, thế là những chuyện còn lại này chỉ có thể do nàng làm. Sau khi đợi đám người đều đi xuống, Bàn Nhi mới lặng lẽ nói cho hắn, lau tóc khô xong rồi mới có thể nói cho hắn chuyện về bánh bao.
Thái Tử cũng thành thật để cho Bàn Nhi lau tóc cho.
Thật sự rất là thành thực, hai chân ngồi xếp bằng, hai tay để trên đầu gối, lưng thẳng tắp, khiến cho Bàn Nhi không khỏi nhớ đến hai đứa con ở kiếp trước lúc đi thư phòng, chính là dáng vẻ này, rất có phép tắc.
Thật sự rất ngoan, Bàn Nhi nhanh chóng đã lau khô tóc cho hắn, lại lau một chút cho bản thân, cuối cùng mới thở phào một hơi.
“Có phải là có thể nói bánh bao?”
Hôm nay Bàn Nhi sắp bị bánh bao này làm nghẹn chết, nghĩ một chút, nàng chịu đựng sự ngượng ngùng này, nghiêm túc nói: “Thật ra cái này rất đơn giản, bánh bao mà bình thường chúng ta ăn đều là làm từ bột mì, trước khi lấy bột làm bánh bao phải tiến hành lên men, sau khi lên men bột vốn dĩ rất nhỏ, thì sẽ nở thành một chiếc bánh lớn, như thế này bánh bao được làm ra mới tơi xốp ngon miệng, cho nên tiểu bánh bao mới biến thành đại bánh bao.”
“Hóa ra là như vậy.” Thái Tử lẩm nhẩm, lại gật đầu.
Bàn nhi thở phào một hơi, lại nói: “Đúng, giống như bầu trời đêm hiện giờ, Điện Hạ nên đi ngủ, cả ngày hôm nay mệt rồi, mau nghỉ ngơi thôi.”
Nàng lại đi kéo Thái Tử nằm xuống, Thái Tử cũng đã nằm xuống, vốn dĩ Bàn Nhi thầm nghĩ hắn đã uống say cũng không khó đối phó, ai mà biết sau khi Thái Tử nằm xuống lại không thành thật, cứ một lúc lại ngọ quậy, một chút lại làm loạn.
Nàng vốn nhắm mặt lại giả bộ ngủ, không còn cách nào chỉ có thể mở mắt đi xem hắn.
Mở mắt, mới phát hiện hắn hai mắt long lanh có thần đang nhìn mình, dọa nàng một cái.
“Điện, Điện Hạ, chàng sao còn chưa ngủ?”
“Ta đang nghĩ chuyện.” Dáng vẻ của Thái Tử rất nghiêm túc, ấn đường chau lại.
“Chàng đang nghĩ chuyện gì?” giọng nói của Bàn Nhi mơ hồ có chút run rẩy, thật sự chịu không được hắn lại hết lần này đến lần khác như thế này được.
“Ta đang nghĩ, cái chuyện hôm nay Lão Đại với Lão Nhị ép ta uống rượu.”
Thái Tử nói rất thản nhiên, nhưng trái tim của Bàn Nhi đột nhiên thắt lại, kiềm chế không được mơ hồ làm đau, nàng trộm nhìn hắn một cái, phát hiện trong vẻ mặt hắn lại không có bất kỳ ý buồn phiền gì, giống như đang kể lại một sự thật.
Thật sự đã uống say rồi.
Nàng có chút cảm thán, lại có chút thổn thức, nghĩ vớ vẩn một hồi, nàng dùng khửu tay chống cả nửa người dậy, nhìn Thái Tử nói: “Điện Hạ, chàng đừng có nghĩ quá nhiều, uy phong của bọn họ cũng chỉ đạt được nhất thời mà thôi. Chàng nghĩ đi, nếu như bọn họ có thể làm được gì chàng, sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi này khiến người ta ghét bỏ chàng?”
Lời này Bàn Nhi đã muốn nói từ lâu rồi. Đối với nàng mà nói, chỉ có những con chó không có bổn phận đó lại chỉ có thể sủa, nên nhiều người sủa lớn tiếng như vậy, bình thường chó sẽ cắn người cũng không kêu, thí vụ như Thái Tử.
Được rồi, lại không phải nàng lấy chó đi so sánh với Thái Tử, chỉ là cái ý nghĩa như vậy, cho nên hôm nay Bàn Nhi nhìn các loại hành động của Sở Vương với Tề Vương, thực sự chán ghét không hề nhẹ.
Dùng một câu tiếng lóng này mà nói, cóc ghẻ đang bò trên chân, cắn không chết chàng, lại khiến chàng tức chết.
Điểm mấu chốt là chàng nhất thời vẫn cầm lấy hắn không có cách nào, chàng so đo cùng với hắn ta, chỉ hạ thấp đi trình độ của bản thân, không so đo với hắn ta, trong lòng hoảng hốt, việc duy nhất có thể làm chính là không đếm xỉa đến.
Coi thường hắn ta, sau đó khinh bỉ hắn ta từ sâu trong đáy lòng, khiến hắn ta không dao động được một chút nào cảm xúc của chàng, mới coi như thật sự đã chiến thắng.
“Cóc ghẻ bò ở trên chân, cắn không chết chàng, khiến chàng tức chết?” Thái Tử lẩm nhẩm nhắc lại, Bàn Nhi mới phản ứng lại là bản thân đem hết những lời ở trong lòng nói ra.
Nếu đã nói ra rồi, nàng cũng không buồn quan tâm nói nhiều hơn vài câu, đem những lời nghĩ ở trong lòng nói hết ra.
Thái Tử nghiêm túc lắng nghe, tóc hắn vẫn chưa có khô, rối tung nằm ở trên cái gối, giống như gấm vóc thượng đẳng nhất, búi tóc cao của hắn, nhìn hắn trầm ổn ít hơn lúc bình thường, nhiều hơn mấy phần trẻ con dương dương tự đắc của tuổi trẻ.
“Coi khinh hắn, sau đó đi khinh bỉ hắn từ tận đáy lòng, hóa ra nàng cũng có cái suy nghĩ như vậy à?” ánh mắt của Thái Tử cùng với tiếng thì thào dần dần vang lên, “Ta cũng có suy nghĩ như vậy, không phải là Cô muốn ghét bỏ, Cô không ghét bỏ Cô như ý của các ngươi, xem các ngươi còn có ý tốt gì. Hoảng sợ thôi, ngạc nhiên thôi, hai tên ngốc nghếch.”
Lúc này Bàn Nhi đã quen với dáng vẻ nói chuyện sau khi uống say của Thái Tử, cũng là trong lòng đau lòng cho hắn, muốn thuận theo hắn, hắn dáng vẻ này cũng thật quá được nhiều người thích rồi, cũng đặc biệt được nhiều người đau lòng, Bàn Nhi nhìn ánh mắt hắn vừa yêu vừa thường, xoa tóc hắn, lại ôm đầu hắn, hôn nhẹ lên trán hắn, thì cùng hắn diễn.
“Lúc đó phía sau thiếp thấy sắc mặt đó của Sở Vương, thật sự là đủ khó coi, Điện Hạ làm thật tốt, chúng ta không so đo với bọn họ.”
“Đúng vậy, không so đo với bọn họ.” Thái Tử cũng gật đầu theo, nhưng rất nhanh hắn liền chau mày: “Bọn họ kiêu ngạo như vậy, cũng là Phụ Hoàng ở phía sau làm chỗ dựa cho bọn họ.”
Cái chủ đề này có hơi nhạy cảm, nhưng dáng vẻ của Thái Tử hiện tại, Bàn Nhi đại khái cũng không có dám nói cái gì. Lòng nàng đầy căm phẫn nói: “Đó là hoàng thượng không có mắt nhìn, lại xem trọng hai người đó như vậy, nhưng mà những cái này đều không có tác dụng, Điện Hạ chàng gắn kết trong ngoài cung, thân phận cao quý, làm Thái Tử cũng gần hai mươi năm, sớm đã ăn sâu bén rễ ở trong lòng bách tính và các đại thần, chỉ cần người đừng phạm sai lầm, cho dù hoàng thượng không nguyện ý, còn có gia pháp tổ tông đè nặng. Người khởi xướng kia chúng ra trước tiên không cần để ý hắn, lại đợi mấy năm xem hắn còn đắc ý!”
“Đúng, ta cũng nghĩ như vậy, nàng thật sự là Giải Ngữ Hoa * ý chỉ cô gái vừa thông minh xinh đẹp ân cần của ta, khó trách Cô lại yêu thương nàng như vậy.”
Thấy hắn nói lời yêu thương, cái từ Giải Ngữ Hoa này cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, nhưng Bàn Nhi đã xấu hổ sắp bốc cháy luôn, nhưng đồng thời cũng chút gì đó đọng lại trong lòng.
Bình thường Điện Hạ rất kiệm lời, không ngờ đến uống say cũng có lợi ích như vậy, đây chính là lời ở trong lòng hắn, bình thường ai cũng không nói, chỉ có uống say mới nói?
“Nàng sao lại không nói?”
Giọng nói của Thái Tử cắt đứt dòng suy nghĩ lung tung của nàng, Bàn Nhi phản ứng lại, vội vàng nói: “Thần thiếp đang nghĩ làm sao để trả lời Điện Hạ, mới đủ để bày tỏ sự quý trọng của Điện Hạ đối với thiếp.”
“Nàng tùy ý nói hai câu là được rồi.” Hắn vẫy tay, ngược lại rất hào phóng.
Bàn Nhi nhìn hắn một cái, đây là nghiêm túc?
Vẫn thật sự nghiêm túc! Thái Tử nhìn nàng, dáng vẻ đang đợi nàng nói. Nhưng đến lúc này, ngược lại Bàn Nhi cũng không biết nói cái gì, những lời nói dễ nghe không phải là không có, chỉ dựa vào nàng sống thêm một kiếp, trong đầu khá nhiều những câu nói nịnh hót thổi phòng đó, nhưng nàng lại không muốn lấy những lời đó mà tả lại cho hắn.
Đột nhiên bây giờ nàng lại không cảm thấy hắn uống say có lợi nữa, nghĩ thử vẫn là người uống say vào rồi ngủ thì đỡ lo hơn.
Trong thời gian tiếp theo này, Bàn Nhi vì ‘Tùy ý nói hai câu’ mà đau đầu.
Dễ nhận thấy mặc dù Thái Tử đã say, nhưng lại không có ngốc, nếu như nàng có ý định nói cho có lệ, có thể lập tức bị hắn vạch trần, thế là nàng chỉ có thể hao tâm tốn sức suy nghĩ, làm sao nói thích hợp với lời nói của hắn, nhưng sẽ không làm người ta cảm thấy quá xấu hổ.
Cứ như vậy, hai người dây dưa đến nửa đêm, đến lúc sau trong lúc Bàn Nhi đã nửa tỉnh nửa mơ, Thái Tử lại rất phấn khích, sau đó lại, nàng cũng không biết cái gì, đã ngủ lúc nào cũng không hay.
Bàn Nhi mơ một giấc mơ.
Trong mơ thấy Thái Tử đang cầm hai cái bánh bao, đuổi theo nàng hỏi tại sao bánh bao lớn như vậy. Bàn Nhi cũng không biết như thế nào, chính là cảm thấy khá xấu hổ, không có nói chuyện cùng hắn, nàng chạy đi trốn, Thái Tử đuổi theo nàng ở phía sau, đuổi đến bên cạnh một vách núi, nàng bị dọa liền tỉnh giấc.
Nàng ngồi dậy, mới phát hiện bên ngoài trời đã sáng, mà bên cạnh nàng thiếu đi một người.
Hương Bồ dường như nghe thấy động tĩnh, liền vén tấm màn lên đi vào.
Bàn Nhi xoa ấn đường nói: “Điện Hạ đi rồi? Đã đi khi nào?”
“Trả lời câu hỏi của Chủ Tử, vừa mới giờ mão *khoảng 5-7h sáng, Điện Hạ còn chưa có đi, đang tắm ở trong phòng tắm sao.” Bồ Hương hạ giọng nói. Nàng ta như vậy, không cần nàng ta nói nhiều, Bàn Nhi liền biết trong phòng còn có người khác ở, nha đầu này mới hiểu quy phép như vậy.
“Hầu hạ ta ngủ dậy đi.”
Đợi lúc Bàn Nhi rửa mặt lại thay xong quần áo, đang ngồi ở trước bàn trang điểm chải tóc, Thái Tử từ trong phòng tắm đi ra.
Từ vị trí này nàng vừa vặn có thể từ trong gương quan sát được động tĩnh ở cửa phòng tắm. Nàng từ trong gương trộm nhìn Thái Tử. Thấy hắn đã thay áo choàng, mái tóc dài đã chải gọn thành búi tóc, buộc trên đỉnh đầu, lại quay về bộ dạng trầm ổn lại bình tĩnh như trước đây.
Trong lòng nàng thở phào một hơi, thầm nghĩ hắn cuối cùng đã bình thường trở lại, nghĩ lại lại nhớ đến những lời tối tối hôm qua lúc sắp đi ngủ hắn bắt bản thân nói, cũng không biết sau khi hắn uống say có nhớ gì hay không, trong lòng có chút căng thẳng.
Bàn Nhi đang xuất thần, người ở phía xa trong gương đột nhiên không thấy nữa, ngay sau đó Tình Cô Cô đang chải tóc cho cô tránh sang một bên, trong gương xuất hiện ra một khuôn mặt.
Thái Tử cúi người từ trong gương nhìn nàng, nói: “Đang nghĩ cái gì thế?”
Nàng bị dọa một cái, nhưng mà không nhảy dựng lên, được Thái Tử giữ lại.
“Làm sao thế, hoảng cái gì?”
Đúng vậy, nàng hoảng cái gì chứ? Nếu nói những chuyện làm cho mất mặt tối hôm qua, rõ ràng là hắn nhiều hơn nàng, cho nên nàng hoảng cái gì!
Bàn Nhi nhất thời không hoảng nữa, cười đến hờn dỗi: “Vẫn không phải là Điện Hạ đột nhiên ló ra từ trong gương, đã dọa đến thần thiếp sao.”
“Hóa ra là ta dọa nàng sao.” Giọng nói của Thái Tử rất nhẹ nhàng, cũng rất trầm.
Uhm. Nàng liên tục gật đầu.
Trong mắt Thái Tử hiện lên ý cười: “Ta đã sai người chuẩn bị đồ ăn sáng rồi, đang đợi nàng ở bên ngoài.” Nói xong, hắn liền đi ra ngoài, dường như không có gì khác biệt so với lúc bình thường.
Xem ra là sau khi uống say chắc chắn không có nhớ gì, nếu không thì sao có thể bình tĩnh như vậy?
Nghĩ ngợi như vậy, trong lòng Bàn Nhi bình thản lại không ít.
Lúc sau khi dùng bữa sáng, ánh mắt của Thái Tử luôn đảo quanh trên người Thái Tử, Thái Tử nhìn về phía nàng, nàng nhanh chóng dời mắt đi, làm bộ như không có chuyện gì.
Sau khi Thái Tử nuốt xuống một miếng cháo cuối cùng, đặt đũa xuống, từ trong tay Phúc Lộc lấy trà súc miệng, lại lau sạch tay.
Bàn Nhi thất thần, lại ăn rất chậm, cháo trong chén vẫn còn một nửa, nàng cũng không có đặt đũa xuống, tiếp tục ăn, có cũng được không có cũng được nhìn Thái Tử, chỉ cảm thấy nhất cử nhất động của hắn đều nhìn rất khác lạ.
“Mấy ngày tới đây Cô có thể phải rời Kinh Thành một chuyến.”
Bàn Nhi liền không ăn nữa.
Lẽ nào nói là Nam Tuần mà hôm qua Thành An Đế đã nói? Nhưng Bàn Nhi cũng biết, bình thường đế vương Nam Tuần đều sẽ chọn lúc thời tiết tốt, ví dụ như tháng ba tháng bốn mùa xuân, như thế này vừa đi vừa về khoảng mấy tháng, trên đường trở về cũng sẽ không quá lạnh, hiện tại đã qua nửa tháng tám rồi, lẽ nào định là tháng chín đi Nam Tuần, thế thì trước khi hết năm Thái Tử còn có thể hồi Kinh sao?
“Phụ Hoàng lệnh cho ta thay vua đi Nam Tuần, nếu như không có gì ngoài ý muốn, chắc là cuối tháng sau khởi hành, nói như vậy, tết năm nay sợ là không ở trong Kinh.”
Bàn Nhi vô cùng ngạc nhiên quay đầu lại, vội vàng nói: “Điện Hạ dẫn thần thiếp theo được không? Chàng yên tâm, thần thiếp ở trên đường nhất định sẽ nghe lời, nhất định không kiếm chuyện với chàng, lại nói ở trên đường chàng cũng cần có người hầu hạ, dẫn thần thiếp theo, trên đường cũng có người chăm sóc chàng...”
Cái miệng nhỏ nàng, những lời nói nhăn nói cuội, chỉ xém nói là nếu như Thái Tử không dẫn nàng theo tuyệt đối hắn sẽ bị thiệt. Phúc Lộc ở một bên nghe được mồ hôi lạnh chảy xuống, vì Tô Phụng Nghi to gan này, lại vì sự ngốc nghếch của nàng, nếu như Điện Hạ không muốn dẫn nàng cùng đi, nói với nàng làm những gì, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, tâm sự của Vương Tử có chút khó đoán.
“Về chuyện này Cô phải suy nghĩ một chút.”
Nghe câu nói của Thái Tử, Bàn Nhi liền ngốc luôn.
Không vì cái khác, hắn vậy mà muốn suy xét, phải biết Thái Tử là một người cư xử rất quả quyết, nếu như hắn đã muốn suy xét, đã nói lên chuyện này có chút hi vọng.