DẮNG SỦNG - GIẢ DIỆN ĐÍCH THỊNH YẾN

Bàn Nhi có hơi bối rối, vô thức nhìn vào mắt Thái Tử.

Nhưng đúng lúc này Trương Lai Thuận vội vã chạy vào, trên tay cầm một bức mật thư.

Thái Tử nhìn sang, Trương Lai Thuận vội vàng giao bức mật thư trên tay cho Thái Tử.

Thông thường Thái Tử thường dùng ngọc dao để mở những bức mật thư như thế này, nhưng bây giờ đang ở bên ngoài cho nên Thái Tử không muốn quá lằng nhằng như vậy nữa.

Thái Tử dùng tay xé mở bức thư, mở ra xem, lông mày càng ngày càng cau chặt lại.

Đột nhiên hắn đứng bật dậy, rồi nói với Bàn Nhi: “Ta muốn đến Cao Bưu một chuyến, nàng đợi ở đây, ta sẽ giữ lại vài người để bảo vệ nàng.”

“Bây giờ đi Cao Bưu, đã xảy ra chuyện gì sao?” Bàn Nhi vô ý hỏi một câu, Sau khi nói xong nàng mới phản ứng lại rằng bản thân đã chạm vào cấm kị.

Nhưng không ngờ Thái Tử không nói gì, chỉ vỗ về tay nàng: “Không sao đâu, nàng đừng lo lắng, đội tuần tra phía Nam ở Cao Bưu xảy ra chút chuyện, ta qua đó một chuyến.”

Bàn Nhi vội vàng gật đầu, Thái Tử cũng không thèm thay đổi y phục, sai Trương Lai Thuận đi tìm Tưởng Dịch, lệnh các lính canh đi.

Sau khi Thái Tử đi, Bàn Nhi cũng ủ rũ theo.

Thường ngày vui vui vẻ vẻ, nàng hay kéo Thái Tử đi nơi đây nơi đó dạo chơi, mà mấy ngày nay nàng còn chẳng thèm bước chân ra khỏi cửa, những món ăn trong nhà bình thường đều là Hương Bồ và Thanh Đại đi mua.

Nàng lúc này đang nhớ về ngày hôm đó, tự hỏi rằng hắn có ghen hay không?

Nàng cũng không chắc chắn lắm, thế nhưng căn bản nàng còn chưa kịp có cơ hội để xác nhận thì Thái Tử đã đi rồi. Bàn Nhi lại chán nản, thở dài thay cho số phận xui xẻo của mình, nhưng không thể phủ nhận rằng khi Thái Tử hỏi câu đó, trong lòng nàng vừa lo lắng thấp thỏm không yên nhưng cũng có cả sự sửng sốt không thể che dấu.

Nếu như hắn ghen thật, vậy điều này chứng tỏ rằng trong lòng của hắn đã có hình bóng nhỏ nhoi của nàng chăng? Kể từ khi Bàn Nhi đột nhiên quay lại thời trẻ, nàng luôn tránh né chuyện mười mấy năm cùng chung sống giữa nàng và Kiến Bình Đế, không muốn nghĩ rằng khi đó hắn sẽ ra làm sao, mà muốn đối xử với hắn như một Kiến Bình Đế trẻ tuổi vẫn chưa có một chút kinh nghiệm gì của mười mấy năm đó.

Trên thế gian này không có sự thật lòng nào là vô duyên vô cớ, thậm chí là kiếp trước, hai người đã trải qua rất nhiều năm thâm trầm, chính bởi vì nàng chưa từng đi nhầm bước cho nên mới dần dần tiến vào trái tim của hắn, thậm chí còn được hắn nắm trong lòng bàn tay.

Cái loại vui sướng này thật quá hèn mọn, tầm thường đến mức Bàn Nhi không hề nghĩ đến kết cục, nàng cũng tự nói với bản thân, không hề có cái gọi là lưỡng tình tương duyệt, tuy rằng hắn sủng ái nàng, nàng cũng chỉ nhận mà thôi.

Thế nhưng từ lúc nàng sống lại, nàng mới phát hiện rằng có quá nhiều chuyện đã bị đổi thay, đồng thời hắn cũng thay đổi.

Nàng mới phát hiện, thì ra “KIến Bình Đế” cũng không phải lúc nào cũng cao cao tại thượng, cũng không phải là một vị đế vương tâm tư khó lường, hắn cũng có những khoảnh khắc yếu đuối, hoang mang thậm chí còn giống như một đứa trẻ đầy cô độc.

Khía cạnh nào của hắn cũng khiến nàng bất ngờ, khiến nàng cảm thấy rằng khoảng cách giữa cả hai dường như đang dần thu hẹp lại không ít, nhưng rốt cuộc khoảng cách đó đã được thu hẹp đến như thế nào? Nàng cần phải đi bao xa mới có thể đạt đến đỉnh cao, chính nàng cũng không hề biết.

Nhưng mà chuyện lần này đã giúp nàng có được một bước ngoặt, đáng tiếc rằng lại bị phá hủy.

Sau khi suy nghĩ kĩ về tất cả những chuyện này, Bàn Nhi lại bắt đầu lo lắng cho sự an nguy của Thái Tử.

Đội tuần tra phía Nam gặp chuyện trên đường, chỉ có thể là bị đột kích, Cao Bưu có hồ Cao Bưu là một trong những hồ nước ngọt lớn nhất Giang Tô, gồm một vài cái hồ nhỏ hợp thành, đường thủy ở nơi đây dày đặc, quanh co khúc khuỷu, lẽ nào đã có kẻ thừa cơ hội này mà ra tay?

Nhưng tất cả những câu hỏi này lại chẳng có ai trả lời nàng cả, nàng chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

Vào lúc này, đúng như dự liệu của Bàn Nhi, Tiết Đại Trí và Tô Hải đã tìm đến nhà.

Khi nghe có người đến bẩm báo, nàng vội vàng chạy đi đổi trang phục, rồi lại chạy vào cái sân nhỏ ở hậu viện đã được chuẩn bị từ trước để đợi.

Không lâu sau, Hương Bồ dẫn hai người bước vào.

“Bàn Nhi, thật là không nhìn ra cơ đấy, mấy ngày nay muội sống thật quá tốt, còn có cả nha hoàn hầu hạ?” Tô Hải còn chưa thấy đâu, giọng của hắn đã vang lên bên ngoài.

Nha hoàn mà hắn nói tới chính là Hương Bồ.

“Muội làm gì có nha hoàn, đây là nha hoàn ở trong phủ, nếu đã vào nhà người khác thì phải theo quy tắc của nhà đó, nếu như không phải do có anh Đại Trí, muội sẽ không sai người mời huynh vào đâu, huynh đừng nói nhảm nữa, cẩn thận bị người khác nghe được.” Bàn Nhi đứng trong phòng nói.

“Coi ngươi nói cái gì kìa, không phải là tát vào mặt anh trai của mình ư? Nói không phải chứ một nha đầu như ngươi từ bé đến giờ cứ khắc khẩu với ta làm gì.”

Lời này là sự thật, Bàn Nhi hồi nhỏ rất đáng yêu, ai gặp cũng yêu mến, thế nhưng lại không hợp với Tô Hải.

“Được rồi Tô Hải, đã kêu là hôm nay đến để xem Bàn Nhi sống như thế nào, ngươi lại đến đấu võ mồm với muội ấy.” Đại Trí đứng bên cạnh khuyên nhủ.

Sau đó thì không để ý bọn họ nữa, tự mình ngồi xuống cái ghế trước bàn tròn.

Căn nhà này khá nhỏ, chỉ có ba phòng, cho nên giữa phòng khách cũng không có ghế tiếp khách mà chỉ có một chiếc bàn tròn và mấy cái ghế đẩu tròn xung quanh.

“Ngồi đi, không có trà ngon, các ngươi uống tạm đi.” Bàn Nhi lấy vài cái cốc uống trà từ trong khay trà, rồi rót trà từ trong bình vào cốc.

Nói chung khi đã sử dụng ấm pha trà này thì ý muốn nói rằng lá trà không ngon, không đáng để thử. Thế nhưng đối với Tô Hải và Tiết Đại Trí mà nói, căn bản thì bọn họ cũng chẳng phân biệt được đâu là trà ngon hay trà dở, chẳng qua chỉ là uống để làm dịu cơn khát mà thôi

Tô Hải vừa uống trà, vừa liếc mắt xung quanh căn nhà. Nhìn tới nhìn lui thì đưa ra được một kết luận, cuộc sống của Bàn Nhi bây giờ so với lúc ở nhà thì không tốt bằng.

Tuy nhiên có thể ở trong nơi này, chồng lại làm phòng thu chi, ắt hẳn là được người bên trên coi trọng, nên sẽ không thiếu tiền.

Hắn ngồi một bên lẩm bẩm, ở bên kia thì Tiết Đại Trí đã nói chuyện với Bàn Nhi.

Tiết Đại Trí cứ hỏi liên miên không ngừng, hỏi nàng kết hôn như thế nào, hỏi nàng sống ra làm sao, hỏi đến nỗi Bàn Nhi cảm thấy chóng mặt.

“Anh Đại Trí, huynh nghe muội nói từ từ thôi…”

Bàn Nhi bịa ra một câu chuyện vô cùng hợp tình hợp lý, đại khái là sau khi nàng bị tên lão gia phú hộ kia mua, nàng đã theo hắn về quê, ai mà ngờ được rằng mới nửa đường tên kia đột nhiên phát bệnh mà chết, nàng đành đi theo người hầu của hắn về quê, không ngờ chủ mẫu trong nhà không cho phép lại còn đuổi nàng ra ngoài, đúng lúc nàng gặp phải tình cảnh khó khăn nhất thì gặp được trượng phu bây giờ.

Người kia không những không coi thường xuất thân của nàng mà ngược lại, hắn còn đối xử tử tế với nàng nên nàng đã gả cho người này. Sau này đến Dương Châu sinh sống, người kia dựa vào tài đọc sách mấy năm qua, xin vào làm phòng thu chi ở gia đình phú hộ này, hai người mới định cư ở đây.

“Dựa vào tài đọc sách đã có thể làm ở phòng thu chi? E rằng tên tiểu tử này vẫn có quan hệ thân sơ gì đó với người nhà phú hộ này phải không?” Bình thường Tô Hải ở bến tàu, tam giáo cửu lưu gì đó hắn đều biết cả, cho nên cũng hiểu biết một vài chuyện bên trong.

“Muội đã là con dâu nhà người ta, nào hiểu những thứ này, thế nhưng lão gia đối xử với muội rất tốt.” Bàn Nhi nói.

Tiết Đại Trí ở bên cạnh nghe thấy câu “con dâu nhà người” thì rất buồn bã, đột nhiên phấn chấn tinh thần hỏi: “Vậy hắn đối xử với nàng tốt chứ?”

Khá tốt?

Đương nhiên là rất tốt, ít nhất vẫn là tốt hơn nhiều so với kiếp trước.

“Chàng đối xử với muội tốt vô cùng.”

“Vậy thì ta yên tâm rồi.” Tiết Đại Trí nói thầm. Hắn ta cảm thấy trong lòng hơi phức tạp, bây giờ hắn ta cũng có chút chán ghét bản thân mình, chỉ hy vọng người kia có thể đối xử thật tốt với Bàn Nhi, dù sao thì cuộc sống của Bàn Nhi thực sự quá khổ, nhưng ngay khi nghe được rằng người kia đối xử tốt với muội ấy, hắn ta lại có phần không cam tâm.

Không cam tâm thì sao chứ? Chỉ trách hắn ta kém cỏi mà thôi.

“Vậy hắn không ghét bỏ người đã từng làm thiếp trước đây ư?” Tô Hải đột nhiên nói.

Bàn Nhi muốn sai người lôi Tô Hải ra đánh vài cái, đây chính là lý do nàng ghét Tô Hải nhất, hắn ta luôn nói chuyện không hợp tình huống, cũng không biết giữ miệng, cứ thích chọc vào chỗ đau của người khác.

“Tô Hải này, rốt cuộc là ngươi đang nói cái gì vậy! Người kia không ghét bỏ Bàn Nhi, chứng minh rằng hắn ta là một người tốt, cũng có thể nói rằng Bàn Nhi có phúc.” Ban đầu Tiết Đại Trí cao giọng nói, nhưng khi nhắc đến “người kia” thì giọng nói ngày càng nhỏ dần.

Tô Hải thấy Bàn Nhi cũng đang trừng mắt nhìn hắn ta, nên vội nói: “Được rồi được rồi, là ta nói sai, ta cũng không có ý đó.”

Bàn Nhi không muốn nói chuyện với hắn ta nữa.

Nàng hỏi Tiết Đại Trí: “Anh Đại Trí, gần đây huynh sống như thế nào rồi, thế mà thím Tiết là Trương La đã nhờ muội giới thiệu chị dâu rồi đấy?”

Tiết Đại Trí không ngờ Bàn Nhi sẽ hỏi một câu như vậy, nhất thời trong lòng vừa xót xa vừa chán nản.

“Vẫn chưa đâu, ta vẫn chưa vội, chưa có vội.”

Thực ra Tiết Đại Trí đã hai mươi tuổi rồi, làm sao có thể nói là không vội được.

“Muội nhớ rằng dì Tiết rất thích Tú mai tỷ, Tú Mai tỷ cũng nên gả đi rồi, muội cũng nhớ rằng Tú Mai tỷ đối xử với huynh rất tốt, nếu không thì Đại Trí ca huynh cưới Tú Mai tỷ đi, cũng miễn phải làm lỡ dở Tú Mai tỷ.” Bàn Nhi nói đùa.

Tú Mai cũng là một trong những thanh mai trúc mã của bọn họ, quen biết Tiết Đại Trí lâu hơn là giữa Tiết Đại Trí với Bàn Nhi, dù sao thì sau tám tuổi Bàn Nhi mới rời khỏi con hẻm kia.

“Tú Mai vẫn chưa kết hôn. Chúng ta đừng nói đến điều này nữa, phải rồi, sao mấy ngày nay không thấy người kia… trượng phu của muội không thấy đâu cả?” Tiết Đại Trí hỏi.

“Chàng ấy à? Chàng ấy đi ra ngoài thu chi sổ sách cùng lão gia rồi, vẫn chưa biết bao giờ mới về.”

Tô Hải nghe vậy vội vàng nói: “Đi ra ngoài thu chi sổ sách với lão gia? Có nghĩa là muội phu kia của ta rất có năng lực, còn rất được coi trọng nữa. Hay là Bàn Nhi muội nói với muội phu của ta, bảo hắn cho ta vào phủ, cũng làm ở phòng thu chi được không?”

Bàn Nhi nhắm mắt, kiên nhẫn nói: “Huynh nên hiểu rõ tình hình của bản thân trước đi, với lại bọn họ cần nhiều người thu chi để làm cái gì chứ, đều nuôi miễn phí à, với lại huynh mở miệng ra là muội phu, coi muội phu như sai vặt sao?”

“Vậy thì không làm ở phòng thu chi nữa, làm việc gì khác hắn cũng được, lẽ nào muội hy vọng ca ca của muội kiếp này chỉ có thể làm khuân vác cả đời sao.” Tô Hải li.ếm môi, nói một cách vô cùng hùng hồn.

“Không phải trong nhà được Triệu Ngũ gia chia cho phân nửa số tiền bán muội sao, chừng ấy ngân lượng cũng đủ để mở một tiệm buôn bán nhỏ nuôi sống cả gia đình rồi.”

Tô Hải ngộp thở, nói: “Ngươi đừng nhắc đến ngân lượng, chút ít tiền đó làm sao đủ để làm cái gì, nhất định phải có một công việc đáng tin cậy để dựa vào, mới không thể nào miệng ăn núi lở được.”

Nghe câu này, Bàn Nhi cảm thấy có hơi lạ.

Cái tên Tô Hải này lúc nào cũng ham ăn biếng làm, ăn không ngồi rồi, thế mà cũng biết lo sợ miệng ăn núi lở. Nàng vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, nhìn chằm chằm Tô Hải vài lần.

“Nhìn gì mà nhìn, giúp ca ca ruột của ngươi tìm việc làm đi, vậy mà ngươi còn ra sức khước từ, ngươi có còn coi ta là ca ca ruột không hả?” Tô Hải quát lên.

Bàn Nhi âm thầm trợn trắng mắt, điều quan trọng là ngươi không phải ca ca ruột của ta, ca ca ruột có thể nhẫn tâm bán đi em gái của mình ư? Mấy trăm lạng bạc, hơn mười năm nuôi nấng là đã đủ rồi, chưa kể chỉ nuôi dưỡng nàng có vài năm, bây giờ lại đến đây nói anh em ruột thịt gì vậy trời.

Tuy nhiên Bàn Nhi cũng không biết Tô Hải có biết nàng không phải là người nhà họ Tô hay không, cũng không thể phơi bày trực tiếp được, chỉ có thể nói cho hắn ta nghe chuyện thực tế: “Muội sẽ nói cho huynh nghe, trong phủ này trên dưới ngoài chủ tử ra, thì những kẻ khác đều là nô tài bán thân vào trong phủ, chỉ có một vài người có quan hệ thân thích với người trong phủ, hoặc là dựa vào năng lực mới có ăn. Chẳng hạn như muội phu của huynh, là chủ nhà của căn nhà này, tuy rằng phí hoài vào chuyện thi cử, nhưng chàng ấy lại có một bụng đọc sách lại còn tài trí và là một người thông minh, cho nên mới được làm phòng thu chi ở nơi đây. Còn có tây tịch trong phủ nữa, người trong đây đa phần đều dựa vào bản lĩnh mà kiếm ăn, huynh từng đọc sách chưa? Cũng chẳng nhận biết được mấy chữ, cũng chẳng nhận ra được toàn bộ, người nhà đó mời huynh về làm cái gì?” 

“Này, ngươi trách ta không biết chữ à, cái này có thể trách ta được sao? Còn không phải do nhà chúng ta nghèo khó, cha là một tên bốc vác nên đương nhiên chỉ có thể nuôi được hai tên con trai bốc vác, nếu như nhà chúng ta có điều kiện cho ta đọc sách, nói không chừng kì thi sắp tới ta còn có thể giành được trạng nguyên, chứ không phải bị trì hoãn như thế này?”

Mỗi lần Bàn Nhi nói chuyện với Tô Hải, đều vừa tức giận vừa bất lực.

Nếu nói hắn ta tham vọng quá cao thì cũng đúng, nhưng có đôi khi hắn ta nói chuyện cũng thật vô lý.

Thực tế thì thế đạo bây giờ, có rất ít người có thể đọc sách trong gia cảnh bần hàn, bởi vì đọc sách không phải một việc mà người nghèo có thể làm được, chi phí mỗi năm cho bút mực giấy ghi cũng tiêu tốn không ít, dường như đó cũng bằng chi phí sinh hoạt của một gia đình bình thường trong một hai năm.

Nếu như là nông dân, một khi thiên tai ập đến thì cả nhà phải thắt lưng buộc bụng, chứ đừng nói đến chuyện đọc sách.

Với lại gia cảnh Tô gia thực sự không tốt, trước đây khi khi Tô Giang, Tô Hải vẫn chưa trưởng thành, thì chỉ có mỗi Tô Đại Điền làm bốc vác kiếm tiền, thỉnh thoảng Diêu Kim Chi mới đi ra ngoài nhận một ít đồ thủ công về nhà làm, trợ giúp chi phí trong nhà, như thế mới có thể nuôi nấng được ba đứa trẻ lớn lên.

Bàn Nhi vẫn còn nhớ khi bé, trong miệng Diêu Kim Chi cứ nhắc mãi là Tô Châu tốt, Tô Châu so với Dương Châu thì tốt hơn, nếu như ở Tô Châu, nếu cả nhà có một cái khung dệt, thế nào cũng có thể phất lên được.

Thế nhưng ngành dệt ở Dương Châu lại không quá phát triển, nói trắng ra là thành thị này có một sự thịnh vượng không hợp lý, mà cái sự thịnh vượng này là bởi vì muối của thành phố Lưỡng Hoài đều được vận chuyển đi qua Dương Châu. Bởi vì có sự xuất hiện của những người buôn muối, mà nơi đây ngày một phồn vinh hơn, phồn vinh vượt qua những gì nó có thể gánh vác.

Người giàu có ở nơi đây, đương nhiên là tốt vô cùng, bởi vì ở Dương Châu cái gì cũng có, những thứ hiếm lạ trên toàn thiên hạ này, có thể sẽ không có ở Tô Châu, nhưng nhất định sẽ có ở Dương Châu, bởi vì ở Dương Châu có thương gia muối giàu nhất thiên hạ, tiêu tiền mà không đổi sắc mặt.

Tuy nhiên người nghèo nơi đây, mỗi ngày trôi qua đều không tốt, bởi vì mọi người đều biết rằng Dương Châu rất giàu có, cho nên vật giá ở Dương Châu rất là cao, thậm chí còn cao hơn so với Tô Châu.

Diêu Kim Chi là người Tô Châu, những điều này là khi còn nhỏ Bàn Nhi đã từng nghe bà nói. Khi đó nàng cũng đặt ra một câu hỏi, vì sao Dương Châu không tốt, vậy sao còn ở Dương Châu mà không chuyển đến Tô Châu?

Khi đó DIêu Kim Chi đã trả lời nàng như thế nào nhỉ?

“Dương Châu là gốc của cha ngươi, người sẽ không thể sống thiếu gốc gác, với lại đến Tô Châu chúng ta lại không có nhà, gia đình bên chồng cũng không có mấy người.”

Diêu Kim Chi cũng có xuất thân bần hàn, nếu không cũng sẽ không rời khỏi quê hương mà đi đến Dương Châu.

Đây chính là nguyên nhân Bàn Nhi không thể nào ghét nổi người nhà họ Tô, bởi vì từ khi còn nhỏ nàng đã nhìn thấy hũ gạo trong nhà chưa bao giờ đầy, mỗi lần hết gạo, Diêu Kim Chi mới run rẩy lấy ra mấy đồng tiền, bảo Tô Giang và Tô Hải đi mua gạo về nấu cơm.

Nàng không biết người có hoàn cảnh như vậy rốt cuộc là vì sao lại muốn đón nàng về để tăng thêm gánh nặng cho gia đình.

Nếu nói là bởi vì muốn bán nàng kiếm tiền, lúc đó cũng có thể bán, vì sao lại đợi tới hơn mười năm sau mới bán. Với lại người Tô gia đối xử với nàng rất tốt, dù sao trước kia lúc Bàn Nhi còn ở trong nhà, cho dù trong nhà không có cơm ăn, nhưng Tô Giang và Tô Hải có cái gì, Bàn Nhi cũng sẽ có cái đó.

Vì vậy trong suốt những năm ‘Tô Bàn Nhi’ bị nuôi dưỡng ở nhà Triệu Ngô gia, cứ luôn muốn về nhà, muốn đợi mẹ gom đủ tiền rồi đón nàng về, cho nên ban đầu lúc bị bán đi, trong lòng nàng rất oán hận. Nàng của khi đó vẫn chưa biết bản thân không phải là người Tô gia và đã có cảm tình đậm sâu với gia đình này.

Mãi cho đến nhiều năm sau, nàng mới biết được thân thế của bản thân có điều gì bị che giấu, nhưng bởi vì sau này nàng phát hiện, nhớ đến người nhà kia với tâm trạng rất phức tạp.

“Này, muội phu ngươi về rồi à? Ban nãy ta với Bàn Nhi còn nói về ngươi, không phải nói ngươi đi đến phòng thu chi sao.”

Bàn Nhi quay đầu lại nhìn, thấy Thái Tử đang đứng ở ngoài cửa, có hơi bụi bặm phong trần và vẫn còn mặc lại bồ đồ cũ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi