ĐÁNG YÊU HƠN CẢ ĐƯỜNG


Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ ThanhĐương nhiên, Thương Ôn Hứa cũng không thật sự kêu cô ngồi bên cạnh mình, chỉ thấy đôi mắt màu trà của cô gái đối diện đảo quanh một vòng, hơi kỳ quái nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Nhưng nghĩ đến cảnh đàn anh tốt bụng bị bạn bè của mình vô tình “vứt bỏ”, cô gái nhỏ đường đường chính chính giương mắt nhìn anh.

Động tác gắp thức ăn của Thương Ôn Hứa hơi dừng lại, lúc anh nhìn qua, cô đã nhanh chóng cúi đầu xuống.

“Sao vậy?” Hình như người đàn ông nhận ra điều gì đó, đột nhiên hỏi cô.

Khi bị hỏi, Hứa Dệt chậm rãi chớp chớp mắt, nghĩ đến suy nghĩ vừa rồi của mình, hơi do dự một lúc.

Ngũ quan của Thương Ôn Hứa tinh xảo, đứng trong đám đông thì anh là người nổi bật nhất, lúc này anh đang ngồi đối diện cô, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, chăm chú nhìn cô.

Ngày thường rõ ràng là một người cà lơ phất phơ, không quan tâm mấy chuyện ngoài lề, nhưng khi tập trung làm gì đó cả người anh thoát ra cảm giác dịu dàng hơn vài phần.

Giống như là anh trai nhà bên, bình dị và gần gũi.

Cũng vì dáng vẻ hiện tại của anh khiến cho người khác cảm thấy rất dễ gần, nên Hứa Dệt mới dám mở miệng nói những suy nghĩ trong lòng mình cho anh nghe, cô hỏi: “Đàn anh, bình thường anh và bạn của mình chơi với nhau, cũng dùng giọng điệu như vừa rồi nói chuyện với em sao?”
“???” Thương Ôn Hứa nghi hoặc nhìn cô.

“Đàn anh, anh không thể ở chung với người khác như vậy, cái gì cũng không nói liền… liền…” Hứa Dệt nói tới đây thì dừng lại, trong lúc nhất thời cô không tìm được từ nào thích hợp để miêu tả nó.

Cô lẩm bẩm nói vài từ vô nghĩa, muốn lừa gạt cho qua.

Nhưng lại cảm thấy không ổn, cô “ai da” một tiếng, lại bắt đầu lẩm bẩm: “Chính là cảm giác có chút không đứng đắn lắm.


Thương Ôn Hứa nghe xong, một lúc sau, anh vừa tức vừa cảm thấy có chút buồn cười.

Loại cảm giác này phải nói như thế nào nhỉ, lần đầu tiên anh bị một cô bé giáo huấn nói anh không đứng đắn.

Có lẽ cô gái nhỏ sợ bị anh nghe thấy ba chữ “không đứng đắn”, nên cố ý nói nhỏ mấy chữ đó.

“Đàn anh, vừa rồi ý em là cách trò chuyện như vậy là không thể kết bạn được.


” Mi tâm Hứa Dệt nhíu lại, giọng điệu nghiêm túc nói với anh.

Chỉ là vừa rồi Thương Ôn Hứa trộm đổi khái niệm, muốn cô ngồi cạnh anh.

Đôi khi còn gọi cô là “bạn nhỏ”.

Làm gì có ai trêu người khác như vậy chứ?
Vừa nghĩ đến việc bình thường đàn anh cũng nói chuyện với người khác như thế, lại nghĩ chuyện lúc trước anh đi đánh cầu không có bạn bè đi cùng, ngay cả ăn cơm cũng phải ăn một mình, cô liền có chút lo lắng.

Đàn anh đã lớn như vậy rồi, còn vì lý do không biết ở chung với người khác mà bị cô lập, thật sự là không làm cho người khác bớt lo lắng chút nào hết.

Nghe vậy, Thương Ôn Hứa giật mình, cũng hiểu được cô gái nhỏ nói “như vậy” là chỉ cái gì.

Lúc anh không cười, cảm giác bớt đi vài phần gần gũi, ngược lại làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng và xa cách.

Thương Ôn Hứa dựa vào ghế, cũng không ăn cơm nữa, đặt đôi đũa qua một bên, khóe môi hơi cong, bộ dáng nhàn nhã mà lười biếng, nói: “Không phải, bình thường anh không có nói chuyện với người khác như vậy.


Anh thầm nghĩ, nếu như anh dùng giọng điệu đó để trêu chọc cô gái nhỏ, và đám anh em trong phòng ngủ của mình thì…
“Bạn nhỏ Hàn Thành, có muốn nếm thử cá trong bát anh trai không?”
—— Hàn Thành sợ là sẽ run rẩy tới chết mất, chắc chắn sẽ thầm nghĩ xem có phải anh đã bỏ thuốc chuột vào đó hay không.

Vừa tưởng tượng tới đó thôi mà Thương Ôn Hứa đã nổi hết da gà da vịt rồi.

Anh không có ngu tới mức đi nói những lời đó với bọn họ???
“Bạn học nhỏ.

” Đối diện truyền đến giọng nói của người đàn ông.

Lúc trước nghe Thường Thiện gọi mình như vậy, Thương Ôn Hứa còn phản kháng mãnh liệt.

Nhưng khi nhìn thấy cô gái trước mắt có dáng người nho nhỏ, dáng vẻ giống như học sinh cấp 2 vừa mới lên lớp 10, mỗi lần cô nhìn thẳng vào mặt anh, ánh mắt rất hồn nhiên.


Anh nghĩ lại thì, cảm thấy cách xưng hô “bạn học nhỏ” này rất phù hợp với cô.

Nhưng hình như cô không cảm thấy như thế, nghe anh gọi vậy, môi cô mím lại, nghiêm túc nói với anh: “Đàn anh, em có tên mà.


Luôn gọi cô là bạn học nhỏ, người không biết còn nghĩ là cô rất nhỏ.

Như đứa trẻ học mẫu giáo vậy, không chịu ngủ trưa, sau đó cô giáo bất lực kêu “bạn nhỏ”, bằng giọng điệu nhẹ nhàng và dỗ dành.

“Tên của em là Hứa Dệt.

” Cô dừng một chút, sợ anh không biết chữ “Dệt” trong tên mình rốt cuộc là “zhi” nào, Hứa Dệt liền nhanh chóng bổ sung một câu: “Ngưu Lang Chức Nữ dệt.


(Tên của Hứa Dệt là 许织 chữ ‘zhi’ 织 dịch ra Hán Việt là ‘Chức’ đồng nghĩa với chữ ‘Chức’ trong ‘Ngưu Lang Chức Nữ’ 牛郎织女的)
Thương Ôn Hứa nghe vậy, nhìn cô từ trên trên xuống dưới, rồi nhịn cười, nghiêm túc phối hợp với cô: “Được, anh nhớ kỹ rồi.


Cái tên đáng yêu như cô vậy.

Trên thực tế, khi anh nhặt thẻ của cô, anh đã nhớ tên rồi.

Vô cùng tự nhiên.

Tự nhiên đến mức nào?
Có lẽ là lúc gặp lại, tên của cô đã tự động nhảy ra khỏi đầu anh.

“Vậy… Tên anh là gì? ” Hứa Dệt tìm kiếm tên anh trong đầu nhưng không có kết quả, bất tri bất giác mới nhớ ra mình vẫn không biết đàn anh tên gì.

Nghe vậy, người đàn ông sửng sốt một chút, anh khẽ nhíu mày, đôi mắt đẹp hút hồn lúc này đen kịt tựa hồ có chút đau khổ: “Bạn nhỏ Hứa Dệt.



“……”
Xưng hô này, đổi hay không đổi, cũng không khác nhau nhiều lắm thì phải?
“Thì ra em còn không nhớ tên anh là gì”
“……”
“Lúc cho em số điện thoại anh đã nói rồi mà.


“……”
Hứa Dệt bị dáng vẻ đau khổ của anh làm cho dọa sợ, cô hít sâu một hơi, không biết làm sao để mở miệng giải thích: “Không phải, em…khi đó em nôn nóng tới lớp, có lẽ không nghe rõ.


Thương Ôn Hứa mím môi không nói gì, theo lời Hàn Thành nói thì chính là, người nào đó biết giả bộ đau khổ, giả vờ đáng thương đúng là không phải người.

“Đàn anh, anh nói lại một lần nữa, được không?” Cô gái nhỏ nghiêng đầu muốn nhìn ánh mắt của anh, giọng điệu mềm mại, tay cầm đũa bất giác chọc chọc miếng cá trong chén mình, đôi mắt to tròn tràn ngập sự áy náy.

Đúng vào lúc này, một đôi nam nữ ngồi trong góc không biết tại sao lại cãi nhau, bọn họ ăn mặc chững chạc, nam mặc trang phục công nhân cũ, nữ mặc váy dài giày cao gót.

Lúc này bọn họ cãi nhau không nhỏ, vả lại còn ầm ĩ và hung dữ hơn, Hứa Dệt cũng giống như những người khác nhìn qua đó, nhân viên phục vụ đang thu dọn chén đũa ở bàn bên cạnh, thấy vậy người nhân viên lập tức qua đó giải hòa cho hai người họ.

Cô gái ầm ĩ khóc trước mặt mọi người, chàng trai đứng dậy tát cô gái một cái, trong lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn hùng hổ chửi bới: “Con khốn này, hôm nay tao tới tìm mày mượn chút tiền mày lại lẩn tránh, năm đó mày đi theo tao cũng tiêu không ít tiền của tao.


“Tôi đã nói với anh là tôi không có tiền rồi!” Người phụ nữ khóc lóc hét lớn, tay phải cô ôm má một bên má vừa bị đánh, rồi đứng lên cầm túi xách trên ghế, hận không thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Con đ* này, tao cho mày đi à?” Người đàn ông hung ác, giơ tay túm tóc người phụ nữ, nói xong liền kéo cô ấy xuống bàn, rồi đánh.

Tất cả mọi người đều bị tình huống này dọa sợ, lúc này có người đi lên ngăn cản, người đàn ông giống như phát điên, trong đám người khuyên can có người còn bị đánh lại.

Lập tức, cục diện hỗn loạn không chịu nổi, tính tình người bị thương cũng nóng nảy, trong nháy mắt hai người đàn ông xông vào đánh nhau, chén đũa trên bàn bị đập vỡ, tất cả đều bị hai người họ làm bể.

Động tĩnh càng lúc càng lớn, hiện trường lúc này không một ai dám tiến lên ngăn cản, nhân viên phục vụ đang ở quầy gọi cho cảnh sát.

“Đàn… Đàn anh…”
Hai người đàn ông xoay người đến bên cạnh Hứa Dệt, bàn ghế trong tiệm đã bị lật ngửa, đồng tử Thương Ôn Hứa co rút, đứng dậy kéo cô gái nhỏ sắc mặt trắng bệch ra sau lưng mình.

Hai người đàn ông vặn vẹo ngã xuống đất, người đàn ông đánh phụ nữ đã chiếm thế thượng phong, người còn lại bị hắn cưỡi trên mặt đất, một quyền lại một quyền giống như phát tiết, chào hỏi trên người đối phương.

Thương Ôn Hứa thấy thế, bảo cô đứng cách xa một chút, sau đó tự mình bước đến, mặt không chút thay đổi tiến lên bắt lấy nắm đấm của người đàn ông đang muốn vung xuống lần nữa.


“Ông già, nắm đấm này của ông thật sự đánh vào chỗ chết nha.

” Mí mắt Thương Ôn Hứa hơi rũ xuống, nhưng mà anh nói mấy câu này, giọng điệu vẫn bình thường giống như “Hôm nay thời tiết thật tốt”, bình thường đến không thể bình thường hơn.

Không giống như đang khuyên can, ngược lại giống như là chạy lên tìm đánh hơn.

Người đàn ông nằm trên mặt đất đã nửa sống nửa chết, người đàn ông bị anh túm tay dùng sức rút ra nhưng không được.

Hiện tại một tay hắn bị người ta nắm chặt, tư thế này không dễ đánh người, liền thở hổn hển đứng lên: “Đờ mờ mờ, mẹ nó mày dám quản chuyện của tao hả?”
Mày Thương Ôn Hứa nhướng lên, khi không cười, cả người anh toát ra vẻ lạnh lùng xa cách, khiến cho người ta có cảm giác áp bách.

“Tôi đương nhiên dám quản” Đột nhiên, anh cười một tiếng: “Biết hai chữ ‘trâu bò’ viết như thế nào không?”
Còn không đợi người đàn ông trả lời, Thương Ôn Hứa vốn đang nắm chặt tay trái của hắn, động tác sạch sẽ gọn gàng, sau đó là một tiếng gào thét.

Hứa Dệt nhìn đến ngây người, miệng kinh ngạc mở thành hình chữ “O”.

Thương Ôn Hứa giương mắt nhìn, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ này của cô gái nhỏ, anh cảm thấy dáng vẻ đó vô cùng đáng yêu, anh buông lỏng tay, người đàn ông vốn lúc nãy đang còn hung ác đánh người, giờ phút này đã ôm cánh tay bị trật khớp của mình đau đớn lăn lộn tại chỗ.

“ĐỜ MỜ MỜ—— mày ——”
Thương Ôn Hứa khom lưng nhặt hộp giấy ăn rơi dưới đất lên, anh rút hai tờ giấy rồi lau tay, người đàn ông đứng bên cạnh mặc dù đã bị “phế” một tay, nhưng miệng vẫn không ngừng chửi rủa.

Anh khẽ “chậc” một tiếng, không chút để ý rút ra hai tờ khăn giấy, nhét vào miệng chặn lại những từ thô tục của người đàn ông kia.

Thương Ôn Hứa nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của cô gái nhỏ, tâm tình hơi vui vẻ, anh nheo mắt, dáng vẻ cà lơ phất phơ nói: “Ông già, hôm nay thời gian của tôi không đủ, nên tôi chỉ dạy cho ông chữ ‘trâu’ trong ‘trâu bò’ viết như thế nào thôi.


“????”
“Là chữ ‘ngưu’ trong ‘Ngưu Lang Chức Nữ*’ biết chưa?”
(Chữ ‘trâu’ trong ‘trâu bò’ (牛逼) giống chữ ‘ngưu’ trong ‘ngưu lang chức nữ’ (牛郎织女.

)
“……”
“Quên đi, nhìn dáng vẻ không nói lời nào của ông, thì có lẽ là không hiểu rồi.


“Ưm ưm ưm???.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi