ĐÁNG YÊU HƠN CẢ ĐƯỜNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi nhìn thấy tin nhắn của đàn chị gửi đến, Hứa Dệt mở to hai mắt nghiêng người nhìn vào màn hình máy tính, cô đọc đi đọc lại từng chữ một, cuối cùng cũng xác định mình thật sự không nhìn lầm.

Chắc là thời gian chờ đợi hơi khó khăn, hai phút sau đối phương không thấy cô trả lời, lại vội vàng gửi tin nhắn tới.

Đàn chị: Thế nào rồi? Chi Bảo Bảo (Mắt lấp lánh)

Đàn chị: Người ta không chỉ đẹp trai mà còn rất cao, không chỉ cao, tính tình cũng rất tốt, không chỉ tính tình tốt còn biết giặt giũ nấu ăn, không chỉ biết giặt giũ nấu ăn, mà cậu ấy còn siêu giàu (điên cuồng nhướng mày. jpg) quả thực chính là người được chọn để mang về nhà!

Đàn chị: Em có muốn không, girl?

“…” Hứa Dệt im lặng trong nháy mắt.

Sao cô có cảm giác đàn chị đang coi đối phương như là một sản phẩm để giao bán vậy?

Một cho bạn, một cho tôi và một cho tất cả mọi người?

Hứa Dệt xấu hổ nhắn tin trả lời đối phương【Tạm thời em không cần đâu, nếu không thì, chị đi tìm người khác thử xem >人< 】



Ở phía bên kia, đàn chị – Thượng Tiệp sống trong một căn hộ với sinh viên khác, nhìn màn hình điện thoại sáng bóng của mình cũng rơi vào im lặng.

Khoảng nửa giờ trước, họ vẫn còn ở trong lớp học, mọi người vẫn như bình thường lén lút trò chuyện về các tin đồn.

Gần đến giờ tan học, các bạn học càng nóng nảy, bồn chồn hơn.

Bình thường cô ấy cùng bạn thân như hình với bóng, nửa tháng mới đi dạo trên diễn đàn một lần, đến hôm nay nhìn thấy bài viết về Thương Ôn Hứa với một cô gái nhỏ đã bị lộ danh tính, lập tức hô lên thành tiếng: “Là Hứa Dệt, này, không phải cậu có quan hệ không tệ với cô ấy sao?”

Nói đến chỗ này, cô bạn thân đột nhiên tức giận, “Đừng tưởng rằng tớ không biết, cậu còn tặng cô ấy bánh kem Starbucks* mấy lần, hừ ╯^╰. ”

*Bánh kem Starbucks:



Đúng lúc Thương Ôn Hứa ngồi phía sau bọn họ, nghe được hai chữ “Hứa Dệt”, lỗ tai bất giác dựng thẳng lên, ngay cả cái lưng lười biếng đang tựa vào ghế cũng thẳng tắp.

Thượng Tiệp vừa nghe được, cười tủm tỉm ôm cánh tay bạn thân, “Ây dà, cô gái nhỏ nhà người ta đã giúp tớ nhiều lần, để người ta giúp đỡ nhiều như thế tớ cảm thấy xấu hổ.”

“Cắt, da mặt dày như cậu còn có thể xấu hổ sao?” Bạn thân bĩu môi, ngón trỏ dí vào trán Thượng Tiệp, quyết định không so đo với cô nữa, “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô gái này bản lĩnh lớn thật, vậy mà có thể đem người độc thân từ trong bụng mẹ của lớp chúng ta bỏ vào trong túi?”

“Thật sự rất bái phục, đúng là không thể khinh thường cô gái nhỏ này nha, Thượng Thượng.” Bạn thân nói xong, tay phải vô thức sờ lên cằm mình, giống như một ông già trầm tư.

Về phần các cô ấy, vì sao lại biết Thương Ôn Hứa độc thân từ trong bụng mẹ?

Trong đó, chủ yếu là thông qua diễn đàn trường và bài đăng trên Tieba.

Một lần nữa hai cô không thể không cảm thán các bạn học thời đại mới, đúng là thần thông quảng đại*, nhân tài xuất hiện ngày càng nhiều.

(*Thần thông quảng đại: Nghĩa là một người chỉ cần ngồi một chỗ nhưng lại có thể hiểu được những gì đã và đang diễn ra trên thế giới.)

“Ây da,” Đúng lúc này cũng tan học, bạn thân cầm điện thoại và quyển sách cất vào trong cặp.

Thượng Tiệp đứng dậy hoà theo đám người đi ra khỏi phòng học, vừa đi, trong đầu bắt đầu suy nghĩ về tình yêu thần tiên từ quen biết đến yêu nhau của hoa khôi và giáo thảo*.

(*Giáo thảo: Nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi.)

“Cho nên hai người bọn họ là ai đuổi theo ai vậy? Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thương Ôn Hứa kia không giống như sẽ chủ động đuổi theo người ta, nhưng lại nhìn bộ dạng ngốc nghếch đơn thuần của cô gái nhỏ, càng không giống với người sẽ chủ động xuất kích.”

“Vậy rốt cuộc là cái quái gì? What? What things let them moa moa moa moa moa” Khuôn mặt cô bạn thân đầy vẻ bát quái, nói xong còn giơ hai tay lên, hai ngón tay cái chạm vào mặt Thượng Tiệp.

Thượng Tiệp cho cô bạn một cái tát vào gáy, “Chị đại à, vốn Tiếng Anh ba xu của chị có thể cải thiện được không?”

Đầu của người bạn thân bị đập nghiêng về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hiện tại tớ cũng không để ý đến vốn Tiếng Anh của mình đâu.”

Ngay sau đó, cô bạn điên cuồng nhướng mày, đôi lông mày như hai con sâu bướm đang nhúc nhích: “Điều tớ quan tâm là… Câu chuyện tình yêu đầy cảm xúc giữa hoa khôi trường dễ thương và giáo thảo lạnh lùng.”

Vừa dứt lời, bả vai hai người bị một bàn tay lạnh như băng ở phía sau vươn ra vỗ vỗ, nhiệt độ từ chiếc áo đơn mỏng manh truyền tới, cộng thêm cơn gió lạnh buổi tối cùng con đường nhựa——

Toàn bộ cơ thể cô bạn thân nhanh chóng run lên, sau đó sợ hãi kêu một tiếng, thân thể giống như khởi động mô-tơ, không ngừng run rẩy ôm lấy Thượng Tiệp bên cạnh: “Mẹ ơi, có quỷ!”

Thượng Tiệp không phải bị bàn tay đột nhiên vỗ bả vai mình dọa sợ, mà là bị tiếng thét chói tai thảm thiết của người bên cạnh đang kêu mẹ dọa sợ.

Dù chỉ có một chút nhưng làm cô sợ tới mức bị sặc, thiếu chút nữa cô cho rằng trái tim mình sẽ nhảy ra khỏi cổ họng.

Thượng Tiệp phẫn nộ quay đầu lại, cô muốn xem xem là tên thiếu đạo đức nào hù dọa bọn họ vào buổi tối.

Kết quả sau khi quay lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú không đổi sắc của Thương Ôn Hứa, cô không biết nên dùng biểu cảm gì nữa.

Ai ngờ, nhân vật chính trong câu chuyện mà hai người còn đang thảo luận, hiện tại lại lặng lẽ không một tiếng động đứng ở phía sau, cô có cảm giác mình đang nói xấu sau lưng thì bị người ta bắt quả tang.

Thương Ôn Hứa nhìn về phía Thượng Tiệp, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Nghe nói, quan hệ giữa chị và Hứa Dệt cũng không tệ lắm?”

Thượng Tiệp sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ tới Thương Ôn Hứa gọi các cô lại để hỏi như vậy, cô gật đầu, “Đúng rồi.”

Nghe được câu trả lời của cô, Thương Ôn Hứa gật đầu, “Em còn nghe nói, hai người muốn tìm hiểu về câu chuyện tình yêu giữa hoa khôi và giáo thảo trong trường?”

Chắc là anh đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của hai người bọn họ rồi.

Thượng Tiệp cùng bạn thân liếc nhau một cái, làm bạn bè đã nhiều năm, sự ăn ý cũng không phải là mới có, sau khi hai người thu hồi tầm mắt thì điên cuồng lắc đầu.

Nếu so sánh bộ dạng bây giờ của các cô với trống bỏi*, thì chắc là cách xa trăm dặm vẫn có thể nghe được tiếng trống.

*Trống bỏi: 



“Đừng vội lắc đầu.” Anh cong khóe môi, vẻ mặt giảo hoạt như một con hồ ly, “Không phải chị muốn biết sao? Giúp em một việc, chị có thể biết toàn bộ quá trình hoa khôi cùng giáo thảo ở bên nhau.”

Anh vừa vặn đang lo lắng làm thế nào để tạo cảm giác tồn tại trước mặt Hứa Dệt đây, lại vô tình nghe được hai người bọn họ nói chuyện phiếm, trong lòng anh đột nhiên sinh ra một kế.

Đương nhiên, Thương Ôn Hứa tìm Thượng Tiệp hỗ trợ cũng không phải uổng công, “Nếu thành công, em mời hai người ăn bánh kem Starbucks, và em cũng có thể lấy giúp chị vé concert của nhóm nhạc nam YZWD vào tháng 3 năm sau.”

Về nhóm nhạc nam YZWD, lúc lên lớp giáo viên giảng bài ở phía trước, Thương Ôn Hứa ngồi ở phía sau mấy cô nghe hai người kích động tán gẫu hơn phân nửa tiết học, không muốn biết các cô ấy thích nhóm nhạc nam này cũng không được.

Thương lão đại quả nhiên là Thương lão đại, theo đuổi bạn gái cũng có thể hạ bút lớn như vậy.

Bạn thân của Thượng Tiệp vừa nghe xong, lập tức vỗ thắt lưng, sảng khoái đáp ứng.

Về phần anh vì sao muốn mời các cô ấy ăn bánh kem Starbucks, mà không phải là Haidilao* ở Dongmen*

(*Haidilao: là hệ thống chuỗi nhà hàng lẩu được thành lập vào năm 1994 tại thành phố Giản Dương, tỉnh Tứ Xuyên, phục vụ trực tiếp xuyên tỉnh lớn, tích hợp các đặc tính của lẩu từ khắp nơi trên thế giới.)

(*Dongmen: khu trung tâm thương mại)

Câu trả lời của anh với Thượng Tiệp là như thế này: “Mấy lần trước, khiến chị tốn tiền rồi.”

Nghiễm nhiên anh đã coi mình là bạn trai của Hứa Dệt.

Hồi tưởng đến đây liền kết thúc, giờ phút này Thượng Tiệp nằm ở trên giường sâu kín thở dài.

Hứa Dệt và Thương Ôn Hứa hai người này căn bản không ở chung một chỗ, mất công trên diễn đàn trường mọi người còn đang say sưa đoán xem là ai đuổi theo ai, có bạn học vì thế mà triển khai một cuộc thảo luận sâu sắc tương tự như đọc hiểu.

Ví dụ như từ tấm ảnh do chủ post đăng lên, cô gái nhỏ nắm lấy góc áo của Thương lão đại, Thương đại lão à, thật giống một người xã hội đen, hai chữ “lão đại” chỉ thiếu chút nữa viết rõ ràng trên mặt, từ hành động thân mật lại lớn gan như thế kia, cô gái nhỏ tuyệt đối có dũng có mưu, khẳng định là cô theo đuổi Thương lão đại trước.

Nhưng mà còn có một bộ phận bạn học, đối với việc này giữ thái độ phản đối, trong ảnh Thương lão đại tuy rằng đang nói chuyện với cảnh sát, nhưng đầu của anh lại hơi nghiêng về phía cô gái, ánh mắt vô cùng sủng nịch hình tượng sinh động biểu hiện ra sự yêu thích của anh đối với người con gái ấy, nhìn thế nào cũng thấy Thương lão đại theo đuổi cô.

……

Nhưng mà không ai có thể nghĩ rằng, hai nhân vật chính mà bọn họ thảo luận nhiệt tình ngất trời kia, căn bản là không, ở, một, chỗ!

Thượng Tiệp nhìn chằm chằm tin nhắn trả lời của đối phương nửa ngày, Thương Ôn Hứa bảo cô giới thiệu bạn trai cho cô gái nhỏ, nói trắng ra chính là đem Thương Ôn Hứa giới thiệu cho người ta.

Lúc ấy yêu cầu của Thương Ôn Hứa là, cô phải nói bóng nói gió, khi nói đến anh phải tạo ra cho cô bé một loại cảm giác đối phương rất hoàn mỹ, thần bí khó lường, khiến cho cô gái nhỏ phải hiếu kỳ.

Thượng Tiệp nhìn nội dung mình gửi lúc trước.

Không đề cập đến tên, đủ bí ẩn.

Cô nói ba hoa chích chòe về Thương Ôn Hứa, đủ hoàn mỹ.

Nhưng nhìn phản ứng của Hứa Dệt, người ta rõ ràng một chút hiếu kỳ cũng không có!

Thượng Tiệp mặt dày không từ bỏ ý định hỏi lại.

Thượng Tiệp: Chi Bảo Bảo, thực sự không suy xét một chút sao (mong đợi. jpg)

Cô vắt hết óc tìm kiếm từ vựng để miêu tả một soái ca.

Thượng Tiệp: Cậu ấy giàu có, lạnh lùng và kiêu ngạo, tận tâm là đại từ của cậu ấy, phương châm chính là càng cố gắng càng may mắn.

Thượng Tiệp: Cậu ấy là người tình trong mộng của hàng ngàn cô gái trẻ (ước mơ. jpg)

Thượng Tiệp: Cậu ấy có một đôi mắt đào hoa, con ngươi 24k vàng nguyên chất yêu nghiệt lại đa tình lúc nào cũng chiếu ra ánh hào quang vạn trượng, khuôn mặt tuấn tú khi cười tà mị càng làm cho phụ nữ trên toàn thế giới vì cậu ấy mà điên cuồng, khuynh đảo (hoa si nâng mặt. jpg)

Đối phương cuối cùng cũng trả lời.

Hứa Dệt: Wow (ngạc nhiên. jpg)

Nhìn bộ dáng này, đã khơi gợi được lòng hiếu kỳ của cô gái nhỏ.

Xem ra, văn chương của cô cũng không tệ lắm.

Trong phòng tắt đèn, mặt Thượng Tiệp bị ánh sáng trên màn hình điện thoại chiếu lên màu trắng bệch, mép chăn bị cô đè xuống, lúc này cô ôm điện thoại di động lặng lẽ rung bả vai nở nụ cười.

Bạn thân ngủ đối diện cô đang muốn xuống giường đi WC nhìn thấy một màn u ám này, tiếng thét chói tai nghẹn trong cổ họng, thiếu chút nữa trượt chân xuống trực tiếp lên Tây Thiên.

Bạn thân thấy bộ dáng cười vui vẻ của cô, thăm dò nói: “Cô bé đáp ứng rồi? ”

Thượng Tiệp vẻ mặt thần bí: “Nhanh thôi.”

Nghĩ đến tác phẩm cô gửi cho cô bé, còn nho nhỏ tự hào một phen, khóe miệng mẹ nó điên cuồng rối loạn giơ lên: “Tớ nói cho cậu biết, cô bé sẽ sớm bị văn thái giản dị vô hoa của tớ chinh phục.”

~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: (tác giả chỉ giới thiệu truyện + văn án của bạn tác giả thôi mình xin phép lược bỏ nhé. Nếu muốn mình edit thêm đoạn này thì cmt xuống dưới nha.)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi