Buổi sáng thứ Hai, bên cố vấn gửi một bản đăng ký đại hội thể thao đến lớp của họ, yêu cầu tất cả mọi người tích cực tham gia vào các hoạt động của trường trong năm học cuối cùng, hạn chót đăng ký là 12:00 tối nay.
Đại hội thể thao được tổ chức liên tiếp trong hai ngày vào thứ năm và thứ sáu, và tuần này cũng tổ chức cuộc thi tuyển chọn người đăng ký từ các khoa khác nhau, người được chọn có thể tham gia vào thi đấu đại hội thể thao.
Thừa dịp trước khi vào tiết học, Ủy ban Thể dục đứng ở trước bục giảng phất tờ báo danh trong tay mình, “Ai muốn báo danh có thể đến chỗ tôi nhé.”
Đáp lại hắn là tất cả những người căn bản không coi trọng đại hội thể thao, họ trò chuyện và chơi game riêng.
Buổi trưa Thương Ôn Hứa và bọn Hàn Thành cùng mang đồ ăn về ký túc xá, hiện tại trong lớp cứ cách hai tiếng thúc giục báo danh một lần, cũng thật sự nhàn rỗi.
Lão Trương nhìn khung tin nhắn trên màn hình điện thoại không ngừng nhảy ra, cộng thêm mấy cái linh tinh vụn vặt, nhìn thoáng qua cuộc đối thoại của mọi người trong nhóm chat từ đầu đến cuối.
Hắn nhét cá viên vào miệng, nói không rõ ràng: “Các cậu có tham gia đại hội thể thao không? ”
Lão Vương quay đầu liếc hắn một cái, “Hiện tại chúng ta ai còn tham gia chứ? Mấy cái trò chơi thể thao, tất cả đều là thiên hạ của mấy đứa trẻ con. ”
Có nghĩa là, bọn họ đã già.
Huống hồ, ngoại trừ năm nhất đại học bắt buộc phải tham gia, những tiếp theo đại hội thể thao bọn họ đã tham gia khi nào đâu?
“Chúng ta già hay là thiên hạ của người trẻ tuổi thì như thế nào? Ôn Hứa, cậu có tham gia không? Tôi sẽ đăng ký 1.000 mét chơi chơi, và sau đó cho các cô gái trên sân thấy tư thế chạy tuyệt vời của tôi.” Hàn Thành nói xong, tự luyến vuốt mái tóc xoăn trước trán mình.
“Không có hứng thú.” Thương Ôn Hứa lãnh đạm đáp lời hắn.
Lão Trương lúc này cười gian một tiếng, “Hàn Thành, có phải cậu quên gìnkhoong, Ôn Hứa trước đó đã nói, nếu lại tham gia đại hội thể thao thì cậu ta chính là chó. ”
Hắn nói xong, còn làm bộ dáng như chó con duỗi đầu lưỡi
“Vậy tôi càng muốn nhìn Ôn Hứa tham gia” Hàn Thành bị gợi lên chuyện cũ, “Ai, nếu không chúng ta vụng trộm báo danh cho Thương ca ca một cái? ”
“Báo giống tôi thì sao? Chạy đường dài 1.000 mét, cậu ta vừa lên sân khấu, khuôn mặt này tuyệt đối dẫn đầu. “Hàn Thành quay đầu lại, khuôn mặt to đối mặt với Thương Ôn Hứa.
Thương Ôn Hứa dịch hộp cơm sang bên cạnh, lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Tránh ra. ”
“Tuân lệnh.” Hàn Thành kêu một tiếng giống như thái giám, tiếp tục quay về ăn cơm của mình.
Mọi người chỉ đùa giỡn với nhau, Thương Ôn có lẽ không thèm để ý vừa ăn cơm vừa nhìn điện thoại, click mở WeChat giao diện vừa vặn dừng lại ở cột “Phát hiện”, bên phải vòng tròn bạn bè trên cùng hiển thị một cái avatar màu hồng nhạt.
Đặc biệt quen thuộc, chính là ảnh đại diện Hứa Dệt đang dùng.
Góc trên bên phải của avatar, một chấm nhỏ màu đỏ xuất hiện.
Trong ấn tượng của Thương Ôn Hứa, cô dường như rất thích đăng lên vòng bạn bè, nhỏ là ảnh chụp màn hình trò chuyện với bạn, lớn là ảnh nụ cười toả nắng cô tự chụp, hầu như mỗi một cái đều tích cực hướng về phía trước, làm cho người ta không nhịn được mà cong khóe miệng.
Thương Ôn Hứa tò mò mở vòng bạn bè, nghĩ thầm cô hôm nay lại đụng phải chuyện gì thú vị, làm mới trang quay một vòng rồi lại một vòng.
Đợi đến khi hiện ra, Thương Ôn Hứa bật cười khi nhìn vào vòng bạn bè của cô.
Chỉ thấy cô nói: A a a a a, muốn khóc QAQ.
Hình ảnh minh hoạ là một nữ sinh phiên bản Q cắn khăn, biểu hiện sự ủy khuất khóc lóc.
Cô gái nhỏ ngay cả đăng vòng bạn bè, đều mềm mại từ trong ra ngoài, phi thường phù hợp với tác phong làm việc thường ngày của cô.
Lúc này Hứa Dệt ngồi trong lớp thật sự là một cái đầu mà lớn như hai cái, cô ôm đầu mình, tự kỷ.
Mẹ ơi, cô bị bắt buộc đăng ký thi đấu chạy đường dài 3.000 mét cho nữ.
Bình thường cô có thể kiên trì chạy bộ buổi sáng hoàn toàn là bởi vì mình thật sự chạy rất chậm, hơn nữa vẫn có thời gian nghỉ ngơi ở giữa.
Nhưng mà chạy đường dài trong đại hội thể thao, phải tính thời gian, so thứ hạng, lại không nghỉ ngơi, làm cho cô sợ mình kéo chân lớp.
Mà cô bị buộc đăng ký chạy 3.000 mét của nữ là vì mỗi học sinh trong lớp đều phải tham gia đại hội thể thao lần này.
Mà danh ngạch của mỗi hạng mục có hạn, các hạng mục còn lại đều bị các bạn học khác giành trước một bước, đợi đến khi cô đến chỗ này ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không còn, cuối cùng cũng chỉ còn lại nhóm chạy đường dài 3000 mét cho nữ.
Bình thường cô chạy tám trăm mét cũng đủ mệt mỏi, chứ đừng nói là ba ngàn mét, tưởng tượng tình hình lúc đó một chút, cũng sởn hết tóc gáy, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả mạng cũng không còn >人<
Ủy ban Thể thao nói rằng nếu cô không muốn chạy, cô chỉ có thể tìm một người nào đó để thay thế.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, phải có người đồng ý mới có thể đổi với người ta a!
Hứa Dệt ủ rũ cúi đầu nằm sấp xuống bàn, lúc này nhóm người đoạt được hạng mục thi đấu thoải mái trong lớp đang cùng một bộ phận bạn học không cướp được mấy hạng mục kia vui sướng khi người gặp họa mà khoe khoang.
Trong một lớp học, cái gọi là có người vui có người buồn.
Nhóm 3000m nữ bị cưỡng chế báo cáo, ngoại trừ Hứa Dệt còn có ba nữ sinh khác, mấy nữ sinh vốn không muốn chạy tám trăm mét vừa nghĩ đến còn có người thảm hơn mình, trong nháy mắt trong lòng được an ủi.
Điện thoại đặt bên cạnh cánh tay rung lên hai cái, đầu cô chậm rãi dịch qua nhìn, là tin nhắn của đàn anh hỏi cô làm sao vậy.
Cô đang lo lắng về cuộc chạy đường dài 3000 mét kia, lúc này có người đến hỏi, cô liền đem chút cảm xúc không vui trong lòng mình tâm sự ra ngoài.
Các bạn học xung quanh tụm năm tụm ba ra khỏi lớp học, trong lớp liền trống rỗng hơn phân nửa người, lớp trưởng thu dọn đồ đạc của mình xong thấy Hứa Dệt còn không đi liền tiến lên hỏi cô: “Sao còn không đi? Cậu có muốn đi ăn tối cùng nhau không? ”
Chờ sau khi nhìn thấy cô gái nhỏ mím môi, ủy uỷ khuất khuất phồng má, trong đầu lớp trưởng lập tức nhảy ra danh sách báo danh vừa rồi ủy ban thể dục tuyên bố.
Hứa Dệt dừng động tác đánh chữ trong tay lại, ngẩng đầu, đôi mắt thường ngày thần thái sáng láng vào lúc này nhiễm một tầng nước mỏng, nhìn giống như con mèo con bị mấy tên mấy đứa con nít nghịch ngợm của hàng xóm khi dễ, làm cho người ta không khỏi có cảm giác muốn được bảo vệ.
Con mèo con nhìn quanh một vòng, rồi mới phản ứng lại.
Khi cô mở miệng, ngay cả giọng điệu cũng mang theo một chút đáng thương: “A, đã đi hết rồi à. ”
Trong khoảng thời gian lớp trưởng thu thập xong đi tới bên cạnh Hứa Dệt, những người còn lại cũng rời đi, lúc này trong phòng học, cũng chỉ còn lại Hứa Dệt cùng với lớp trưởng.
Hứa Dệt một lần nữa cúi đầu nhanh chóng sửa sang lại đồ đạc của mình một chút, sau đó vác túi xách cùng lớp trưởng ra khỏi phòng học.
Hứa Dệt nhìn bảng thông báo của điện thoại, cũng không có điện thoại gọi tới, “Lớp trưởng, trước khi lên lớp tôi đã gọi đồ ăn rồi, cho nên không đi ăn cùng cậu được ~”
Cô gái đi bên cạnh biểu tình mềm mại, ánh mặt trời chói mắt chiếu lên người cô, làm cho cả người cô như phủ một lớp bảo hộ ấm áp.
Cảm xúc không vui của Hứa Dệt cũng nhanh chóng tan đi, sau khi cô cự tuyệt lớp trưởng còn cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô cụp mắt, mím môi xấu hổ cười cười.
Nhưng nụ cười này rơi vào mắt lớp trưởng liền biến thành cười gượng gạo, hắn cho rằng cô còn đang nghĩ về chuyện đại hội thể thao kia, lập tức trở nên lúng túng.
Đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ cách muốn an ủi cô: “Chi Chi, kỳ thật, nếu như cậu thật sự không muốn chạy 3000m, đến lúc tuyển chọn người thi đấu cậu có thể giả bệnh xin nghỉ không đi, hoặc là cố ý chạy đếm ngược, cũng không cần tham gia đại hội thể thao. ”
Nghe xong, Hứa Dệt cảm thấy lớp trưởng thật coi trọng cô.
Theo trình độ của cô, không cần cố ý đã chạy đếm ngược rồi QAQ
Còn có giả bệnh gì đó lâm trận chạy trốn, Hứa Dệt cảm thấy việc làm này quá vô trách nhiệm.
Nhưng người ta rốt cuộc vắt hết óc đưa ra chủ ý cho cô, cô vẫn nên lễ phép nói một tiếng cảm ơn, về phần đến lúc đó cô có tham gia hay không thì đó chính là chuyện của cô.
“DingDing” âm thanh nhắc nhở có thông báo mới trên WeChat vang lên.
Đàn anh tốt bụng: Em đã về ký túc xá chưa?
Hứa Dệt trả lời lại 【Em đang đi trên đường~】
Hứa Dệt và lớp trưởng sóng vai đi một đoạn đường rồi nói lời tạm biệt ở ngã ba, cô tiếp tục đi về phía phòng ngủ của mình, trong lúc đó cô thỉnh thoảng nhìn màn hình điện thoại hai lần, trong lòng nghi hoặc tại sao nhân viên bán hàng vẫn chưa gọi điện cho mình?
Lúc sắp tới dưới lầu ký túc xá, Hứa Dệt cúi đầu gọi điện thoại cho nhân viên giao hàng.
Tiếng chuông vang lên trong ống nghe rất lâu mới được nhấc máy, giọng nói của nhân viên giao hàng kèm theo tiếng gió vù vù từ trong ống nghe truyền ra, “Xin chào…”
Hứa Dệt biết thời gian này là thời điểm nhân viên giao hàng bận rộn nhất, cho nên lời nói ra không khỏi tăng nhanh tốc độ, nhưng từng chữ rõ ràng: “Xin chào, lúc mười giờ tôi đặt cơm cá nướng vào 11 giờ 30, địa điểm cửa chính số 4 ký túc xá nữ đại học S, họ Hứa, xin hỏi bạn có giao hàng tới đây không ạ? ”
Cô đặt hẹn trước lúc mười một giờ rưỡi, nhưng bây giờ đã mười hai giờ, bụng cô trên đường trở về ký túc xá kêu ùng ục mấy lần > 人 <
“Ồ ~ tôi biết cậu rồi.” Tiếng gió trong ống nghe dần dần nhỏ đi, theo đó chính là tiếng người ồn ào lớn hơn, “Tôi giao quá nhiều đồ ăn, đi hơi muộn, vừa vặn có một nam sinh nói là bạn của cậu, tôi liền đem đồ ăn đưa cho anh ta.”
“Sao anh ta không nói với cậu à?” Ngay sau đó, nhân viên giao hàng nghi hoặc nói: “Kỳ quái, không phải bạn của cậu sao? Lúc đó anh ta nói đúng số mà. ”
Lời nhân viên giao hàng nói, Hứa Dệt nghe xong cũng mơ hồ, sau khi cúp điện thoại xong cô vẫn đang trong tình trạng mơ mơ màng màng.
Bạn?
Lại là con trai?
Vô hình chung trên đầu Hứa Dệt hiện ra rất nhiều dấu chấm hỏi như con công xòe đuôi.
Bình thường mọi người trong lớp đều rất tốt với cô, nhưng cũng không tốt đến mức giúp cô nhận đồ dưới ký túc xá nữ.
Bước chân Hứa Dệt không khỏi nhanh hơn một chút, sau khi đến ký túc xá thì nhìn quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt ngơ ngác dừng lại trên bóng dáng quen thuộc đứng dưới tán cây.
Lúc này, người đàn ông một tay cầm điện thoại di động, một tay xách túi giấy in dòng chữ nghệ thuật “Thì thầm.”
Khi cô nhìn qua, đối phương như có thần giao cách cảm, cảm nhận được ánh mắt từ phía bên này, vừa vặn cũng giương mắt nhìn lên.
Đôi mắt vốn thâm thúy lạnh lùng trong nháy mắt đối diện với cô, Hứa Dệt nhìn thấy biến hoá trong mắt anh rất rõ ràng, một loại cảm xúc gần gũi nhảy nhót, thật sự rất vi diệu.
Hứa Dệt không suy nghĩ kỹ tình cảm trong đó rốt cuộc là cái gì, chỉ là vừa rồi sự nghi ngờ trên đường trở về ký túc xá cũng tan thành mây khói, hết thảy đều trở nên rõ ràng có thể thấy được.
Trên mặt cô tràn đầy nụ cười, nhanh như gió nhẹ nhàng chạy tới trước mặt anh.
Thương Ôn Hứa cũng cười rộ lên, đưa đồ ăn trong tay cho cô: “Sau này đừng chạy nhanh như vậy, anh cũng không chạy mất. ”
Hứa Dệt rũ mắt nhận lấy túi giấy, trên mặt nổi lên một tầng màu hồng nhạt vì chạy vội, lộ ra vẻ linh động động lòng người, “Đàn anh, sao anh lại tới đây? ”
Túi cơm cá nướng xách trong tay nặng trĩu, Hứa Dệt đơn thuần giương mắt nhìn về phía người cao hơn cô rất nhiều.
Ánh mặt trời vừa vặn từ đỉnh đầu chiếu xuống, Thương Ôn Hứa cúi đầu, không chút để ý “À” một tiếng, đem tầm mắt chuyển đi nơi khác, “Vừa vặn đi ngang qua nơi này liền thuận tiện đến gặp em. ”
Anh cũng không thể nói là vì sợ tâm tình cô không tốt sẽ khóc nhè, muốn an ủi cô mới tới nhỉ.
Môi người đàn ông khẽ mím lại, mí mắt run rẩy, sau khi nói dối, lỗ tai trắng nõn dưới ánh mặt trời có chút thông thấu, phiếm hồng.
Rất không tự nhiên.
Thương Ôn Hứa quá cao, Hứa Dệt phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng vào anh, cho nên cô nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu, cũng không chú ý tới những chi tiết này.
Hứa Dệt nhìn thẳng về phía trước, tầm mắt hơi đi xuống liền bắt gặp hình gấu trúc in trên áo phông mà anh mặc.
Cô chớp mắt mấy cái, con gấu trúc hoạt hình trước mặt này có đường nét đơn giản, hai mắt nhíu lại, đuôi mắt nhướng lên và trong mắt hình thành một hình tam giác ngược góc tù, môi nó mím thành một đường thẳng, nhìn tổng thể vô cùng nghiêm túc.
Giống như là giáo viên đang nhìn một học sinh vừa làm điều xấu > 人 <
Đầu Hứa Dệt rũ xuống, mũi chân cô giật giật, xoa xoa mặt đất, trong lòng nghĩ lúc đàn anh nghiêm túc có phải cũng hung thần ác sát như vậy không?
Cô lại suy nghĩ về khoảng thời gian ngắn ở chung với đàn anh mấy ngày nay, đột nhiên phát hiện tính tình của anh thật sự rất tốt nha, hình như cô cũng chưa từng thấy qua bộ dáng anh tức giận.
Ngay cả trước kia bạn bè “không cần anh”, anh cũng đều rạng rỡ, một chút cũng không thấy tức giận.
Bầu không khí giữa hai người trầm mặc một hồi lâu, Thương Ôn Hứa chủ động nói: “Em…”
Nhưng anh đột nhiên không biết phải nói cái gì.
Nói đại hội thể thao đi, lại sợ cô vừa nghĩ đến mình phải chạy 3000 mét liền quét sạch hứng thú của cô, không thể nói đại hội thể thao, anh lập tức cũng không nghĩ ra đề tài gì.
Chủ yếu vẫn là tâm trí anh chỉ toàn hình ảnh anh với cô nói chuyện phiếm trên WeChat.
Cô nói: Em mãi mới biết năm nhất bắt buộc phải tham gia, đến lượt em chỉ còn lại 3000m QAQ
Cô nói: Tất cả mọi người không phải là tự nguyện, nhìn bọn họ rõ ràng không vui lắm, nhưng nhìn bọn em chạy 3000m so với họ thậm chí còn tệ hơn, họ cười rất lớn, sự miễn cưỡng, không hài lòng ban đầu đều biến mất.
Cô nói: Mặc dù bọn họ chỉ nói đùa với em, nhưng thực sự rất khó chịu khi cứ nói đi nói lại chuyện này.
Khi đó Thương Ôn Hứa thậm chí có thể tưởng tượng được biểu tình của cô sau khi bị đùa giỡn dù không vui cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, sau đó ở một góc không có ai đem những chuyện không vui kia từng chút một tiêu hóa đi.
Hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.
Sau khi tâm sự với anh một trận, cô ngượng ngùng gửi lời xin lỗi đến anh, không nên mang lại cảm xúc tiêu cực cho anh.
Không ai có nghĩa vụ phải trở thành “thùng rác” tình cảm của người khác.
Nhưng khi đó, cô thật sự không nhịn được, đúng lúc Thương Ôn Hứa gửi tin nhắn tới nên liền đem những cảm xúc nho nhỏ trong lòng đổ ào ào ra ngoài.
Bình tĩnh nhìn lại, chuyện làm cho cô mất hứng thật sự là rất nhỏ. Nhưng lúc ấy Thương Ôn Hứa chẳng những không sốt ruột mà còn rất kiên nhẫn an ủi, khuyên nhủ cô.
Hứa Dệt bây giờ nghĩ lại, cảm thấy mình trong mắt anh đại khái chính là một đứa con nít chưa trưởng thành đi, một chút chuyện nhỏ cũng có thể làm cho cô rầu rĩ không vui.
Hứa Dệt đợi một hồi cũng không nghe thấy đàn anh nói gì, cô thoáng lui về phía sau một bước, ngẩng đầu mở to đôi mắt long lanh nhìn anh, sau khi nhìn thấy thần sắc chần chờ phức tạp của anh, nhất thời hiểu rõ.
Cô nhướng mày, má lúm đồng tiền hơi lún xuống, tràn ngập dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Đàn anh, anh đặc biệt đến đây để an ủi em sao? ”
Cũng không đợi anh trả lời, trong lòng cô đã sớm có đáp án, nụ cười trên mặt cùng ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ.
Cô nắm chặt tay mình lại, những đường gân xanh nhạt trên mu bàn tay mơ hồ hiện lên dưới làn da trắng nõn, rất có ý chí chiến đấu mà nói: “Đàn anh, em nói anh nghe, em quyết định dùng mấy buổi chạy bộ buổi sáng sau này để luyện tập ba nghìn mét! ”
“Em làm được!” Nói xong, đôi má mềm mại phồng lên, cổ vũ cho mình.
Thương Ôn Hứa bật cười, vốn định tới an ủi cô, lại không nghĩ tới cảm xúc không vui của cô thật sự là tới nhanh đi nhanh.
Anh xoa xoa đầu cô, “Ừm, bạn học Hứa Dệt của chúng ta là người giỏi nhất. ”
Vừa rồi còn phấn khích, kiên cường giống như tiêm máu gà, đột nhiên thân thể cô cứng đờ, dưới ánh mặt trời ngũ quan của cô càng thêm rõ nét, chỉ là lúc này, lông mi nhanh chóng chớp chớp, cánh môi khép lại, lúc nói chuyện có chút run rẩy: “Học… Đàn anh, anh còn chuyện gì nữa không? ”
Sao đột nhiên lại khẩn trương?
Thương Ôn Hứa thu tay lại, bỗng nhiên cảm thấy có chút thú vị, anh nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô.
Nhưng lúc này Hứa Dệt lại cúi đầu, tóc tai xù xì, một đôi tai nhỏ nhắn nhô lên, rõ ràng có thể thấy được nhuộm một mảng màu hồng.
Thương Ôn hứa vui vẻ, cảm thấy cứ nhìn cô như vậy cũng rất thỏa mãn, trong lòng giống như bị thứ gì đó mềm mại một tấc cũng không rơi lấp đầy.
Kể từ khi anh hiểu biết đến giờ, anh dường như đã không đáp ứng dễ dàng như vậy trong một thời gian dài.
Hứa Dệt không biết Thương Ôn Hứa đang nghĩ gì, cô nhìn mũi chân mình, chỉ cảm thấy hiện tại rất nóng, trên lưng cũng muốn đổ mồ hôi.
Mặt càng không nói, cô cũng không dám tưởng tượng ra bộ dáng hiện tại của mình.
Vì sao đàn anh xoa đầu cô, bên tai không ngừng vang lên tiếng trái tim đập thình thịch, cô sợ tiếng tim đập lớn như vậy, có thể bị đàn anh nghe thấy hay không?
Đàn anh hiện tại không nói lời nào, cô cũng không biết nên nói cái gì.
Bước chân của cô dùng tốc độ vài milimet di chuyển về phía sau, làm cho người ta có một loại ảo giác lòng bàn chân sắp bôi dầu chạy trốn.
Cô lại nhẹ nhàng gọi: “Đàn anh…”
Có thể đừng nhìn chằm chằm vào cô nữa không?
Cô sợ mình sẽ giống như lần trước, khẩn trương, nấc cục không dứt được.
Rất mất mặt.
“Ừ.” Thương Ôn Hứa từ cổ họng phát ra một tiếng mang theo ý cười.
Chỉ là… Nghe có vẻ rất đứng đắn, lưu manh xấu xa, giống như lúc học trung học cơ sở cả ngày ở trong hẻm chặn người, lỗ tai Hứa Dệt tê dại một trận, tốc độ di chuyển dưới chân không tự chủ được tăng nhanh hơn, càng muốn chạy.
Tiểu Hứa Dệt muốn chạy mũi chân chậm rãi di chuyển, cuối cùng hướng về phía cửa lớn ký túc xá, “Đàn anh, nếu không có việc gì…”
Chỉ là cô còn chưa nói hết, đã bị người đàn ông kia cắt lời, “Có việc. ”
Anh đứng thẳng dậy, mũi chân cũng chuyển, đi về phía Hứa Dệt một bước, ngăn cách tầm mắt tha thiết nhìn cửa lớn của cô.
Thương Ôn Hứa cười: “Còn có chuyện chưa nói đâu, em đã muốn chạy trước rồi? ”
“Ùng ục” đáp lại anh, là tiếng kêu đặc biệt rõ ràng phát ra từ bụng cô.
Hứa Dệt trong nháy mắt che bụng mình lại, muốn giảm bớt âm lượng một chút, nhưng nó chẳng những không nhỏ lại mà càng kêu càng hăng hái.
Hứa Dệt khóc không ra nước mắt, ngẩng mặt lên ánh mắt nhìn Thương Ôn Hứa mang theo chút u oán không dám nói.
Thương Ôn Hứa sửng sốt một chút, anh vừa mới đến trêu chọc cô, trêu đến nhập thần cũng quên mất người ta còn chưa ăn cơm.
Vì để người ta có thể nhanh chóng trở về ký túc xá ăn trưa, Thương Ôn Hứa nói ngắn gọn: “Mấy ngày tới anh luyện tập với em. ”
Ngày trước anh nhanh mồm nhanh miệng, buông xuống lời nói hào ngôn tráng ngữ ở học kì năm nhất sau khi tham gia đại hội thể thao, nếu lại tham gia đại hội thể thao lần nữa anh chính là chó, hơn nữa người nào đó vẫn luôn thực hiện cho đến nay, nhìn ánh mắt trong suốt của cô gái nhỏ, nghiêm túc nói.
“Anh đăng ký tham gia chạy cự li…”
Cự li chạy của nam nữ chia làm 1000m cùng 5000m, cô gái nhỏ đã chạy 3000m rồi, anh như thế nào cũng phải nhiều hơn người ta đi, “Năm nghìn mét. ”
Trước mắt, cô gái nhỏ nhìn anh ngẩn người một chút, sau đó môi cô khẽ nhếch lên, thật sự kinh ngạc.
Nhưng kinh ngạc cũng chỉ trong chớp mắt, hai mắt cô rất nhanh sáng lấp lánh, vẻ mặt sùng bái nhìn anh, “Oa, năm ngàn mét! Đàn anh thật lợi hại! ”
Tâm tình Thương Ôn Hứa không khỏi trở nên thoải mái vô cùng, anh phiêu phiêu, trịnh trọng mà nghiêm trang lặp lại: “Ừ, năm ngàn mét. ”
Những người báo chạy dài một ngàn mét, cũng không biết làm thế nào mà báo ra.
Hơn năm ngàn mét trâu bò, vô cùng khí thế.
Lúc này, Hàn Thành đang ở trong ký túc xá cùng bọn lão Vương bất ngờ hắt hơi một tiếng vang dội, cực kì bi thảm.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: 【Thông báo quan trọng】
Bởi vì tuần sau tác giả cặn bã có hai kỳ thi quan trọng, nội dung học thuộc lòng rất nhiều (hai quyển, lưng đến đầu) thật sự là không thể lo được. Vì vậy, bắt đầu từ ngày mai có một kỳ nghỉ dài hai tuần.
【Thời gian nghỉ: Từ ngày 4 tháng 4 đến ngày 18 tháng 4.
Cập nhật tiếp vào ngày 19 tháng 4】
Tôi thực sự xin lỗi tất cả mọi người!!!
Để bù đắp, tôi sẽ trở lại với một chương dài hơn sau khi khôi phục bản cập nhật!!! (Loảng xoảng loảng xoảng dập đầu)
Muốn lì xì cũng có thể ở trong khu vực bình luận, tôi có thời gian liền gửi cho mọi người, thật sự xin lỗi!!!