Thời gian trôi qua nhanh như chớp.
Vào ngày đông chí*, gió bắc thét gào, bầu trời tràn đầy tuyết trắng.
(*Định nghĩa một: Tại Bắc Bán cầu, ngày đông chí là ngày mà khoảng thời gian ban ngày ngắn nhất và thời gian ban đêm dài nhất.)
Từ sau khi Hứa Dệt, Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát cùng nhau trải qua thời gian bị “tống tiền trường học” trong truyền thuyết, hai người bọn họ đối với cô càng ngày càng…tốt.
Theo cách nói của Tiểu Bát, ba người các cô xem như đã trải qua sóng to gió lớn “viết bản kiểm điểm”, cùng với Hứa Dệt được xem là ân nhân cứu mạng của các cô ấy.
Vốn chuyện này có thể không liên quan đến Hứa Dệt, cho nên Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát vừa cảm kích vừa chột dạ.
Thời tiết ngày càng lạnh, Hứa Dệt thức dậy cũng ngày càng muộn, ngoại trừ buổi sáng có hai ngày học thì hầu như cô đều làm ổ trong chăn đến khi mặt trời lên cao.
Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát người đầy bông tuyết, các cô ấy ở căn tin ăn xong bữa sáng thuận tiện mua cho Hứa Dệt một phần.
Vừa vào cửa, Tiểu Bát hưng phấn hét lớn một tiếng: “Chi Chi ơi! Bên ngoài có tuyết!”
“Tuyết sao?! Đã lâu rồi tớ không nhìn thấy tuyết lớn như vậy!”
Họ đều là người miền Nam, lúc nhìn thấy tuyết thì họ như thấy anh em ruột mười mấy năm chưa gặp vậy, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Hạnh phúc.
Phấn khích.
Nếu không phải Tĩnh Tĩnh cứng rắn kéo Tiểu Bát lên lầu, sợ bữa sáng của Hứa Dệt sẽ lạnh, thì cô hận không thể ở dưới lầu đắp tuyết tạo thành người tuyết nhỏ rồi mới đi.
“Hả?” Hứa Dệt chôn mình vào trong chăn ngay cả cái đầu cũng không chui ra, chậm chạp xoay người.
So với xem tuyết thì ngủ thoải mái hơn nhiều.
Tĩnh Tĩnh kéo Tiểu Bát cùng đi vệ sinh lấy khăn mặt lau tuyết trên người. Lúc đi ra, Tiểu Bát lấy một ly sữa và hai cái bánh bao nhân trứng sữa vẫn còn nóng nổi ở trong túi áo khoác.
Tiểu Bát đặt điểm tâm lên bàn Hứa Dệt: “Chi Chi mau đứng lên đi, chúng ta ra ban công đắp! Người! Tuyết! Thôi!”
Sau khi Tĩnh Tĩnh ra khỏi phòng tắm, việc đầu tiên cô ấy làm là sạc điện thoại.
Cho dù pin đã hiển thị 99%, thì cô ấy vẫn muốn sạc nó để cảm thấy an toàn.
Cô ấy sạc điện thoại xong thì không quan tâm nó nữa, kéo ghế của mình và ngồi xuống: “Tuyết mới rơi thôi vẫn chưa nhiều đâu, ra ngoài thì tuyết cũng chỉ được có chút xíu thôi.”
Tiểu Bát nghe vậy thì trầm tư một lúc, cuối cùng cô ấy vỗ tay đi vào phòng vệ sinh.
Lúc đi ra, trong tay cầm hai nước chậu lớn, bước chân cô ấy vui vẻ đi đến ban công: “Tớ đặt chậu nước ở ban công để nó thành tuyết.”
“……”
Tĩnh Tĩnh đã lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy thấy có người làm như vậy, chỉ sợ trên thế giới này không tìm thấy người thứ hai như Tiểu Bát.
Trong nháy mắt cửa ban công mở ra, gió lạnh ùa vào trong phòng, thổi qua cổ Tĩnh Tĩnh, làm cho cô nàng không nhịn được run rẩy.
Theo đó là đồng loạt bông quyết bay vào.
Tiểu Bát nhanh chóng đặt hai chậu nước lên ban công, sau đó quay vào phòng đóng cửa: “Tiếp theo, chúng ta sẽ đợi tuyết đọng lại.”
Tĩnh Tĩnh: “…..”
Nếu không có chậu, bên ngoài không thể tích lũy tuyết sao?
Hiện tại Tiểu Bát đối với Hứa Dệt thật sự là trăm phương ngàn kế muốn quan tâm che chở, hai tay cô ấy ghé vào mép giường Hứa Dệt: “Chi Chi, dậy ăn sáng đi, nếu không đồ ăn sẽ lạnh mất.”
“Bây giờ đã 8 giờ 50 rồi, lúc trước tớ lướt Baidu thì thấy có người nói sau 9 giờ sáng còn không ăn sáng thì ruột sẽ bắt đầu hấp thu đại tiện đó.”
“Cho nên nếu cậu không ăn sáng, chẳng khác nào đang ăn…”
Từ phía sau còn chưa kịp nói ra, người ban đầu còn nằm ngủ trên giường đã vội vàng kêu một tiếng “Dừng”, Hứa Dệt nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, biểu tình bi thương: “Tớ lập tức xuống giường ăn sáng liền.”
Lúc đang ăn sáng, Tiểu Bát – người thường theo đuổi các bộ phim truyền hình trong ký túc xá, đột nhiên vỗ tay khi đang chiêm ngưỡng tuyết lông ngỗng bên ngoài: “Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay ở chỗ chúng ta nha!”
“Làm sao vậy?” Hứa Dệt cẩn thận gặm bánh bao, hỏi cô ấy.
Hai cái bánh bao bọn họ mua cho cô là hai loại khác nhau, một loại là nhân dẻo bên trong, ăn có vị bùi bùi.
Còn có một loại là nhân nước canh lưu sa, cắn một miếng, nhân bên trong sẽ theo khe hở chậm rãi chảy ra.
Hai loại khác nhau của bánh bao nhân trứng sữa đều có hương vị đặc biệt, mỗi loại mỗi vẻ.
Hứa Dệt bắt đầu ăn cái thứ hai, cô ngẩng đầu, bánh bao bị cô nâng lên bên môi cắn từng chút một, mà nước trong bánh bao lại không rơi xuống đầu lưỡi cô.
Nguyên tắc của Hứa Dệt là, không thể lãng phí lương thực dù chỉ một ít!
Tĩnh Tĩnh nhìn cách ăn độc đáo này của cô, lo lắng cổ Hứa Dệt không chịu nổi, mấy phút rồi mà cô vẫn ngửa đầu: “Chi Chi này, nếu không thì cậu nghỉ ngơi một tí đi? ”
Hứa Dệt rất hào sảng rút ra một bàn tay bé nhỏ hướng cô ấy vẫy vẫy, ý bảo không cần.
Tiểu Bát tiếp tục nói về việc tuyết rơi bên ngoài: “Trận tuyết đầu tiên trong năm à, với kinh nghiệm xem phim Hàn lâu năm của tớ, trận tuyết đầu tiên có ý nghĩa rất lớn.”
Hứa Dệt chớp chớp mắt nghiêng đầu nhìn Tiểu Bát một cái, Tĩnh Tĩnh phối hợp hỏi một câu: “Ý nghĩa gì vậy?”
“Trong phim Hàn, tất cả những lời nói dối ngày tuyết rơi đều được tha thứ, hơn nữa tỷ lệ thành công tỏ tình với người mình thích cũng rất lớn, còn nữa là hôm nay ăn gà rán uống bia là sảng khoái nhất.”
Tiểu Bát l!ếm l!ếm môi, nhìn Tĩnh Tĩnh: “Hai cái đầu tiên, trước mắt với tớ và Tĩnh Tĩnh đều không có ý nghĩa mấy.”
Tĩnh Tĩnh gật đầu phụ hoạ.
Hứa Dệt nuốt miếng bánh bao cuối cùng, giơ hai tay lên, đơn thuần nói: “Tớ cũng vậy, đối với tớ cũng không có ý nghĩa gì.”
Nghe vậy, Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát nhớ tới hình ảnh ngày bị gọi là phụ huynh, hai người mập mờ trao đổi nháy mắt: “Đúng vậy.”
Hai người đều ở bên nhau cũng không cần thông báo.
Nhưng thâm ý của hai người bọn họ, Hứa Dệt cũng không có suy nghĩ nhiều.
Cái đầu nhỏ của cô lắc trái lắc phải, cô vừa ăn sáng xong, hiện tại vô cùng thỏa mãn: “Vậy hôm nay chúng ta ăn gà rán với uống bia sao?”
“Không không không.” Tiểu Bát vươn ngón trỏ lắc lắc trước mặt hai người “Đó là tuyết đầu tiên của người Hàn Quốc, chúng ta thì trải nghiệm tuyết đầu tiên của người Trung Quốc, ví dụ như, đêm nay chúng ta có thể đi ra ngoài ăn một bữa lẩu.”
Ba người liếc nhìn nhau, lập tức hiểu rõ, liền gật đầu vỗ bàn, quyết định lịch trình tối nay.
***
Ngoại trừ Tiểu Bát trong ký túc xá của Hứa Dệt nhìn thấy tuyết giống như đánh máu gà ra thì ký túc xá của Thương Ôn Hứa bọn Hàn Thành cũng không khá hơn là mấy.
“Tina của tôi! Trận tuyết đầu năm!” Hàn Thành cầm điện thoại chạy ra ban công hứng gió lạnh thấu xương, điên cuồng chụp màn tuyết dày bên ngoài.
Dáng vẻ giống như là đời này chưa từng thấy tuyết bao giờ, trình độ mừng rỡ như điên thì khỏi phải bàn.
“Ôn Hứa, chúng ta đi ra ngoài đắp người tuyết đi! Chơi ném bóng tuyết đi!” Hàn Thành từ ban công đi vào đóng cửa lại, trên đỉnh đầu và đuôi lông mày đọng lại không ít bông tuyết.
Thương Ôn Hứa đang làm đề toán, vừa nghĩ lý do gì để nói chuyện phiếm với Hứa Dệt, nghe vậy ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút: “Tôi thấy cậu giống như một quả bóng —— muốn bị đánh.”
Hàn Thành chạy đến bên cạnh Thương Ôn Hứa, giở trò: “Tôi mặc kệ tôi mặc kệ, tuyết đầu mùa đấy! Vô cùng ý nghĩa, mọi người đều muốn cùng người quan trọng trải qua, hiện tại tôi ở ký túc xá này thì mấy cậu chính là người quan trọng của tôi.”
Cậu ta vừa dứt lời, trong lòng Thương Ôn Hứa bỗng dưng rung động, ánh mắt anh mềm mại nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
Muốn cùng người quan trọng vượt qua à…
Nhưng mà, lúc này bên ngoài.
Tuyết rơi dày, thực sự rất lớn.
Trận gió này, thổi phần phật, quả thực giống như là bão cát.
Hai tay Hàn Thành không tiếng động trèo lên cánh tay Thương Ôn Hứa, Thương Ôn Hứa giật mình, vội vàng đẩy cậu ta ra.
Sắc mặt anh khó coi: “Cậu xem trời hôm nay có thể đắp người tuyết, chơi bóng tuyết sao? ”
Hàn Thành cũng không biết là sợi dây thần kinh nào hỏng rồi, mãnh liệt gật đầu: “Có thể!”
Thương Ôn Hứa hoạt động gân cốt của mình: “Được rồi, tôi cảm thấy trước khi cùng cậu ra ngoài chơi tuyết, tôi cần phải đánh cậu một trận trước.”
Thương đại nhân vừa nói xong, người sắp bị đánh trong nháy mắt nhảy ra xa mấy thước, hai tay giơ lên làm bộ phòng vệ: “Không được đánh, không được đánh, tôi không tìm cậu chơi cùng là được rồi.”
Nói xong, quay đầu nhìn về phía hai người giả chết ngay từ đầu trong phòng ngủ, “Lão Vương lão Trương, có muốn cùng tôi đắp người tuyết không?”
Hai vị còn lại bị điểm danh điên cuồng lắc đầu.
Hàn Thành đau đớn: “Các cậu làm tôi thất vọng quá!”
“Hôm nay gió lạnh còn lớn, cậu cứ nghỉ ngơi đi. Nằm trên giường như tôi không tốt sao?” Lão Vương nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu mình, cả người tạo thành hình chữ S xinh đẹp hướng Hàn Thành gửi lời mời.
Hơi thở Hàn Thành nặng nề, trầm mặc xuống.
Giống như đang suy nghĩ những gì lão Vương nói.
Một giây sau, hai mắt cậu sáng ngời hiền hòa như bóng đèn LED trên trần nhà, “Cậu nói có lý. ”
Nghe cậu ta nói vậy, lão Vương an tâm tìm tư thế thoải mái nằm thẳng trên giường mình, lúc cho rằng Hàn Thành đã từ bỏ giấc mộng đắp tuyết và chơi bóng tuyết thì đồng chí Hàn Thành dùng da rắn của mình di chuyển đem mấy cái cốc dùng một lần đựng sữa đậu nành sáng nay còn chưa kịp vứt vào trong túi.
Cậu vào phòng vệ sinh rửa sạch bốn cái cốc, sau đó như được lên dây cót lao ra ban công, “Tôi có thể để tuyết rơi vào cốc của mình trước, sau đó lại mang vào làm người tuyết, như vậy sẽ không lạnh nữa.”
“……”
Mọi người không khỏi chậc chậc khen ngợi.
Đó là một ý tưởng tuyệt vời và thông minh.
Lão Trương: “Chúng ta có quen cậu ta không?”
Thương Ôn Hứa: “Không.”
Lão Trương: “Tôi cũng không quen, tại sao tên này lại ở trong ký túc xá của chúng ta?”
–
Trận tuyết này lớn nhỏ đều rơi vào một ngày, Hứa Dệt với hai người bạn cùng phòng sau khi ăn lẩu trở về trường, tuyết đã ngừng.
Mấy người đi xuống dưới lầu ký túc xá, lúc này bãi cỏ dưới lầu ký túc xá đã tích tụ không ít tuyết, trên đường lại có một tầng mỏng bao trùm.
Lúc đến gần cửa, có thể nhìn thấy vài đôi tình nhân ở dưới lầu ký túc xá nữ “quấn quýt”.
Vâng đúng vậy, chính là triền bánh quai chèo.
Bọn họ nhiệt tình ôm lấy đối phương, răng môi triền miên lưu luyến giao nhau, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp yếu ớt, giống như là bánh quai chèo mới bị than nướng xong, vừa mới ra lò lại sáng bóng.
Ngay giữa những cặp “bánh quai chèo” này, Hứa Dệt nhìn thấy một thân ảnh không phù hợp với nó, một bóng người đẹp trai.
Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Bát đương nhiên cũng nhìn thấy, các cô ấy liều mạng hướng Hứa Dệt nháy mắt, ái muội cùng cô nói một tiếng “Không quấy rầy hai người, chúng ta lên lầu trước”, liền bỏ cô lại, bước nhanh như gió đi vào cửa ký túc xá.
Hứa Dệt còn kỳ quái, biểu tình của hai người bọn họ vừa rồi là gì?
Mà trước mắt, rất nhanh liền xuất hiện một đôi giày dính tuyết, Thương Ôn Hứa đứng trước người cô, lúc cô ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy hàng lông mày hơi nhíu lại dưới ánh đèn đường của người đàn ông, “Sao lại mặc ít như vậy? Có lạnh không?”
Nói thì quá muộn, nhưng cũng quá sớm, gió lạnh “vù vù” từ cổ áo thổi vào trong, làm cả người Hứa phát lạnh mà Dệt run rẩy.
Cô mới ăn lẩu xong thì trở về, dọc theo đường đi cả người đều nóng lên, cũng không cảm giác được có gì lạnh.
Nhưng lúc này ngừng lại, mái tóc dài bị gió bắc thổi tung bay, giữa cổ không còn mái tóc mềm mại chống lạnh nữa, thoáng cái khí lạnh tràn vào, có chút buốt.
Cô gái nhỏ không khỏi rụt cổ, giơ tay che đi làn da trên cổ mình, chóp mũi của cô bị đông lạnh đến phiếm hồng, đôi mắt hươu thanh thuý nhìn anh, “Anh tới tìm em có chuyện gì sao?”
Cô nhớ rõ, vừa rồi trên đường về, Thương Ôn Hứa còn gửi tin nhắn cho cô hỏi có ở ký túc xá hay không.
Cô trả lời là không, hơn nữa còn kèm theo một câu là ở bên ngoài, hiện tại đang trên đường trở về.
Không nghĩ tới sau khi trở về, anh thế nhưng vô thanh vô tức chờ ở cửa ký túc xá nữ sinh.
Thương Ôn Hứa lúc này mới nhớ tới mục đích mình tới đây, anh đem một túi đồ ăn vặt trong tay đưa tới trước mặt cô, tay kia nâng lên cọ cọ chóp mũi.
Anh nói dối, cũng không phải thuận buồm xuôi gió, “Vừa rồi ở siêu thị mua cho em gái hơi nhiều, anh chia cho em một ít.”
Hứa Dệt hoài nghi liếc anh một cái, Thương Ôn Hứa sợ cô nhìn ra manh mối gì đó, tiến lên nửa bước trực tiếp nhét túi đồ ăn vặt trong tay vào lòng cô.
Kỳ thật anh, chỉ muốn tìm lý do đến gặp cô mà thôi.
Tuy nhiên, lý do này đúng là sứt sẹo.
Cô gái nhỏ theo bản năng ôm lấy túi đồ ăn vặt, Thương Ôn Hứa lại cởi khăn quàng cổ dính nhiệt độ giữa cổ mình xuống, quấn vào cổ của cô.
Nhất thời, trong hơi thở đều là mùi vị dễ chịu trên người chàng trai, còn mang theo sự ấm áp rất rõ ràng, trái tim Hứa Dệt liền tăng tốc.
Thương Ôn Hứa giúp cô mang khăn quàng cổ xong, hài lòng xoa xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe, mang theo sủng nịch không dễ phát hiện: “Như vậy thì Chi Chỉ của chúng ta sẽ không bị lạnh.”
Trong lồng ngực hiện tại của Hứa Dệt giống như có ngàn vạn con nai con đang chạy loạn, chúng nó đụng đến đầu óc choáng váng, làm cho cô nhất thời mất trí.
“Đàn…Đàn anh, anh có biết mọi người đều hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta không?” Cho nên khi cô sững sờ nhìn anh, mềm nhũn hỏi ra những lời này, cô thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.
Thương Ôn Hứa được hỏi câu này, cũng sửng sốt một chút.
Tiếng tim đập đột nhiên vờn quanh tai, lồng ngực Thương Ôn Hứa phập phồng gần như không thể nghe thấy tăng thêm một chút, hô hấp của anh đột nhiên kéo dài, “Quan hệ gì?”
Hứa Dệt hối hận cúi đầu, vành tai lộ ra màu hồng phấn, không biết là bị gió lạnh thổi đến, hay là bởi vì câu trả lời tiếp theo mà thẹn thùng.
Thanh âm của cô nhẹ nhàng, nếu không nghe cẩn thận tựa như bị thổi tan trong gió, “Chính là…Loại quan hệ bạn trai bạn gái…”
Có lẽ đêm nay cô bị lạnh, cho nên khi đối phương cho cô chút ấm áp làm cô lập tức rối loạn trận tuyến.
Anh mang đồ ăn vặt cho cô, giúp cô mang khăn quàng cổ, còn dịu dàng vuốt tóc cô gọi cô là “Chi Chi”.
Tất cả những chuyện này, đều làm cho Hứa Dệt cảm thấy thân mật đến mức giống như đang nằm mơ.
Thật giống như, bọn họ hiện tại thực sự là người yêu vậy.
A, cô nghĩ như vậy, có phải rất hoang đường hay không?
Cô chỉ nghe thấy một tiếng thở dài không rõ trên đỉnh đầu, “Chi Chi.”
Cô bị anh gọi thu hút sự chú ý.
Người đàn ông nhìn thẳng vào con ngươi đơn thuần trong trẻo của cô, đôi mắt đen nhánh của anh tràn đầy ánh sáng, nhưng thần sắc lộ ra vài phần phức tạp.
Hứa Dệt nhìn không rõ lắm.
Đó có phải là thất bại không?
Người đàn ông lúc này mở miệng, giọng nói hơi khàn làm Hứa Dệt thiếu chút nữa cho rằng mình bị ảo giác.
Anh nói, “Anh thích em, em từ trước tới nay không phát hiện ra sao?”
~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: “Rất tốt, xin chúc mừng Thương lão đại của chúng ta bắt được cái đuôi nhỏ của tuyết đầu mùa (vỗ tay!
Có ba hàm nghĩa, đã làm hai cái!
Tác giả này bấm ngón tay tính toán… Đoán chừng cũng sắp kết thúc rồi.