Tuần lễ tử thần cuối kỳ đang đến gần, thư viện trường học và phòng tự học đầy ắp học sinh, trong khi tất cả mọi người đều ở hai nơi này chạy đua với thời gian để ôn tập thì Hứa Dệt và mấy người ở ký túc xá của cô lại nhàn hạ.
Mọi người đều nhất trí nằm trên giường, Hứa Dệt thậm chí còn chủ động rủ Thương Ôn Hứa chơi trò chơi.
Trong tai nghe truyền ra giọng nam nhàn nhạt, “Anh nhớ sáng mai em có một bài kiểm tra, tất cả đều ôn tập xong rồi à?”
Hứa Dệt nhất thời có một loại cảm giác Thương Ôn Hứa là ba cô, cô lặng lẽ nuốt nước miếng, chột dạ trả lời: “Ừm…”
Kì thực ngay cả sách cũng chưa mở ra xem qua.
Anh cũng không phải mới quen biết Hứa Dệt, vừa nghe giọng điệu yếu đuối của cô, liền nghe ra chút không thích hợp, “Thật sao?”
Khi được hỏi về vấn đề này, cô bé thở dài một hơi bỏ cuộc ngay tại chỗ rồi rầu rĩ giải thích bằng giọng mũi: “Kỳ thực không có…”
Tại sao mọi ý nghĩ của cô đều không thoát khỏi tai của Thương Ôn Hứa vậy?
Chẳng lẽ ngữ khí vừa rồi của cô không đủ cường ngạnh?
Hứa Dệt ở trong lòng xem xét lại mình một chút.
“Chi Chi ngoan nào” Giọng nói nhẹ nhàng kia, giống như là dỗ dành đứa trẻ con, “Trước hết ôn tập bài đã, ôn tập xong lại chơi cũng không muộn.”
Trong lòng Hứa Dệt kỳ thật vẫn có một chút tâm lý phản nghịch, loại tâm lý phản nghịch này càng gần kỳ thi cuối kỳ, lại càng kêu gào lợi hại.
Triệu chứng của nó, là trốn tránh đọc sách, có thể kéo dài bao lâu liền kéo dài bấy lâu.
Nếu như lúc này có người cứng rắn bảo cô ôn tập, vậy trong lòng cô đối với việc ôn tập kháng cự càng sâu.
Dựa theo khoảng thời gian đã từng ở chung với Thương Ôn Hứa, Thương Ôn Hứa bình thường đều rất cưng chiều cô, Hứa Dệt mím chặt cái miệng nhỏ, xoay người.
Cô nằm sấp trên giường, bởi vì bật điều hòa nóng, cho nên cũng không cảm giác được lạnh lẽo, hai chân cô đá chăn sang bên cạnh, trong nháy mắt, hai chân ở trên không trung lắc lư.
“Có thể chơi trước không anh? Chỉ một trận thôi ~”
Hứa Dệt trước nay chưa từng làm nũng với Thương Ôn Hứa, thanh âm cô vốn đã mềm mại, nên khi cô hắng giọng, cố ý làm nũng, đầu dây bên kia lập tức trầm mặc.
Sao anh không nói chuyện?
Rõ ràng trong TV nói, nữ chính làm nũng với nam chính, nam chính sẽ mất hồn và để nữ chính làm bậy.
Tại sao đối phương không nói tiếng nào?
Hứa Dệt không xác định “Xin chào” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Anh vẫn còn ở đó sao? ”
Đầu dây bên kia không nói gì.
Lúc này, cô biết cần phải lấy lòng bạn trai mình, “Bạn trai em đâu? Bạn trai em đâu rồi? Này, này? Người bạn nhỏ của anh đang chờ đợi anh đáp lại. ”
Thương Ôn Hứa: “…”
Hứa Dệt rất rõ ràng nghe được tiếng hít thở của đối phương trở nên nặng nề hơn một chút, cô khó hiểu nói: “Bạn trai? Anh đang đi bộ à? Đừng trốn, em đã nghe thấy tiếng hít thở của anh.”
Thương Ôn Hứa nhéo nhéo mi tâm, “Bạn trai hiện tại hy vọng bạn gái của anh có thể im lặng.”
Người vừa rồi còn ngọt ngào nói chuyện không ngừng, cô gái nhỏ trong nháy mắt yên tĩnh.
Thương Ôn Hứa từ trước bàn làm việc đứng lên, nâng bước đi vào phòng vệ sinh, anh đóng cửa lại rồi gọi Hứa Dệt.
Cô gái đối diện vừa rồi đột nhiên làm nũng, đánh anh trở tay không kịp, chỉ riêng dòng điện từ phát ra trong điện thoại là có thể khiến anh không chịu nổi rồi.
Cô giống như một con mèo nhỏ đang khám phá thế giới, cẩn thận thò một cái móng vuốt ra thế giới của nó.
Miếng đệm thịt xù xì kia lập tức chạm vào tai anh, trong lòng nhất thời có chút ngứa ngáy khó nhịn.
“Sao lại không nói lời nào?” Trong ống nghe lúc này im ắng, một tiếng hít thở cũng không có, Thương Ôn Hứa dựa lưng vào cửa, khép mắt lại.
“Là anh bảo em im lặng mà.” Bên kia bị hỏi lại, lời nói ra còn rất ủy khuất.
“À.” Thương Ôn Hứa nở nụ cười, “Lúc này ngược lại nghe lời vậy, sao vừa rồi bảo em đi học bài, không ngoan như bây giờ chứ?”
Thương Ôn Hứa nghe thấy tiếng sột soạt vải vóc ma sát vào nhau, Hứa Dệt đem thân thể lật trở về, thoải mái nằm trên giường, cô mở miệng từng câu từng chữ đều tràn đầy triết lý nhân sinh: “Vừa rồi đã là quá khứ, chúng ta phải chú ý hiện tại mới đúng.”
Khóe môi Thương Ôn Hứa từ khi nâng lên liền không đè xuống nữa, “Vậy Chi Chi nhà chúng ta hiện tại ngoan ngoãn như vậy, có phải vẫn ngoan ngoãn đi ôn tập hay không?”
Bên kia vừa nghe thấy anh hỏi như vậy, lập tức giở trò đồi bại, “Em thì ngoan nha, nhưng bạn gái nhỏ của anh hiện tại bị chăn bông bắt cóc rồi, nó nói Thương Ôn Hứa phải cùng em chơi một ván game mới có thể thả em ra.”
Cô gái nhỏ trước kia đi theo phía sau anh mở miệng một tiếng đàn anh hai tiếng cũng đàn anh, sau khi ở cùng một chỗ lại càng thêm lớn mật.
Bất quá Thương Ôn Hứa đối với cách xưng hô hiện tại của cô đối với anh, vẫn tương đối hài lòng, gọi thẳng tên ít nhất so với “đàn anh” gì đó thân mật hơn nhiều.
“Được…” Trong tai nghe truyền ra giọng nói có chút cưng chiều của người đàn ông, âm đuôi anh khẽ cong lên, ngữ điệu lưu loát dán vào lỗ tai Hứa Dệt, a, rõ ràng chỉ là đang gọi điện thoại, nhưng Hứa Dệt lại cảm thấy anh giống như đang ở bên cạnh mình vậy.
“Nhưng mà, Chi Chi phải đáp ứng anh một điều kiện.” Hứa Dệt còn chưa kịp phản ứng, đối phương chuyển đề tài, “Chơi game thì có thể, nhưng hiện tại Chi Chi phải nhanh chóng rời giường xuống lầu, hai mươi phút sau anh đến dưới lầu ký túc xá của em.”
Hứa Dệt kinh hãi, nói chuyện mang theo sự khẩn trương, “Làm sao anh biết em còn đang ở trên giường? ”
Trọng điểm cô bé bắt luôn kỳ quái, Thương Ôn Hứa chỉ cười nói: “Lúc em xuống đừng quên mang theo tài liệu ôn tập, bây giờ anh chuẩn bị ra ngoài.”
–
Những ngày tháng giêng không chỉ lạnh, mà còn có gió mạnh.
Quanh năm, Hứa Dệt không thích mùa đông lạnh lẽo nhất, phía nam bọn họ vừa đến mùa đông sẽ trở nên vừa ướt vừa lạnh, nếu trời mưa cảm giác này sẽ càng sâu.
Mùa đông trước kia Hứa Dệt đều bị cảm nhiều lần, nhưng năm nay lại kỳ lạ không bị cảm, nhưng cho dù như vậy, cô cũng không dám lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn, sau khi ra ngoài có thể mặc ấm như thế nào liền mặc ấm như thế ấy.
Cho nên khi Thương Ôn Hứa dẫn cô đến phòng tự học, bên trong bật điều hòa, cô lại phải cởi từng món một, để tránh ra ngoài bị cảm lạnh.
Tài liệu ôn tập của Hứa Dệt đều ở trong điện thoại di động, mà của Thương Ôn Hứa thì ở trong máy tính, hai người tìm vị trí hàng ghế sau ngồi cùng một chỗ, Thương Ôn Hứa thấy cô vừa ngồi xuống liền lập tức mở giao diện game ra, anh nhất thời cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Bạn gái nhỏ của anh, rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ.
Thương Ôn Hứa giơ tay lên, một tay phủ lên gáy Hứa Dệt vỗ vỗ, một tay nhanh chóng trộm điện thoại trong tay cô.
Điện thoại di động bị lấy đi, hốc mắt Hứa Dệt lập tức ướt át, đáng thương nhìn anh ——
Điện thoại di động trong tay.
Trong lòng cô gái nhỏ cũng tinh thông, ngoài ý muốn nhào lên người anh muốn lấy lại điện thoại của mình, “Anh trả điện thoại cho em. ”
Bởi vì là ở trong phòng tự học, tất cả mọi người đều phải ôn tập, vì vậy Hứa Dệt cũng không dám có động tác gì lớn.
Cho nên vừa rồi nhào tới, liền trực tiếp biến thành ôm ấp.
Bàn tay Thương Ôn Hứa không cầm điện thoại di động thuận thế ôm lấy thắt lưng cô gái, tay kia giơ điện thoại về phía cô, “Trả cho em thì có thể, ôn tập trước đã.”
“Em tức giận!” Cô gái nhỏ không phục từ trong ngực anh ngẩng đầu, hai bên gò má thở phì phì phồng lên, một đôi mắt hươu nhiễm nước óng ánh, giận dỗi trừng mắt nhìn anh.
Ai ngờ chàng trai vừa rồi sắc mặt nhu hòa nghe được lời của cô liền thu lại ý cười, khí thế áp bức người trong nháy mắt bao bọc xung quanh Hứa Dệt.
Chỉ thấy người đàn ông nguy hiểm híp mắt, “Em sinh khí một chút xem?”
Hứa Dệt thiếu chút nữa bị dọa khóc, Thương Ôn Hứa chưa bao giờ dùng biểu tình dọa người như vậy nhìn cô.
Nhất thời, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô trề ra, hốc mắt đỏ ừng, giống như một giây sau sẽ khóc.
Cô mang theo nức nở “Oa” một tiếng, vùi đầu vào lồng ngực anh, “Anh bắt nạt em! Cả hai chúng ta đều chưa kết hôn, anh muốn em sinh cái gì?”
Ngay sau đó, cô hít mũi: “Em còn nhỏ em còn phải đi học, em mới không sinh với anh.”
Bộ dáng đáng thương này của cô, so với người vừa rồi dùng vẻ mặt đứng đắn nói với anh muốn tức giận, không phải cùng một người vậy.
Thương Ôn Hứa vừa rồi nghiêm mặt cũng chỉ là giả bộ, muốn hù dọa dọa cô mà thôi, bị Hứa Dệt náo loạn như vậy, làm sao còn có thể giả bộ nữa.
“Được được được, anh trả lại điện thoại cho em, em ôn tập thật kỹ.”
Khoảnh khắc Hứa Dệt lấy lại điện thoại từ tay Thương Ôn Hứa, một giây sau liền vui vẻ nở nụ cười rạng rỡ.
Chỉ là sau khi lấy được điện thoại chưa đến vài giây, liền nghe thấy người đàn ông bên cạnh cúi đầu nói: “Mở tài liệu ôn tập ra, một giờ sau anh sẽ kiểm tra.”
Hứa Dệt còn muốn theo bản năng cự tuyệt, nhưng vừa nghĩ đến bộ dáng hung dữ của Thương Ôn Hứa, cô chống lưỡi, cọ tới cọ lui bấm vào WSP trên điện thoại.
Sau đó, cô ở dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, ngón tay run rẩy, như đối mặt với kẻ thù lớn chuẩn bị ấn vào một trong những tập tài liệu.
Thương Ôn Hứa nhìn thấy tên văn kiện cô đang muốn mở, lạnh nhạt mở miệng, “Cô bé, mắt bạn trai em còn chưa mù, em muốn mở cái gì vậy?”
Ngón tay Hứa Dệt còn chưa chạm vào màn hình dừng lại trên không trung, cô quay đầu lại, vô hại nói: “Tài liệu ôn tập do thầy gửi nha.”
Thương Ôn Hứa hai tay khoanh ngực, “Giáo viên bọn em gửi tài liệu ôn tập để tên là “Cuồng Bá Lôi tổng tài yêu cô bé lọ lem kỳ dị”?”
“Ồ, tên còn rất dài?” Anh cảm thấy, cần phải tức giận một lần cho cô xem, rốt cuộc cái gì mới là thật sự.
“Đúng vậy, đây chính là tài liệu ôn tập do giáo viên gửi.” Hứa Dệt vừa nói, còn vừa mở văn kiện ra dưới ánh mắt nghiêm khắc của Thương Ôn Hứa.
Sau đó, cô nghiêm túc đưa nội dung chuyên môn bên trong cho Thương Ôn Hứa, “Anh xem, em không lừa anh nha.”
Thương Ôn Hứa vừa nhìn: “…”
Thật đúng là mẹ nó kiến thức chuyên môn của cô.
Hứa Dệt nhìn bộ dạng bạn trai nhà mình như bị sét đánh trúng, không khỏi sinh ra một loại cảm giác tự hào “gừng càng già càng cay”.
Cô ra vẻ bi ai thở dài một tiếng, học theo câu nói thường ngày của anh, già đời nói: “Anh bạn trẻ, chẳng lẽ cậu không cảm thấy việc đổi tên tài liệu ôn tập thành tên văn bản tiểu thuyết, sẽ h@m muốn đọc hơn sao?”
Thương Ôn Hứa: “…”
Có ham muốn cái đầu.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Truyện này của tôi cũng sắp kết thúc, mộ mộ nhà bên cạnh hai ngày này mở cửa! Khai! Truyện! Mới!
Vẫn là giai điệu ngọt ngào! Mọi người ai quan tâm thì vào xem!!
《 Sủng nịch 》 tác giả: Mộ nghĩa (không tìm được tên tác giả)
【Văn án】
Trong gia đình của Phó Tư Diễn, đột nhiên xuất hiện một “cháu gái nhỏ” trên danh nghĩa.
Cô ấy nhỏ nhắn, tính tình trầm lặng, khi cười thì lông mày và mắt cong cong, có hai lúm đồng tiền nhỏ trên đôi má trắng ngần, vừa nhìn thấy khiến cho người ta sinh ra lòng thương tiếc
Ngay khi cô ấy xuất hiện, cô đã cướp đi tất cả sự dịu dàng và ôn nhu của cuộc đời anh.
–
Người ta đồn rằng Phó Tư Diễn đã có bạn gái, nhưng chưa ai bắt gặp bạn gái của anh ta, mọi người cười anh kim ốc tàng kiều.
Cho đến một ngày, bạn bè đến thăm nhà anh.
Vừa bước vào cửa, đã thấy một cô gái nhỏ mặc váy ngủ đang xem TV trên ghế sô pha.
Khi cô gái nhìn thấy người lạ ở nhà, cô xấu hổ muốn chạy lên lầu, nhưng đã bị Phó Tư Diễn bế lên, giọng anh có chút trầm xuống: “Không đi dép mà chạy lung tung cái gì, hả?”
Dung Hoan câu lấy cổ anh, vùi đầu vào đó, nhẹ giọng nói: “Chú Phó…”
Hai tay anh ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, giọng điệu của hơi cao lên: “Em gọi anh là gì?”
Cô đỏ mặt, khẽ gọi: “Tư Diễn…”
Anh cười nhẹ hôn lên đôi môi mềm mại của cô, “Thật ngoan.”
【Cô bé ngoan ngoãn kiệm lời nhưng đôi khi rất A】
x 【Yêu nghiệt phúc hắc, ‘văn nhã bại hoại’】